Ngặt nỗi, đến tận mười giờ hơn vẫn chưa thấy nhân vật chính xuất hiện.
Lương Khê lúc này đã có chút sốt ruột, không phải sẽ gặp vận xui chứ?
“Anh Khê, bên kia vừa gọi điện thông báo, đơn phương muốn hủy bỏ hợp đồng.” Người vừa lên tiếng là nữ trợ lý – Tiểu Mai, vừa gia nhập công ty vào tháng trước.
“Cái gì?” Lương Khê nhăn mày: “Cậu ấy có nói lý do không?”
“Cậu ấy bảo… đã chấp nhận lời mời của Thẩm Tác.” Tiểu Mai khó khăn mở miệng.
“…” Đến tận lúc này Lương Khê vẫn không tài nào hiểu được, Thẩm Đông Quân là yêu cậu hay hận cậu? Lần đầu là giở trò sau lưng khiến Lương Khê không tìm được việc, hiện tại lại cướp người trong tay cậu, rốt cuộc anh ta đang muốn làm gì?
“Tìm người khác là được.”
Nghe thấy giọng nói, Lương Khê quay đầu, thì ra là Cao Tuấn.
Được hôm rãnh rỗi không có nhiều việc cần xử lý nên Cao Tuấn tiện đường ghé qua, dù gì 20% cổ phần Trung Khúc cũng là cậu góp vào, sao có thể nhắm mắt làm ngơ được.
Dẫu biết lời Cao Tuấn nói chí phải, thời gian gấp rút, Lương Khê cũng chả biết tìm người ở đâu?
“Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Cao Tuấn ý vị thâm trường nhìn về trước.
Hai người Lương Khê và Tiểu Mai cũng nhìn theo, chỉ thấy Triệu Ảnh Quân lẳng lặng đứng đó, từ đầu đến cuối không nói một lời.
Chiều cao vượt trội, gương mặt điển trai, khí chất ngạo nghễ không lẫn vào đâu được… Đích thị là anh ấy!
Toàn bộ ánh mắt trong studio đều đổ dồn về phía Triệu Ảnh Quân, khóe miệng anh không khỏi giật giật vài cái, ngón trỏ run run chỉ về mình: “Tôi…”
Ban đầu Triệu Ảnh Quân nhất mực cự tuyệt, sau đó Cao Tuấn thì thầm vào tai anh vài câu, ngay tức khắc con sư tử còn đang xù lông liền biến thành chú mèo hiền lành, ngoan ngoãn xoay người đến phòng thay đồ.
Nhìn một màn này, đáy lòng Lương Khê dâng lên một chút ganh tỵ nhỏ, nhưng rất nhanh đã bị ép xuống.
Mười lăm phút sau, Triệu Ảnh Quân từ phòng thay đồ bước ra, không khí liền ngưng bặt, tất cả mọi âm thanh đều dừng lại, chỉ có hàng chục ánh mắt nhìn về anh, thời thời khắc khắc không rời.
“Anh… anh Quân, là anh thật sao?” Tiểu Mai không dám tin vào mắt mình, cô đưa hai tay bịt chặt miệng, chỉ sợ bản thân phát ra âm thanh sẽ phá hỏng giây phút tuyệt vời này.
“…” Mặc dù quen biết nhau từ nhỏ, Cao Tuấn vẫn bị người trước mắt làm cho chết lặng.
Chiếc quần đen ôm lấy đôi chân thon dài của Triệu Ảnh Quân, anh mặc áo sơ mi trắng, khoác áo gile cùng tông màu ở ngoài, khuy cài áo hình rồng màu bạc sáng loáng trên ngực trái, phối hợp với dây tua rua hình móc xích càng thêm nổi bật. Đặc biệt, gương mặt điển trai của Triệu Ảnh Quân, từng đường nét, khí chất đều toát ra phong thái của một quý ông lịch lãm, anh chỉ cần đứng một chỗ cũng đủ thu hút mọi ánh nhìn.
Âm thanh hít khí bắt đầu vang lên, tiếp theo là một trận bùng nổ.
“Anh Quân, em chính là fan đầu tiên của anh!”
“Đây mới chính là nam thần trong truyền thuyết, mấy tên “tiểu bạch kiểm” ngoài kia so được sao!”
“Anh Quân, i love you!”
Kinh ngạc qua đi, ai cũng lao vào làm việc, chỉ riêng vị Phó tổng từ đầu đến cuối vẫn chưa thoát ra được.
“Anh Khê.” Cao Tuấn huých nhẹ tay Lương Khê.
“Có, có chuyện gì?” Lương Khê sực tỉnh táo, mông lung nhìn cậu.
Cao Tuấn mỉm cười: “Buổi chụp hình bắt đầu rồi.”
“Tôi biết.” Lương Khê vẫn nhìn ra được.
“Mặt anh có chút đỏ nha.” Cao Tuấn cười đầy hàm ý.
“Không, không có.” Bùm, tức khắc nổ tung, nếu ban đầu chỉ là mặt đỏ thì hiện tại toàn thân Lương Khê đều nóng ran, cậu nhanh chóng bỏ chạy.
“Ha ha ha ha ha…” Trong ngoài không đồng nhất a, Cao Tuấn được một phen cười ha hả.