Cuối cùng giáng sinh cũng đến, phim điện ảnh "Mặt trái" chính thức ra mắt.
Trước đó một ngày, Cao Tuấn không những tặng vé miễn phí cho nhân viên công ty, mà còn tiêu tiền bao hết rạp phim. Nhân dịp lễ, Lương Khê quyết định cho tất cả mọi người nghỉ việc hai ngày, sẵn tiện dành thời gian cho bản thân, nghĩ lại cậu và Triệu Ảnh Quân còn chưa đi hẹn hò bao giờ, đây cũng xem như một dịp tốt.
Bên phía Thẩm Tác thì không được thảnh thơi như bọn họ, doanh thu tổn thất nặng nề khiến tâm tình Thẩm Đông Quân mấy ngày nay đều như quả bom nguyên tử, không biết sẽ nổ lúc nào. Hôm nay là lễ giáng sinh, mọi người đều phải tăng ca chuẩn bị cho dự án sắp tới, đáng sợ hơn hết Thẩm Đông Quân cũng không về nhà, sắc mặt u ám ngồi lì trong văn phòng.
Chỉ có một người không sợ chết, huênh hoang xách túi xách ra về: "Tôi về trước đây, mọi người ở lại làm việc vui vẻ!"
"..." Cả căn phòng đều nhìn Trì Viễn bằng ánh mắt hâm mộ, bọn họ cũng muốn về a.
Âm thanh dữ tợn của Thẩm Đông Quân vang lên: "Cậu đi đâu đó?"
Trăm ánh mắt ngưỡng mộ trước đó bay đi sạch, ai nấy đều cúi gằm mặt xuống bàn không dám nhìn lên, chỉ có hai lỗ tai không yên phận mà nhúc nhích nghe trộm.
"Về nhà" Trì Viễn thành thật trả lời.
Sắc mặt Thẩm Đông Quân mau chóng trầm xuống: "Cậu đã làm xong việc chưa?"
"Tôi là diễn viên." Trì Viễn nói: "Hiện tại công ty vẫn chưa có dự án mới nào, sáng giờ tôi đều ngồi ngây ngốc ở công ty, đến giờ này cũng đã quá hạn chịu đựng rồi."
Thấy Thẩm Đông Quân im lặng, Trì Viễn mới nói tiếp: "Vậy tôi về đây, tôi còn có hẹn đi xem phim."
"Ồ" những người còn lại trong phòng không nhịn được thốt lên, xong mới phát hiện ra vấn đề. Phải biết phim của công ty hiện tại đã bị dang cư mận tẩy chay, tỉ suất xem phim của khán giả một ngày cũng chưa tới năm mươi suất, so với vốn đầu tư ban đầu hiển nhiên là lỗ nặng. Lúc này Trì Viễn nói đi xem phim, ngoài phim "kia" ra thì còn cái nào khác sao? Quả nhiên là gà cưng của Thẩm Tác, cũng chỉ có hắn dám đứng trước kim chủ mà nói mấy lời này.
Bọn họ còn tưởng trái bom nguyên tử Thẩm Đông Quân sẽ phát nổ, nào ngờ anh chỉ nói với hắn một chữ: "Được."
Trì Viễn không chút nghi ngờ mà rời đi, hắn vừa đi không lâu, Thẩm Đông Quân cũng phóng xe đi khỏi.
Toàn bộ nhân viên khóc không ra nước mắt, còn họ thì sao?
*** *** ***
Lúc Trì Viễn đến rạp chiếu phim, ba người Lương Khê đã đợi sẵn từ trước, có thể thấy sắp xếp phiến dẫn ( tỉ suất chiếu phim) "Mặt trái" cao đầu bảng, vượt mặt hết các phim còn lại.
Đã đến giờ, bọn họ nhận lấy bắp nước từ quầy thu ngân, không nhanh không chậm đi vào khu vực chiếu phim. Dù cả bốn người đều ăn mặc kín kẽ, đội mũ trai, đeo kính râm che hết nửa khuôn mặt, Thẩm Đông Quân vẫn có thể nhìn ra hình bóng Lương Khê.
Thẩm Đông Quân nhìn một hàng người vẫn đang xếp hàng ở phía trước, cầm điện thoại lên định gọi cho giám đốc rạp phim. Bỗng một bàn tay vỗ vào vai anh, Thẩm Đông Quân quay đầu, nháy mắt kinh ngạc: "Dư tổng, sao anh cũng ở đây?"
Dư Kiết Ngạo toàn thân vest đen lịch lãm, đi bên cạnh còn có một thiếu niên đeo khẩu trang: "Tinh Tinh nói muốn xem phim "Mặt trái" nên tôi đưa em ấy đến đây."
Ngô Tinh Tinh? Thẩm Đông Quân ngầm hiểu, hướng Dư Kiệt Ngạo cười lịch sự.
"Còn Thẩm tổng, anh cũng đến xem phim sao?" Dư Kiết Ngạo hỏi: "Chỉ đi một mình?"
Đáy lòng Thẩm Đông Quân xẹt qua một tia lãnh ý, rất nhanh bị anh che lấp bởi nụ cười giả tạo: "Đúng vậy, tôi muốn đến nhìn xem phản ứng khán giả."
"À…" Dư Kiết Ngạo kéo dài giọng điệu, cười híp mắt: "Anh không ngại thì ngồi cùng tôi và Tinh Tinh đi, phim sắp chiếu rồi còn không mau sẽ bỏ lỡ cảnh đầu."
"..." Thẩm Đông Quân nhìn bộ dạng cười đắc ý của Dư Kiết Ngạo, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Hai người đàn ông thanh lịch đi ở trước, Ngô Tinh Tinh rụt rè theo sau. Bỗng âm báo hết vé của thu ngân truyền tới từ sau lưng, Ngô Tinh Tinh dường như đã hiểu ra vấn đề. Với thân phận Dư Kiết Ngạo dư sức bao trọn một phòng VIP, nhưng giữa chừng anh lại đổi ý mua một hàng ghế phổ thông, còn là hàng cao nhất trên cùng.
Thẩm Đông Quân ngồi đầu, ở giữa là Dư Kiết Ngạo, cuối cùng là chỗ của Ngô Tinh Tinh. Ngồi trên cao Ngô Tinh Tinh có thể quan sát hết toàn bộ rạp phim, rất nhanh hàng ghế đầu chỉ có bốn người đã thu hút hắn, dù cách xa hơn hai mươi mét, hắn vẫn nhìn ra nam nhân xinh đẹp đó, chính là Lương Khê.
Thì ra là vậy? Ngô Tinh Tinh cười tự giễu, hắn rốt cuộc đã biết lý do vì sao Dư Kiết Ngạo lại chọn chỗ này, sau cùng tám năm bên nhau, người nọ vẫn chưa quên được bóng hình năm ấy. Người bên ngoài đều tưởng Ngô Tinh Tinh chính là tình nhân của Dư Kiết Ngạo, nhưng bản thân hắn mới là người hiểu rõ nhất, căn bản chỉ là cuộc giao dịch đôi bên cùng có lợi, tình yêu gì đó… Chỉ có kẻ ngu như hắn mới luôn tự lừa gạt chính mình.