Trong sân nhà, Hạ Chí giơ búa lớn đang gõ một bộ giáp trong, búa lớn mỗi lần gõ sẽ bắn ra đốm lửa tung tóe.
Dáng người Hạ Chí nhỏ nhắn mềm mại, mới năm sáu tuổi, trong cánh tay trắng nõn lại cầm một cây búa lớn phong cách thô kệch, không ngừng gõ xuống một cách thành thạo điêu luyện.
Bộ giáp trong kia Lâm Diệp nhận ra, chính là dùng vảy của thằn lằn vảy Độc giác tự tay chế tạo, lúc đối chiến với Liên Như Phong bốn ngày trước, bộ giáp trong này đã giúp Lâm Diệp hóa giải một kích sau lưng, có điều cũng bởi vì một kích này khiến bộ giáp trong bị hỏng.
Chỉ là Lâm Diệp không ngờ Hạ Chí lại chủ động sửa giáp trong cho mình, điều này có lẽ quá ngoài ý muốn.
Lâm Diệp đi lên phía trước, cúi đầu nhìn búa lớn trong tay Hạ Chí, lập tức giật mình một phen, đầu búa lớn này bề ngoài giống như cục sắt, còn có rất nhiều dấu tay.
“Đây là nàng dùng tay tạo thành?” Lâm Diệp hỏi.
Hạ Chí khẽ gật đầu, động tác trong tay không ngừng lại, thuận miệng nói: “Không có đầu búa thuận tay, tự ta cầm một khối sắt tự làm.”
Lâm Diệp hít sâu một hơi, nhưng đây là sắt luyện! Cô nhóc này lại dùng sức mạnh ngón tay nặn thành một chiếc búa lớn?
Hắn kinh ngạc nhìn Hạ Chí, trong lòng thầm nghĩ vu vơ, lẽ nào trong cơ thể bé nhỏ xinh đẹp của nàng đây cất giấu một con hung thu viễn cổ sao?
Hạ Chí vứt búa lớn xuống, cầm lấy giáp trong đưa cho Lâm Diệp: “Đã sửa xong rồi, huynh thử một chút.”
Lâm Diệp nhìn bộ giáp trong được đánh bóng rực rỡ hẳn lên kia cười khen ngợi: “Không nàng còn có tay nghề tốt như vậy.”
Nhưng Hạ Chí không quan tâm hắn mà tự mình đi vào phòng: “Ta muốn ngủ một lát, Lâm Diệp huynh nhớ nấu cơm cho ta, ta mà tỉnh thì lại đói bụng.”
Rầm!
Nói xong cửa phòng đã đóng sầm lại.
Lâm Diệp nhún vai, hắn sớm đã quen với việc đi đứng một mình của Hạ Chí, hoàn toàn khác với những đứa trẻ khác.
Ánh mắt của hắn rơi lên thanh búa lớn kia, đưa tay định cầm lên, nhưng búa lớn kia đúng là vô cùng nặng nề, không hề nhúc nhích.
Lâm Diệp giật mình trong lòng, mạnh mẽ dùng sức, linh lực khắp người vận chuyển, lúc này mới nhấc cây búa này lớn, cảm giác một chút thì lập tức hiểu ngay, búa này ít nhất nặng không dưới trăm cân.
Ầm!
Trong tay Lâm Diệp buông lỏng, búa lớn rơi xuống đất, trực tiếp nứt ra một cái hố.
“Đúng là một tiểu quái vật.” Lâm Diệp vừa nghĩ tới búa lớn này được Hạ Chí dùng tay tạo thành, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng đặc sắc, trong lòng càng tò mò hơn về lai lai lịch của Hạ Chí.
“Chờ nàng tỉnh ngủ, ngược lại phải hỏi thật rõ mới được.” Lâm Diệp rất nhanh không nghĩ nhiều nữa, trước tiên đi vào nhà bếp nấu cơm canh xong lúc này mới đặt mông ngồi trên ghế trong sân, trong tay lật một cái, lòng bàn tay đã có thêm một đồng tiền đồng vương quốc, hắn cầm nó lên trước mắt đánh giá một phen.
Đây có lẽ là “tiền đồng” lần đầu tiên hắn thật sự nhìn thấy, có lẽ nhỏ cỡ lòng bàn tay trẻ sơ sinh, toàn thân ố vàng, cầm trong tay ấm nhuận mà tinh tế tỉ mỉ.
Theo Lâm Diệp biết, tiền tệ vương quốc quốc Tử Diệu đều là do một loại quặng mỏ “Vân Linh Thạch” đặc biệt mài chế thành bộ phấn, hỗn hợp có vàng, bạc, thêm nhiều loại vật liệu bằng đồng, trải qua từng tầng kỹ xảo và phương pháp độc nhất phức tạp mà nghiêm mật luyện chế thành, bên ngoài vốn không thể nắm giữ kỹ năng và phương pháp tiền đồng này.
Tiền tệ vương quốc Tử Diệu chia ra ba loại lớn là tiền vàng, tiền bạc, tiền đồng, tỉ lệ đổi cũng là một phần một trăm.
Cho dù là tiền đồng, tiền bạc hay tiền vàng, cả hai mặt trái phải đều khắc riêng hình vẽ đặc biệt thuộc về vương quốc Tử Diệu.
Nếu trên miếng tiền đồng trước mặt này hình vẽ mặt trước do ba bộ phận cấu thành.
Một đám hoa văn Tử Diệu như ngọn lửa thiêu đốt đại biểu cho hoàng thất vương quốc Tử Diệu.
Một con hươu xanh thần tuấn phi phàm ngửa đầu đạp không đại biểu cho học viện hạng nhất - “học viện Thanh Lộc” của vương quốc.
Một thanh kiếm cố tình xuyên thủng bầu trời đại biểu cho quân bộ của vương quốc Tử Diệu.
Ngoài ra, ở mép ba hình vẽ khắc hoa văn lá và mây trông có vẻ rậm rạp mà hoa mỹ, đại biểu cho tầng lớp trên quyền quý, thế gia, nhóm dòng họ thế lực từng cống hiến rất nhiều cho vương quốc Tử Diệu.
Mà mặt trái tiền đồng khắc một mảnh nước non, sương mù và mây lượn lờ quanh núi, sóng dậy ầm ầm, hàm nghĩa khó lường.
Ngay cả Lâm Diệp cũng không biết hình vẽ nước non mặt trái tiền đồng này đại biểu cái gì, nhưng khẳng định có nghĩa, điều này là chắc chắn.
Vù!
Lâm Diệp thổi một ngụm khí vào tiền đồng trong tay, phát ra một tràng âm thanh đặc biệt êm tai, đây chính là “tiền Tử Diệu”, cho dù sau này mình muốn sinh sống tiếp trong vương quốc Tử Diệu hay để tu hành, tuyệt đối không thoát khỏi liên quan tới tiền Tử Diệu.
Lần này đồ trong nhẫn trữ vật Ngô Hận Thủy để lại khiến Lâm Diệp thu được trọn một ngàn năm trăm miếng tiền đồng ngoài ý muốn, đống này có thể tương đương với mười lăm miếng tiền bạc.