Đang lúc trời thu trong xanh mát mẻ, Lâm Diệp và Hạ Chí đang ngồi trong sân. Có một cái bàn đá đặt giữa hai người, trên bàn đá chất đầy năm nồi thịt hầm lớn, mùi thơm bốc lên nghi ngút.
Thịt của các con thú này trông không đẹp, nhưng đều là do Lâm Diệp nấu bằng các loại linh tài kết hợp với máu thịt của các hung thú khác nhau, mùi vị vô cùng thơm ngon.
Ở phía bên kia của chiếc bàn đá, có một cái nồi sắt đựng đầy cơm Linh cốc.
Lâm Diệp và Hạ Chí vùi đầu ăn ngấu nghiến, đã bốn ngày chưa ăn gì, hai người đói rã rời rồi.
Tiêu Thiên Nhậm ngồi ở phía bên kia cười tít mắt và nhìn tất cả mọi thứ, ông ta mau miệng giới thiệu những chuyện đã xảy ra vào bốn ngày trước.
Hóa ra hôm đó sau khi trận đấu kết thúc, Tiêu Thiên Nhậm dẫn một nhóm dân làng trở về thôn, nhìn thấy những xác chết ngổn ngang trong làng, đương nhiên trong lòng không khỏi bàng hoàng, nhưng xen lẫn nhiều hơn là sự phấn khích và vui mừng.
Đám người Liên Như Phong chết đồng nghĩa với việc xóa bỏ hoàn toàn một mối nguy hiểm tiềm ẩn trong ngôi làng, nhưng đồng thời cũng có rất nhiều vấn đề cần được giải quyết gấp.
Chẳng hạn như Tiêu Thiên Nhậm nhận ra, chết cùng đám người Liên Như Phong còn có “Ngô Hận Thủy” và năm sáu người lạ khác, nhìn cách ăn mặc của bọn họ rõ ràng không phải là nhân vật bình thường.
Giờ những người này đều đã chết trong thôn Phi Vân, e là sẽ để lại một số hậu họa.
Một ví dụ khác, khi Liên Như Phong và những người khác chết thì thôn Phi Vân chẳng khác nào hoàn toàn không còn hộ vệ, cũng có nghĩa là không có người giúp đỡ dân làng áp tải hàng hòa đến bộ lạc Thanh Dương để đổi vật tư.
Chuyện này cũng cần được giải quyết.
Sau khi ăn hết bốn bát cơm Linh cốc và giải quyết một nồi thịt thú, Lâm Diệp cảm thấy toàn thân thoải mái vô cùng.
Sau khi pha cho mình một tách trà linh dược, Lâm Diệp suy nghĩ và nói: “Tiêu bá! Người có biết thân phận của những người đến cùng với Liên Như Phong không?”
Tiêu Thiên Nhậm đứng dậy nói: “Ngươi cùng ta đến xem là sẽ biết ngay.”
Lâm Diệp liếc nhìn Hạ Chí đang tập trung vùi đầu ăn cơm, sau đó gật đầu rồi cùng Tiêu Thiên Nhậm rời khỏi nhà.
...
Ở giữa làng, trên sân luyện võ trống trải.
Lúc này, có rất nhiều thứ lộn xộn chất thành đống, có hàng chục loại vũ khí khác nhau, còn có một số phụ kiện như áo giáp mềm, giày, thắt lưng, dây ngọc và các vật phẩm linh tinh khác.
Ngoài ra, còn có sáu xác chết.
Khi Lâm Diệp và Tiêu Thiên Nhậm đi vào trong, nhìn thấy Chu Trung và các thợ săn trong làng đang canh giữ những thứ này.
“Những thứ này đều được tìm kiếm từ trên xác của Liên Như Phong. Ngoài ra, sáu cái xác này không phải là người trong thôn chúng ta. Ta không cho người khác động vào, ta chờ ngươi điều tra xem có tìm được manh mối gì hay không.”
Tiêu Thiên Nhậm giải thích.
Lâm Diệp thầm khen ngợi Tiêu Thiên Nhậm thận trọng dè dặt. Hắn không chút do dự, tiến thẳng đến trước cái xác “Ngô Hận Thủy” rồi ngồi xổm xuống quan sát.
Khi nhìn thấy lão già râu dê lần đầu tiên vào bốn ngày trước, Lâm Diệp đã cảm nhận được hơi thở cực kỳ nguy hiểm từ ông ta.
Chỉ là hiện giờ lão già này đã chết bất đắc kỳ tử, trên ngực có một lỗ máu nhìn thấy mà phát hoảng, rõ ràng là đã bị một loại vũ khí sắc bén giết chết.
Điều này khiến Lâm Diệp nhớ đến Hạ Chí, trong lòng cũng rất ngạc nhiên, sức chiến đấu của tiểu nha đầu này dường như mạnh mẽ hơn hắn tưởng.
Lúc này, Tiêu Thiên Nhậm, Chu Trung và những người khác đều bao vây và nhìn Lâm Diệp với ánh mắt tò mò, bọn họ cũng có một sự kính sợ khó tả.
Bốn ngày trước, khi nhìn thấy xác của đám người Liên Như Phong, bọn họ đã bàng hoàng rất lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo nhận ra được sự đáng sợ của thiếu niên mười ba tuổi này.
Một mình tự giết chết hơn mười tu giả, trong đó còn có Liên Như Phong và các cường giả Chân Võ tứ trọng cảnh, đối với dân làng mà nói đây là điều khó mà tưởng tượng nổi.
Vậy nên hình tượng Lâm Diệp trong lòng bọn họ bỗng thay đổi, dưới vẻ ngoài thanh tú nhẹ nhàng kia lại ẩn chứa hơi thở khủng khiếp khiến bọn họ vừa kính trọng vừa sợ hãi.
Lâm Diệp hoàn toàn không có cảm giác với những điều này, hắn tiện tay lần mò một hồi lâu trên xác “Ngô Hận Thủy”, nhưng ngoài một chiếc nhẫn màu đen ra thì chẳng có gì khác.
“Chẳng lẽ...”
Lâm Diệp nhìn kỹ chiếc nhẫn này, toàn thân màu đen như sắt mà không phải sắt, như ngọc mà chẳng phải ngọc, nặng trịch, cầm trong tay rất nặng, toát ra khí chất lạnh lùng.
Lâm Diệp chợt có cảm giác một tia linh lực tuôn ra từ đầu ngón tay và đi vào trong chiếc nhẫn.
Vù!
Chớp mắt, trong đầu hắn hiện ra một không gian nhỏ bé giống như một ngôi nhà nhỏ, bên trong chứa rất nhiều đồ vật, trong đó có hàng đống tiền đồng, lệnh bài, còn có một vài linh tài dược thảo và một số chai lọ, ngoài ra không còn thứ gì khác.
Đúng là một linh khí trữ vật.
Lâm Diệp vui mừng trong lòng, theo như hắn biết, linh khí trữ vật khá là quý hiếm, nó được làm từ một loại vật liệu linh tài “Không linh tinh thạch”quý hiếm, thứ gọi là “Tu Di chứa đầy hạt cải”, linh khí trữ vật này cũng có hiệu quả giống như vậy.
Những bảo vật như thế này không thể nào sở hữu được nếu họ không có xuất thân bề thế.
Lâm Diệp lẩm bẩm: “Xem ra tên này có lai lịch không đơn giản...”
Trong lòng hắn chợt nghĩ, hắn lấy ra lệnh bài trong nhẫn trữ vật, lệnh bài này có kích thước bằng lòng bàn tay và được làm bằng một loại linh tài “Ngọc Vân thạch” giống như ngọc bích. Mặt trước là hoa văn của một loại thảo mộc, hình như nó là một dạng ký hiệu độc đáo.
Mặt sau lệnh bài là một dòng chữ viết tay “Ngô Thị dược hành phân đà, đại chấp sự của bộ lạc Thanh Dương “được khắc bằng chữ triện vương quốc.
Trong thoáng chốc, Lâm Diệp biết tên này đúng là đến từ bộ lạc Thanh Dương, nhìn thấy thân phận khác cũng là một đại chấp sự trong Ngô thị dược hành phân đà.
Ngay sau đó, Lâm Diệp lại có phát hiện mới. Ở trong chiếc nhẫn trữ vật kia đang ẩn giấu một trang sách bị xé rách, trên đó có ghi nội dung “Huyết Tủy Sa”. . Truyện Sắc
Cùng lúc đó, còn có một túi da thú chứa các loại “Hạt linh dược”, nặng cũng hơn mười cân. Nếu tính theo phương pháp tu luyện của hạt linh dược, chỉ riêng những hạt này thì ít nhất có thể gieo trồng trên hàng trăm mẫu ruộng.
“Thì ra là vì những điều này.”
Lâm Diệp hình như đang suy nghĩ điều gì.
Tiêu Thiên Nhậm đứng cạnh không kìm được, hỏi: “Có phát hiện ra điều gì không?”