Mọi hành động của Hạ Chí đều rất thẳng thắn, cô bé chưa từng nói những lời khách sáo, tính cách cũng điềm đạm ít nói khiến cô bé trở nên đặc biệt.
Chỉ khi ngủ, cô bé mới thực sự giống một đứa trẻ, lông mi cong như quạt, hơi thở nhẹ và dài, khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp gần như hoàn mỹ, tràn đầy ngây thơ.
Lâm Diệp ngắm nhìn Hạ Chí đang ngủ mơ, cô bé nở nụ cười trên khóe môi, hắn có thể cảm nhận được cô bé này đang có ý tốt và có thiện cảm với hắn, thậm chí là một sự dựa dẫm.
Mặc dù đến giờ vẫn chưa xác định được lai lịch của Hạ Chí, nhưng Lâm Diệp đã không còn quan tâm đến những điều này. Với hắn, sự tồn tại của Hạ Chí đã khiến cho cuộc sống của hắn không còn cô đơn lẻ bóng nữa, có thêm sự vững chắc và ổn định mà trước giờ chưa từng có.
Có lẽ đây cũng là một sự ỷ lại về mặt tình cảm chăng?
Lâm Diệp không hiểu rõ những điều này, nhưng hắn cảm nhận được Hạ Chí đã hòa vào trong cuộc sống của hắn.
...
Ngồi xếp bằng trên giường, Lâm Diệp nín thở tập trung và tịnh tâm tu luyện.
Cấp bậc “Khai Phủ” Chân Võ tam trọng cảnh chú trọng “Dẫn linh chuyển ngũ tạng, thổ nạp củng cố căn nguyên”, cảnh giới tiếp theo chính là “Thông Khiếu”.
Cái gọi là Thông Khiếu chính là khai thông huyệt đạo toàn thân, khiếu thông và thần ngưng, thần ngưng thì khí huyết đủ.
Sau khi đạt đến cảnh giới này, căn cơ tu luyện của tu giả sẽ lại biến hóa, không chỉ sức mạnh tăng lên gấp đôi, mà còn được rèn luyện để loại bỏ tạp chất ra khỏi cơ thể.
Sau trận đấu khốc liệt bốn ngày trước, Lâm Diệp đã nhạy bén cảm nhận được, căn cơ tu luyện của bản thân ngày càng được củng cố và được rèn luyện, chỉ cần chịu khó luyện tập chăm chỉ thì có lẽ không bao lâu nữa có thể đột phá trở lại.
Đây là lợi ích của chiến đấu thực tế, trải qua quá trình rèn luyện máu và lửa, không chỉ làm phương pháp chiến đấu, công pháp và kinh nghiệm của tu giả được nâng cao, mà ngay cả căn cơ tu luyện cũng được củng cố thêm.
Sau một nén hương.
Lâm Diệp vận chuyển linh lực tuần hoàn trong cơ thể ba mươi sáu lần rồi sau đó ngừng thiền định, bắt đầu suy ngẫm về hiện tượng “Tinh Tuần”.
Phải nói rằng Tiểu Minh thần thuật thực sự quá tuyệt vời và thâm thúy. Tuy chỉ có ba cảnh giới lớn là “Tinh Tuần”, “Nguyệt Biến” và “Nhật Diệu”, nhưng mỗi cảnh giới đều bao quát mọi thứ, càng tỉnh ngộ thì sẽ càng cảm nhận được sự huyền diệu không thể lường trước được.
Lúc này, trong thức hải của Lâm Diệp được bao phủ bởi hình ảnh bầu trời sao dưới vòm trời, bầu trời sao xa xăm và sâu thẳm, được tô điểm bởi hàng vạn ngôi sao, nhưng ngôi sao nào cũng xa tầm với, mờ nhạt và tối tăm.
Nói ra cũng thực sự hổ thẹn, tuy Lâm Diệp tu luyện Tiểu Minh thần thuật ngày đêm, nhưng đến nay vẫn không thể thuận lợi bước vào “Tinh tuần” cảnh.
Cho dù như thế nào, mỗi lần lĩnh ngộ thì linh hồn của Lâm Diệp đều đạt đến ngưng tụ và trở nên mạnh mẽ, mang đến lợi ích rất dễ nhận thấy.
Vù!
Hơi thở của Lâm Diệp trở nên dài hơn, mọi cảm nhận của hắn đều tập trung vào thức hải và phản chiếu hàng tỉ ngôi sao trên bầu trời sao.
Khi hắn cảm nhận được “Tinh quỹ” và lấy Tinh quỹ để làm điểm giao cắt, khiến một ngôi sao sáng rơi xuống, lúc đó hắn sẽ thực sự bước vào ngưỡng cửa “Tinh tuần” cảnh.
Bước này gọi là: “Thắp sáng ngôi sao.”
Lâm Diệp không phân tâm và không mong cầu, hắn lặng lẽ quán tưởng như thể bay lên bầu trời với tốc độ ngàn dặm, vạn dặm, không biết mệt mỏi, cũng không biết mình muốn gì, một sức mạnh tự nhiên theo bản năng kéo hắn hướng lên trên.
Vô số ngôi sao xuất hiện, lúc này Lâm Diệp mới nhận ra hóa ra những ngôi sao đó không phải cố định không thay đổi, mà luân chuyển theo những quỹ đạo khác nhau.
Như thể có một bàn tay to lớn vô hình điều khiển tất cả những điều này, quỹ đạo tuần hoàn của mỗi ngôi sao giống như ngựa thần lướt gió tung mây, kỳ diệu khó tả.
Hướng mắt nhìn ra xa, bầu trời sao giống như một bàn cờ và những ngôi sao đó là những quân cờ tô điểm cho bàn cờ, những quỹ đạo chuyển động kia chính là nơi quân cờ di chuyển ngang dọc.
Lâm Diệp lặng lẽ nhìn theo và cảm nhận thời gian trôi qua, trong lòng dâng lên sự thức tỉnh không diễn tả được.
Nếu các ngôi sao là bàn cờ và các ngôi sao là quân cờ thì ai có thể chơi được ván cờ này?
Là ta!
Lâm Diệp chợt nhận ra tất cả cảm nhận của mình bỗng lan tràn như thủy triều, giống như ánh sáng lao vào bầu trời sao và thắp sáng một “Ngôi sao” trong số chúng.
Ngay lúc đó, như một bàn tay vô hình đánh rơi một quân cờ trên bàn cờ.
Các ngôi sao đều là quân cờ, khi chúng sáng lên thì quân cờ sẽ sống lại, bắt đầu ván cờ và hành trình thực sự.
Ào!
Cùng lúc đó, nhìn thấy trong thức hải Lâm Diệp, trên bầu trời xa xăm vốn tối tăm và không có ánh sáng, một ngôi sao mờ nhạt bỗng sáng lên rồi rải xuống sáng chói, kéo dài qua muôn vàn hư không rồi rơi vào trong thức hải...
Lúc này, Lâm Diệp chợt bừng tỉnh, linh hồn từ trong ra ngoài cảm thấy dễ chịu và mát mẻ khó tả, như được ngâm mình trong suối nước nóng, lỗ chân lông trên toàn thân dãn ra, thoải mái đến mức suýt chút nữa đã rên rỉ.
Cảnh Tinh Tuần.
Cuối cùng đã bước vào trong ngưỡng cửa.
Lâm Diệp thấy phấn khích trong lòng, trong thời gian hơn hai tháng hắn đã vô tình đã thắp sáng ngôi sao đầu tiên trong thức hải, Lâm Diệp thực sự rất vui mừng.
Lúc này, hắn có cảm giác như một mạng nhện mỏng manh rồi bỗng nhiên lan rộng. Trong chớp mắt, chúng bao trùm lấy cái sân nơi mà hắn đang sống.
Tất cả mọi cảnh vật trong sân đều hiện lên trong tâm trí hắn một cách nhỏ bé, những lá cỏ lướt nhẹ trong gió đêm, những chú dế đậu dưới khung cửa sổ, giọt sương đọng lại bên thành giếng phản chiếu cành liễu lắc lư đong đưa dưới ánh trăng sáng...
Tất cả mọi thứ đều rõ ràng, sinh động và kỳ ảo đến thế.
Đó chính là cảm nhận.
Một dạng sức mạnh phát ra từ linh hồn.