Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Liên tục hít sâu vài hơi, Lâm Diệp mới lấy lại bình tĩnh, ngay giây phút này hắn có một loại cảm giác mãnh liệt, nhanh chóng chạy vào trong nhà, đi nghiên cứu kỹ càng cánh cửa huyền bí trong đầu.

Lâm Diệp hiểu rõ, chỉ cần phá giải cánh cửa thần bí, có lẽ sẽ tìm hiểu được nguồn gốc, tìm ra: “Tâm Mạch Tứ Huyệt” sinh ra nguyên nhân dị biến.

Nghĩ đến đây, bước chân của Lâm Tần nhanh hơn.

Thế mà mới vừa trở về thôn Phi Vân, một trận khóc thê lương xa xa truyền đến.

“Tiểu Lục Tử!”

Sắc mặt của Ứng Hào đột nhiên thay đổi, la thất thanh.

Tiểu Lục Tử là con của hắn ta, tên gọi là Ứng Lưu Nhi, năm nay chỉ mới chín tuổi, tiếng khóc con trai nhà mình làm sao Ứng Hào không nghe ra chứ?

Đã xảy ra chuyện gì?

Ứng Hào bất chấp tất cả vô cùng lo lắng đi qua.

Lâm Diệp ngẩn ra, cũng theo sát cùng qua.

Trong thôn có một khoảng đất trống rộng rãi, bởi vì một số trẻ nhỏ trong thôn thường ở đây tu luyện, cho nên nơi này trở thành “Luyện võ trường” của thôn.

Lúc này mới vừa qua sáng sớm, những ngày qua trẻ em trong thôn cùng nhau tụ tập ở trong này chịu khó luyện tập dưới sự giám sát của trưởng thôn Tiếu Thiên Nhậm.

Chỉ là hôm nay rất khác, một đám con nít đứng ở kia sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt có vẻ mang theo hoảng sợ.



Mà trước đó cách bọn họ không xa, Lỗ Đình đang vung Trường Tiên, hung hăng quất vào một đứa trẻ nằm trên mặt đất, đánh đến nỗi quần áo của đứa nhỏ lộn xộn, da thịt cũng vì thế mà lộ ra, không ngừng kêu thảm thiết.

Đám trẻ bên cạnh rõ ràng đã bị hù sợ, có lẽ là chưa từng thấy qua cảnh máu tanh như vậy.

Thật dễ đoán, đứa trẻ đang bị ăn đòn chính là con trai của Ứng Hào “Ứng Lưu Nhi.”

“Dừng tay! Ngươi muốn làm gì?”

Lúc Ứng Hào chạy đến thấy một màn này, ngay tức khắc nổi giận đùng đùng, dường như nổi điên xông lên.

Ứng Lưu Nhi là con nối dõi duy nhất của hắn ta, bây giờ bị đánh thành cái bộ dạng này, phụ thân như Ứng Hào sao có thể làm ngơ.

Đừng!

Lỗ Đình lạnh lùng nhìn qua Ứng Hào một cái, Trường Tiên Nhất Quyển trong tay như điệu múa xà linh hung hăng quất lên ngực Ứng Hào, lực đạo rất lớn, Ứng Hào chấn động thở dốc một tiếng, lảo đảo ngồi chồm hổm dưới đất, trên lòng ngực vẫn còn vết roi gây cảm giác đau rát.

“Lỗ Đình, ngươi muốn làm gì?”

Ứng Hào gầm thét đứng dậy, nhưng không dám mạo hiểm tiến lên, hắn ta chẳng qua chỉ là một người bình thường, làm sao có thể là đối thủ của Lỗ Đình chứ?

“Làm gì sao? Ta thân là hộ vệ trong thôn, đương nhiên sẽ gánh vác hướng dẫn trẻ em trong thôn, nhưng hôm nay lúc luyện võ Tiểu Lục Tử của nhà ngươi lúc thì nghi ngờ thứ ta dạy dỗ, còn không chịu nghe giáo huống, làm ra hành vi tồi tệ như vậy, đương nhiên phải phạt nặng!”

Lỗ Đình cười lạnh, khi nói lại quất roi da vào trên người “Ứng Lưu Nhi” trên mặt đất, lực đạo vô cùng tàn nhẫn, đánh cho cả người Ứng Lưu Nhi đều run rẩy, trong miệng không ngừng kêu thảm thiết, thanh âm cũng trở nên khàn khàn. . Bạn đang đọc truyện tại Т R U М T R U Y E N .v И



“Dừng tay! Ngươi cứ tiếp tục như vậy sẽ đánh chết Tiểu Lục Tử!”

Ứng Hào như muốn rách cả mí, ánh mắt ứng đỏ.

Đám trẻ xung quanh cũng cũng không đành lòng nhìn, không ít đứa đều sợ tới mức nhắm mắt lại.

“Đánh chết cũng đáng! Hôm nay nếu không giáo huấn bọn trẻ thật tốt, chỉ sợ sau này sẽ gặp không ít phiền phức!”

Vẻ mặt Lỗ Đình lạnh lùng, lại vung Trường Tiên hung hăng hạ xuống.

Hắn là tu giả chân võ nhị tầng cảnh, lực đạo vô cùng to lớn, cho dù hiểu rõ chuẩn mực, nhưng quất xuống “Ứng Lưu Nhi “ mặc dù đánh không chết, cũng sẽ đả động đến xương cốt, nói không chừng còn gây thương tật.


Xoạt!


Trường Tiên Vũ Không, điêu toản tàn nhẫn.


Ứng Hào hét lớn một tiếng, cũng bất chấp mọi thứ, nhào người đến, dùng thân mình chắn trước người Ứng Lưu Nhi, hiển nhiên hắn ta biết rõ chính mình cũng không phải là đối thủ của Lỗ Đình, chỉ có thể dùng thân mình đến trợ giúp.


Trường Tiên Vũ Không vung xuống, đã bị một bàn tay nắm được, làm Ứng Hào cũng tránh được thống khổ của roi quất.


Ứng Hào ngẩng đầu, nhìn thấy không biết từ khi nào Lâm Diệp đã đứng ở trước người, chỉ dựa vào bàn tay không nắm lấy Trường Tiên.


Nhân cơ hội này, Ứng Hào ôm cổ Ứng Lưu Nhi nằm trên mặt đất, tránh qua một bên.


“Vật nhỏ! Lại là ngươi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK