Mục lục
Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tầng hầm ngầm?” Hoắc Vi Vũ hồ nghi nhìn cửa một gian phòng cuối cùng.

Cô nhớ rõ, trung tá Thượng đã từng nói qua, nói cô nếu có cơ hội đi vào tầng hầm ngầm thì cái gì cũng hiểu rõ.

Hiểu rõ cái gì?

“Đông…… Đông…… Đông” âm thanh quái dị này lại vang lên.

“Bây giờ bên trong có người không?” Hoắc Vi Vũ hỏi.

“Không có người.” Lý Tuệ Trân trả lời.

“Đó là âm thanh gì, giống như có người gõ cửa.” Hoắc Vi Vũ nói, đi đến một cánh cửa cuối cùng, lỗ tai dán ở trên cửa.

Thật sự, có thứ gì gõ cửa.


“Có thể là gió thổi đi.” Lý Tuệ Trân giải thích.

“cô đi ra ngoài trước đi.” Trình Dật nói với Lý Tuệ Trân.

Lý Tuệ Trân gật đầu, xoay người rời đi.

Trình Dật đi đến trước mặt Hoắc Vi Vũ, cằm ngó cửa một chút, hỏi: “cô muốn vào xem không?”

Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn Trình Dật.

“cô đi, khẳng định tư lệnh sẽ không trách cứ, có một số việc, tôi cảm thấy cô cũng có quyền được biết.” Trình Dật nói, mở cửa ra, cung kính đứng ở cửa.

Hoắc Vi Vũ nhìn bên trong.

Không có một bóng người.

Ngay cả cửa sổ đều đóng chặt, gió từ nơi nào tới?

Cô chụp đến phía sau cửa.

Cửa cũng không có gì có thể gõ.

Nhưng rõ ràng cô nghe được có người nào gõ cửa.

Kỳ quái.

Chẳng lẽ là từ tầng hầm ngầm truyền tới?

Hoắc Vi Vũ đánh giá chung quanh một chút, hồ nghi hỏi: “làm sao vào tầng hầm ngầm?”

Trình Dật ấn chốt mở trên vách tường.

Vách tường dời ra hai bên, xuất hiện ra một cái mật mã cửa.

Cô nhìn về phía Trình Dật.

Cô cũng không biết mật mã?

“sinh nhật của cô.” Trình Dật nhàn nhạt nói.

trong lòng Hoắc Vi Vũ có cảm giác quái dị.

thủ hạ Cố Cảo Đình thật đúng là hiểu biết anh.

Nếu tầng hầm ngầm có văn kiện gì bí mật, chẳng phải là hệ số nguy hiểm rất cao?

Hoắc Vi Vũ ấn hạ 19910819, cửa điện tử không có mở.

Ách……

Cô lại nhìn về phía Trình Dật.

Trình Dật mặt vô biểu tình nhắc nhở: “Sáu số.”

Hoắc Vi Vũ ấn hạ 910819, cửa điện tử thật sự mở ra.

Có một cái thang lầu đi thông tầng hầm ngầm.

Tầm mắt tối tăm.

“cô xem trên vách tường, hẳn là có chốt mở.” Trình Dật nói.

Hoắc Vi Vũ nhìn về phía vách tường, tìm được chốt mở rồi, ấn một chút.

Bên trong lập tức sáng choang.

Ở cuối thang lầu, có một phòng.

Cô ngóng nhìn, mày hơi hơi cong lên.

cánh cửa kia, đóng lại chính là bí mật ít có người biết của Cố Cảo Đình.

Cô mở ra cánh cửa kia, là có thể nhìn thấu toàn bộ anh.

Hoặc là vinh quang, còn sống cũng sẽ là bất kham.

Không được anh cho phép tiến vào tầng hầm ngầm, như vậy không tốt.

Ít nhất phải được anh đồng ý, bằng không, loại hành vi này so với ăn trộm có gì khác nhau.

Hoắc Vi Vũ tắt đèn, xoay người, nhìn về phía Trình Dật, trầm giọng nói: “Đóng cửa lại đi.”

Trình Dật có chút kinh ngạc, xúi giục: “Tôi cảm thấy cô nên biết, mấy năm nay tư lệnh vì cô làm cái gì? Nếu đã tới, vì sao không đi xem?”

“trong lòng mỗi người đều có một ít bí mật không muốn người biết, nếu Cố Cảo Đình muốn tôi biết, tự nhiên anh sẽ nói cho tôi, nếu anh không muốn tôi biết, tôi tùy ý xâm nhập không gian của anh ta, như vậy là không đúng, mặc dù là cha mẹ, đều phải tôn trọng riêng tư của con, huống chi chúng tôi……” Hoắc Vi Vũ dừng một chút, bổ sung thêm, “cũng không phải vợ chồng.”

Cô đi đến bên ngoài, đã hạ quyết tâm, sẽ không được anh đồng ý mà đi.


“Kia ăn cơm đi, ăn xong chúng ta xuất phát.” Trình Dật đóng lại chốt mở.


vách tường khép lại.


Hoắc Vi Vũ trở về ăn cơm.


Trình Dật gởi tin nhắn đi ra ngoài: “năng lực Hoắc Vi Vũ tự khống chế rất mạnh, lý trí, quả cảm, không phải người dễ dàng lừa gạt. Ông chủ, ngài thật sự quyết định muốn làm như vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK