Thẩm Đông Quân ngồi cạnh giường, sờ sờ mái tóc Lương Khê, thở phào nhẹ nhõm: “Không sao là tốt rồi.”
Đúng, không sao là tốt rồi.
“Cảm ơn anh đã ở bên em.” Lương Khê nằm trong lòng Thẩm Đông Quân, khẽ nói.
“Anh mới là người phải nói lời này.” Giây phút Lương Khê nhào tới đẩy anh ra, Thẩm Đông Quân đã tự thề với lòng sẽ đối tốt với người này cả đời: “Dù sau này xảy ra chuyện gì, anh nhất định không bao giờ buông tay em.”
Dưỡng thương hai tháng, Lương Khê đã có thể rời giường, mặc dù Thẩm Đông Quân dặn dò cậu không cần gấp gáp, nhưng mỗi ngày đều nằm liệt trên giường bệnh, dù cho có là người bình thường lâu dần cũng sẽ không chịu nổi.
Hôm nay công ty có việc gấp cần giải quyết, Thẩm Đông Quân đã gọi điện cho cậu nói sẽ đến muộn, ngay cả hộ lý được thuê chăm sóc cậu cũng vừa có việc bận mà rời đi. Cả phòng bệnh trống rỗng, Lương Khê thoáng nâng người dậy, bước chân phải xuống trước sau mới bước tiếp chân còn lại, vết thương ở chân trái vẫn đang bó bột, nhưng đi lại nhẹ nhàng vẫn có thể.
Mở ra cửa phòng bệnh, Lương Khê tham lam hít thở bầu không khí bên ngoài, mặc dù chỉ toàn mùi thuốc khử trùng nhưng so với sự ngột ngạt trong phòng, đã là một trải nghiệm không tồi.
Lương Khê vịnh vào lan can, khó khăn đi lại, dù trán chảy đầy mồ hôi vẫn không bỏ cuộc.
Phòng Lương Khê thuộc khu VIP – nằm ở tầng trên cùng của bệnh viện, có lẽ vì người có tiền đều không muốn ra ngoài nên lúc này hành lang vô cùng vắng vẻ, bản thân Lương Khê chật vật bao nhiêu người khác cũng không nhìn thấy được.
Đây có nên được xem là chuyện may mắn không? Lương Khê thầm nghĩ.
Không biết qua bao lâu, Lương Khê đã đi đến chỗ cầu thang nằm ở cuối đường. Vì tính tiện ích bệnh viện ngoài sử dụng thang máy lên xuống, cũng sẽ xây thêm một cầu thang phòng ngừa trường hợp thang máy xảy ra sự cố.
Lúc này, cánh cửa thang máy mở ra, hai người phụ nữ sang trọng xuất hiện, sau lưng còn có hai vệ sĩ đi theo.
Người phụ nữ trung niên đeo kính râm chủ động đi về phía cậu, trước sau không nói lời nào.
“Chúng tôi đến thăm anh này.” Thiếu nữ tóc vàng cũng chạy đến, nở nụ cười rạng rỡ: “Nghe đồn anh vì cứu anh trai tôi mà gãy chân.”
“Thẩm phu nhân, Thẩm tiểu thư…” Lương Khê khó khăn lên tiếng, chợt nhớ lại biểu hiện kỳ lạ của hộ lý khi nhận được cuộc gọi đã vội vội vàng vàng bỏ đi, xem ra ngay từ đầu bọn họ đã lên kế hoạch, nhân lúc Thẩm Đông Quân vắng mặt mà tìm đến cậu.
“Ai dô.” Thẩm Vũ Kỳ tỏ vẻ kinh ngạc, tiến tới khoác vai Lương Khê, cười cười: “Anh sợ hãi như thế làm gì? Tôi cũng chả ăn thịt anh, đáng nhẽ từ lúc bám víu lấy anh trai tôi, anh nên nhận ra sẽ có ngày này.”
“…” Sắc mặt Lương Khê tái nhợt, hai tay bấu chặt quần, nửa ngày cũng không phản bác lời nào.
Thẩm Vũ Kỳ được nước lấn tới, lời lẽ càng không có chừng mực: “Anh xem vệ sĩ nhà tôi thế nào? Có phải so với anh trai tôi càng lực lưỡng hơn không?”
Thân thể Lương Khê cứng ngắc, như thể vừa nghe được một câu chuyện kinh dị nào đó, gương mặt tức khắc hóa xanh.
“Tiểu Kỳ, được rồi.” Bà Thẩm lên tiếng, Thẩm Vũ Kỳ dù không cam lòng cũng không dám lộng hành như vừa rồi, Lương Khê chưa kịp thở phào lại nghe bà ta nói: “Cũng không sợ bẩn tay.”
Là ý gì? Lương Khê mở to hai mắt nhìn người đàn bà thanh tao trước mặt, bà ta đang khinh miệt cậu, thế nhưng cậu lại không có dũng khí đáp trả. Nếu Thẩm Đông Quân ở đây, liệu anh có bảo vệ cậu không?