Có lẽ ý tứ chính là, bạn muốn cái gì, sẽ làm cái đó.
Hoắc Vi Vũ mới vừa đi tới cửa Cố gia, Cố Cảo Đình từ bên trong đi ra.
Vẻ mặt của anh nghiêm túc, lãnh khốc, đi rất nhanh, nhìn không chớp mắt, rất nhanh vượt qua cô.
Cũng giống như không nhìn thấy cô.
Trong lòng Hoắc Vi Vũ khẽ giật mình.
Trong mũi, là mùi hương thơm mát của anh lướt qua.
Theo bản năng cô ngoái đầu nhìn lại.
Cô nhìn thấy trung tá Thượng mở cửa xe, anh bước lên xe.
Động tác gọn gàng, làm liền một mạch, không có một tia lưu luyến.
Giữa bọn họ, đã trở về vị trí của người xa lạ.
Hoắc Vi Vũ hít sâu một hơi, xoay người bước vào Cố gia.
Cố Cảo Đình nhìn như bình tĩnh, thâm sâu nhìn về phía trước.
Trung tá Thượng lên xe, nói: "Cô ấy nói còn ba phút."
Cố Cảo Đình giống như không có nghe trung tá Thượng nói, hỏi: "Anh nói xem cô ấy trở lại Cố gia làm gì vậy?"
Trung tá Thượng khó hiểu nhìn Cố Cảo Đình, "Ngài nói Hoắc Vi Vũ sao?"
Cố Cảo Đình nhìn về phía trung tá Thượng, trong mắt mang theo ý tứ cảnh cáo.
Trung tá Thượng lúng túng cười, "Cố gia và giải trí Kình Thiên sẽ hợp tác, có lẽ cô ấy cầm bản kế hoạch đến bộ phận quản lý."
"Thông báo xuống dưới, không cần làm khó dễ." Cố Cảo Đình trầm giọng phân phó nói.
"Nhưng, nếu bản thiết kế đó không được?" Ánh mắt trung tá Thượng chuyển động hỏi.
"Mấy nghìn vạn, Cố gia còn sợ thiệt sao?." Cố Cảo Đình nói, nhắm mắt lại, dựa vào lưng ghế.
Trung tá Thượng không dám nói.
Anh ta suy nghĩ một chút.
Một tháng này, tâm tình của tư lệnh thật không tốt, cấp dưới bọn họ cũng lo lắng đề phòng.
Đặc biệt là những lúc tập quân sự, tư lệnh quả thực là không muốn sống.
Mặc dù, mỗi lần đều thắng hiểm, nhưng mà, tư lệnh cũng bị thương, bây giờ còn đang phát sốt.
Trong lòng của anh ta rất đau.
Anh ta biết rõ, trong lòng tư lệnh thật sự rất khổ sở, đặt tất cả tâm tư vào trong quân sự.
Dù là liên tục đắc thắng, tư lệnh vẫn không vui.
Nếu như không làm khó dễ, buông tha cho Hoắc Vi Vũ, tư lệnh và cô ấy, có lẽ hai người vĩnh viễn sẽ không còn bước trên con đường.
Anh ta không để ý tới, chết thì chết.
Trung tá Thượng xuống xe, đi qua một bên, gọi điện thoại cho quản lý Phong Đằng mới nhậm chức.
"Quản lý Tằng, tôi là trung tá Thượng, một lát, Hoắc Vi Vũ sẽ cầm bản thiết kế của giải trí Kình Thiên đến cho cậu ký tên, cậu nói với cấp dưới của cậu nhắn lại là cậu không có ở đây, để cho cô ấy đi đến Sơn Trang, biết không?" Trung tá Thượng phân phó nói.
"Được.” Quản lý Tằng đáp.
*
Hoắc Vi Vũ đi tới trước bàn phục vụ.
Nhân viên bàn tiếp tân biết Hoắc Vi Vũ, mấy cô hai mặt nhìn nhau.
"Tôi là Hoắc Vi Vũ nhân viên công ty giải trí Kình Thiên, có hẹn với quản lý Tằng." Hoắc Vi Vũ nói.
"Cô lý tên vào đây, cô tự mình lên lầu 12 nhé." Nhân viên tiếp tân nói.
Hoắc Vi Vũ viết chữ công ty giải trí Kình Thiên, Hoắc Vi Vũ.
Cô đi đến thang máy.
"Aizzz, quản lý Hoắc thật đáng thương, bạn trai bị quản lý Cố cướp đi, việc làm cũng không có, bây giờ lại thành người chạy chân.” Nhân viên tiếp tân nhìn bóng lưng của Hoắc Vi Vũ cảm thán nói.
"Đừng nói nữa, bây giờ quản lý Cố được điều tới bộ phận quản lý rồi, cẩn thận công việc của cô và tôi khó giữ được." Một người tiếp tân ngăn lại nói.
Hoắc Vi Vũ đứng ở cửa thang máy, lời nói của nhân viên tiếp tân cô cũng nghe được.
Tới nơi này, cô đã biết rõ, sẽ có rất nhiều người ở sau lưng chỉ trỏ.
Có điều, không sao cả.
Những người xa lạ này cô cũng không để trong lòng, nếu để ý cô cũng không cần sống nữa.
Đinh một tiếng, thang máy mở.
Cố Kiều Tuyết từ trong thang máy đi ra, nhìn thấy Hoắc Vi Vũ.
Trong mắt của cô lóe lên đắc ý, ôm ngực nói: "Đã lâu không gặp, Hoắc Vi Vũ."
Hoắc Vi Vũ không để ý tới cô ta, đi vào thang máy.
Cố Kiều Tuyết liếc nhìn về phía cô, âm dương quái khí hỏi: "Cô biết người bạn kia của cô thế nào không? "