Đến ngày đặt tên cho công ty, Lương Khê mới gọi điện thoại cho Cao Tuấn, đối phương ban đầu có chút sửng sốt, sau liền viện cớ có việc bận mà cúp máy. Tầm khoảng nửa tiếng sau, Lương Khê mới nhận được hồi âm, Cao Tuấn phía bên kia chỉ nói ra hai chữ: "Trung Khúc."
Trung Khúc? Lương Khê ngơ ra tại chỗ.
Hai từ này có ý nghĩa gì?
Hay là tên vợ chồng Tổng giám đốc?
Lương Khê đặt ra rất nhiều nghi vấn, nhưng vẫn là nghe theo, phận làm công ăn lương như bọn họ, ý chủ là ý trời mà. Tiếp đến, lại tuyển thêm vài quản lý cùng một số nhân viên cần thiết và quan trọng nhất là… Chiêu sinh.
Mới tờ mờ sáng, hai người đã đứng trước cổng đại học điện ảnh, vì đang là đầu thu nên dù đã sáu giờ sáng, mặt trời vẫn chưa hoàn toàn ló dạng. Lương Khê đứng nép vào tường, hai tay không ngừng chà xát vào nhau, gương mặt vì lạnh mà trắng bệch.
"Lạnh sao?" Triệu Ảnh Quân hỏi.
"Tôi không… á." Lương Khê còn muốn bảo bản thân "không sao", chỉ thấy Triệu Ảnh Quân kéo cậu vào lòng, hai tay đặt trên lưng, từ lòng bàn tay truyền tới xúc cảm ấm áp vô cùng, giống như một lò sưởi giữa ngày đông lạnh giá.
Lương Khê hoảng loạn, quay đầu nhìn sang trái rồi sang phải, phát hiện không có ai ở xung quanh mới thở phào một hơi: "Hai thằng đàn ông đứng ôm nhau ở ngoài, cậu không sợ sao?"
"Sợ cái gì?" Triệu Ảnh Quân cúi đầu, người trong lòng ngước mắt nhìn anh, lộ ra hai viên nhãn cầu trong suốt, anh không nhịn được mà nuốt nước bọt, như này cùng quá đáng yêu đi!
"..." Lương Khê nhớ lại, bản thân cùng Thẩm Đông Quân yêu nhau được mười lăm năm, anh thậm chí chưa từng dám ở nơi đông người nắm tay Lương Khê, đừng nói đến cử chỉ thân mật như là ôm, hôn. Cũng bởi thân phận bọn họ quá tách biệt, Lương Khê không muốn Thẩm Đông Quân mang tiếng xấu, mà chấp nhận danh phận "tình nhân" ở lại bên anh, nhưng sau tất cả… Thứ cậu nhận về lại là câu nói "anh muốn có một đứa con" của người nọ.
Triệu Ảnh Quân nhận ra tâm trạng Lương Khê không vui, nhẹ nhàng vỗ về: "Chỉ cần bản thân không sao là được, quan tâm làm gì ánh mắt của người đời chứ!"
"Ừm." Lương Khê khẽ cười, bất tri bất giác dựa vào lòng ngực anh, thì ra cảm giác có thể dựa dẫm vào một ai đó… Rất tốt!
Có lẽ vì thời tiết lạnh, đến tận bảy giờ mới xuất hiện vài bóng người, Lương Khê nhanh chóng bước đến, đối diện là hai nữ sinh có gương mặt rất xinh đẹp: "Chào em, anh là người bên công ty Trung Khúc, anh cảm thấy…"
"Anh muốn xin số điện thoại?" Nữ sinh mặc váy hồng ngắn, giữa trời thu lạnh lộ ra đôi chân thon dài, cô ta nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, nở một nụ cười ngọt ngào: "Hi hi, em rất tiếc, bọn em đã chọn đơn đăng ký vào Thẩm Tác rồi."
"Đúng vậy!" Nữ sinh đầm trắng bên cạnh cũng lên tiếng từ chối.
Hai người đi được một khoảng xa, Lương Khê vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện giữa bọn họ.
"Hừ, với tố chất của hai đứa mình, dù không đầu quân cho Thẩm Tác cũng là An Tường, ai lại chọn một cái công ty ngay cả tên còn chưa từng nghe đến." Nữ sinh váy hồng buông lời chê bai.
Lại thấy giọng nói của một nữ sinh khác: "Đúng vậy, nói không chừng là lừa gạt…"
Bàn tay Lương Khê siết chặt, cắn môi ngăn dòng cảm xúc hỗn độn trong lòng. Lương Khê nhận ra, từ lúc gặp gỡ Thẩm Đông Quân, cả cuộc đời cậu đều như được trải sẵn thảm đỏ, cậu chỉ cần bước đi, bao nhiêu chướng ngại vật đều có người thay cậu dẹp sạch.
Lương Khê dường như đã hiểu ra, tại sao Thẩm Đông Quân lại đợi đến giây phút này mà quyết định cưới vợ sanh con, bởi Lương Khê cũng giống như một đứa trẻ được nuông chiều, cả cuộc đời diễn ra vô cùng thuận lợi, khi rời xa vòng tay cha mẹ lại chỉ là một kẻ vô dụng, bất tài.
Thực tại, mới là cuộc đời của chính Lương Khê.
Ngay lúc Lương Khê như rơi vào vực thẩm, một bàn tay vỗ vào vai cậu, âm thanh trầm ấm của Triệu Ảnh Quân vang lên, xóa đi mây mù trong đầu cậu, mở ra một tia sáng mới: "Vạn sự khởi đầu nan, cố lên!"
Lương Khê nhìn sang, Triệu Ảnh Quân đã đi tới trước một sinh viên khác, cũng chả biết anh nói gì với người nọ, chỉ là trong mắt cậu, xung quanh anh như phát ra một vòng hào quang sáng lấp lánh, rực rỡ động lòng người. Một lần nữa lấy lại tự tin, Lương Khê cầm tờ rơi đi về trước: "Anh chào em…"
Đến giữa trưa, hai người mới xong việc. Dẫu sinh viên cũng vì lịch sự mà chấp nhận chuyện trò với bọn họ hai ba câu, nhưng ít nhất vẫn có một vài người chịu lắng nghe, đắn đo về việc lựa chọn Trung Khúc.
"Đến giờ cơm trưa rồi." Lương Khê nhìn đồng hồ trên điện thoại đã hiển thị mười hai giờ, cậu đưa tay chỉ về một phía, nói: "Ăn thịt nướng đi, tôi nghe nói có một cửa tiệm ăn ngon ngay cuối đường này."
"Được." Triệu Ảnh Quân gật đầu đáp ứng, nhìn bước đi thập thễnh của Lương Khê có chút không vững, e rằng buổi sáng đã đi lại nhiều, anh nhanh chóng đi đến trước, ngồi xuống đưa lưng về phía cậu.
Lương Khê chính là bị anh dọa giật mình, vội vã nói: "Cậu làm cái gì vậy hả?"
Triệu Ảnh Quân: "Tôi cõng anh."
"Đàn ông với nhau, cõng cái gì mà cõng!" Lương Khê bị anh nhìn thấu mà rối bời, quả thật chân cậu mỗi khi trời lạnh vốn không tốt, cộng thêm hôm nay vận động nhiều, chân trái đã sắp tê đến mất cảm giác, dù như vậy, ở trên phố lại để Triệu Ảnh Quân cõng mình, nói sao cũng không dễ nhìn.
Triệu Ảnh Quân biết suy tư trong lòng Lương Khê, bá đạo nói: "Anh muốn tôi cõng hay… bế công chúa đến đó?"
"Cậu…" Lương Khê mặt đỏ bừng bừng.
"Lên đi." Triệu Ảnh Quân nháy mắt ra hiệu, ngoắc ngoắc tay.
Giọng điệu Triệu Ảnh Quân như có ma thuật, Lương Khê ấy vậy mà không ngần ngại nữa, nhảy vồ lên lưng anh, may thể lực Triệu Ảnh Quân rất tốt, không đến mức khiến cả hai té ngã nhào.
Lương Khê thầm mắng: "Cũng không sợ người ta chê cười."
Triệu Ảnh Quân khẽ cười: "Vậy lấy nón che lại là được, dẫu sao cũng không nhìn thấy bọn họ."
"..." Lương Khê tức giận, nện nhẹ lên lưng anh, cũng không thực sự che mặt lại, âm thầm nhếch môi.
Điều chỉnh lại tư thế của cả hai, Triệu Ảnh Quân dùng lực "xốc" một cái, tránh cho Lương Khê trượt xuống.
Ngày hôm nay anh cõng Lương Khê trên lưng, như cõng cả thế giới của mình, một lần nữa chạm vào người trong lòng…