Ầm!
Mũi tên như tấm lụa, nổ ra một cái hố to trên mặt đất, bùn đất văng ra, khiến cho đám người Liên Như Phong dính đầy bụi đất.
“Vương Chuẩn, Tiêu Thạch, hai người các người xin Ngô trưởng lão viện trợ.”
Liên Như Phong hét to, mặt mày dữ tợn, tức giận đến sắp phát điên, hơn nữa trong lòng cũng vô cùng phẫn nộ việc Ngô Hận Thủy khoanh tay đứng nhìn.
Mệnh của ông đáng giá, mệnh của lão tử thì không đáng?
Con mẹ nó ông ta lúc nào rồi còn chưa ra tay, lẽ nào còn phải đợi đám người bọn đây họ chết sạch?
Vương Chuẩn và Tiêu Thạch cũng hiểu rõ thế cục nghiêm trọng, vội vàng đi khỏi.
“Liên đại ca, chúng ta làm sao bây giờ?” Có người hỏi.
“Khoan! Không thể chủ động đánh nữa, thằng nhóc kia gian xảo như quỷ, vốn cũng không trực tiếp chém giết, cũng chỉ có loại cao thủ Ngô trưởng lão đây mới có thể đối phó được thằng nhóc kia.”
Liên Như Phong hít sâu một hơi, lạnh lùng nói, hắn ta cũng sẽ không liều mạng nữa, mất mạng thì tất cả coi như xong.
Về phần Ngô Hận Thủy sẽ nghĩ thế nào, Liên Như Phong đã lười quan tâm rồi.
Những người khác thấy vậy, tất cả đều ngầm thở phào một hơi, nói thật chiến đấu đến lúc này, nhìn từng đồng đội lần lượt chết đi, bọn họ cũng sợ rồi.
Bầu không khí yên lặng, tất cả đều đang đợi Ngô Hận Thủy đến đây trợ giúp.
Theo thời gian trôi đi, bầu không khí trong thôn càng đìu hiu hơn, một cơn gió thổi tới, thổi bay một đống lá rụng cũng thổi tới một hồi mùi máu tươi.
Trong lòng Liên Như Phong đột nhiên sinh ra dự cảm không tốt, khoảng cách từ trong thôn đến cửa thôn chưa đủ vài dặm, dù cho đi từng bước một, thời gian nửa khắc đồng hồ cũng đủ rồi.
Nhưng bây giờ lại không hề có tin tức gì.
Lẽ nào xuất hiện ngoài ý muốn gì?
Lúc trong đầu nảy lên suy nghĩ này, trong lòng Liên Như Phong siết chặt, sinh ra một loại khủng hoảng khó nói nên lời.
“Đi, chúng ta cùng đi xem thử.”
Liên Như Phong cắn răng, mang theo một đoàn người rời khỏi, không thể vẫn ngồi chờ chết như vậy.
Thôn trang này hắn ta vô cùng quen thuộc, bây giờ lại có vẻ lạ lẫm, quỷ dị như thế, giống như một vùng đất của vong hồn, khiến người ta sợ run.
Không bao lâu, đám người Liên Như Phong bước tới cửa ngõ, ở chỗ tối ngõ nhỏ có hai cái xác đang nằm, một cái bị vạch lồng ngực, máu tươi giàn giụa, một cái bị bóp nát cổ họng, đầu hiện ra vẻ vặn vẹo và mềm mại.
Hai cái xác này rõ ràng vừa nãy là Vương Chuẩn và Tiêu Thạch đi xin viện trợ.
Trong lòng đám người Liên Như Phong lạnh lẽo, như rơi vào hầm băng, lại chết hai người.
“Trốn à!” Một gã hộ vệ giống như không chịu nổi loại kích thích này nữa, giống như nổi điên hét lớn một tiếng, phóng ra khỏi thôn.
“Quay về.” Sắc mặt Liên Như Phong đột nhiên thay đổi, nghiêm nghị hét lớn.
Nhưng đã chậm một bước, chỉ nghe ầm một tiếng, một mũi tên lao ra từ trong cành lá của một cây hòa già ở đằng xa chớp mắt bắn chết tên hộ vệ kia.
Chỉ khoảng cách mấy chục trượng, lại một đồng đội chết đi trước mặt mình…
Mặt mày Liên Như Phong dữ tợn, muốn rách cả mí mắt, quả thực khinh người quá đáng.
“Giết! Giết tên rác rưởi kia cho ta.”
Liên Như Phong tức giận rống lên như điên, phóng về phía cây hòe già đằng xa kia, hắn ta đã nhìn thấy bóng dáng Lâm Diệp.
“Đuổi theo.”
Chỉ còn lại ba tên hộ vệ khẽ chần chờ, cuối cùng cũng cắn răng một cái đi theo.
…
“Chủ quan.”Ở cửa thôn, Ngô Hận Thủy và Hàn Tuấn Sơn sóng vai tiến lên, trên đường đi phát hiện không ít xác chết, kinh nghiệm chiến đấu hai người vô cùng phong phú, đánh giá từ vết thương trên xác chết, kẻ địch không đơn giản như trong tưởng tượng thế.
“Đúng là sơ suất rồi, kẻ địch rõ ràng đã chuẩn bị từ lâu, lợi dụng địa hình trong thôn hình, chọn lựa sách lược tiêu diệt từng phần, đánh lén, ám sát, đột phá… Vốn cũng không đối kháng trực tiếp với Liên Như Phong bọn họ, nhưng không thể nghi ngờ, loại chiến thuật này là thích hợp nhất.”
Hàn Tuấn Sơn trầm giọng mở miệng: “Không ngờ ở thâm sơn cùng cốc này cũng có thể đụng phải một nhân vật hung ác gian dối như hồ ly.”
“Nhưng mặc kệ thế nào, đối phương cuối cùng chỉ là một người, ta ngược lại muốn xem thử tên này rốt cuộc là ai, lại có kiểu tâm tư bày mưu tính kế tàn nhẫn kín đáo như vậy, chẳng qua dựa vào phán đoán của ta, tu vi người này có lẽ sẽ không hơn Chân Vũ Ngũ Trọng Cảnh, nếu không tất nhiên sẽ là người giết chết Liên Như Phong đầu tiên, nếu không sẽ không kéo đến bây giờ.”
Vẻ mặt Ngô Hận Thủy lạnh lùng, thoải mái nhàn nhã đi về phía trước, trông vô cùng thả lỏng, nhưng đôi vai ông ta hơi khom, đôi mắt như chớp, hơi thở cả người ngưng đọng, thoắt ẩn thoắt hiện, rõ ràng đã chuẩn bị cho trận chiến xong.
“Ngô trưởng lão, lần này chúng ta bị thiệt hại thật sự có hơi thê thảm và nghiêm trọng.” Hàn Tuấn Sơn cau mày nói.
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, ta sẽ không bỏ qua đối thủ như vậy, nếu để hắn sống, sau này ta có lẽ không ngủ được.” Ngô Hận Thủy lạnh lùng nói.
Hàn Tuấn Sơn gật đầu nói: “Đúng là nên như thế.”
Lúc này Ngô Hận Thủy đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén như chim ưng chỉ về phía xa: “Kẻ địch ở nơi đó.”
Keng!
Hàn Tuấn Sơn rút một thanh kiếm lớn màu đen ra, bốn phía ngập tràn sát khí.
Thấy vậy, Ngô Hận Thủy thở dài một cách thong dong: “Bản thân sau khi đạt tới Chân Vũ Bát Trọng Cảnh, lên làm đại chấp sự của Dược Hành thành lập ở bộ lạc Thanh Dương cũng rất ít có cơ hội tự ra tay.”
Ngô Hận Thủy liếc mắt nhìn hắn ta nói: “Cũng được.”
Trong lúc hai người trò chuyện hoàn toàn không để Lâm Diệp vào mắt, có vẻ cực kỳ tự tin.
Bọn họ quả thật có sự kiêu ngạo riêng, một là Chân Vũ Bát Trọng Cảnh, một là Chân Vũ Tứ Trọng Cảnh, hơn nữa công pháp tu luyện của bọn họ vốn cũng không phải thôn dân trong núi như Liên Như Phong đây có thể so sánh.
Dưới loại tình huống này, đối phó một kẻ địch tu vi còn chưa đạt tới Chân Vũ Ngũ Trọng Cảnh, cho dù kẻ địch này xảo quyệt hơn nữa, ở trước sức mạnh tuyệt đối cũng chỉ có một con đường có thể chọn là… cái chết!
Nhưng cho dù hai người đang muốn triển khai hành động, nhưng lại nhìn thấy chẳng biết lúc nào trên đường phố hơn mười trượng bên ngoài xuất hiện một bóng hình nhỏ nhắn mềm mại.
Bóng người này mặc một áo choàng da thú màu đen, mũ cha đậy khuôn mặt, lộ ra chiếc cằm thon trắng nhỏ, da thịt trơn bóng, làm nổi bật dưới áo choàng màu đen lại có một loại cảm giác tươi đẹp.
Nàng rõ ràng là nữ hại, mà tuổi tác cực nhỏ, nhưng lúc này đứng trên đường phố lại khiến Ngô Hận Thủy và Hàn Tuấn Sơn cũng run rẩy trong lòng, cảm nhận được một sự sợ hãi khó nói thành lời.
Lúc trông thấy một giáo dài hơn một trượng, toàn thân trắng toát, hiện ra tinh huy mát lạnh mông lung, sắc mặt hai người đã thay đổi một cách khó khống chế.
Linh khế!