Mục lục
Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Vi Vũ gật đầu, rất bình tĩnh nói:

"Ở chỗ này, Vi Vũ chúc tư lệnh tâm tưởng sự thành, không ai địch nổi, vượt qua tất cả khó khăn, đạt được tất cả những gì mình muốn."

Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn Hoắc Vi Vũ.

Tổng thống cũng không vui nhìn về phía cô.

Ông cảm thấy, Hoắc Vi Vũ quá nhiều lời, câu nói này, liền đã bao hàm quá nhiều ám chỉ.

Cố Cảo Đình quay người, đôi mắt sắc bén như chim ưng, cũng không quay đầu lại bỏ lại câu nói tiếp theo:


"Cô có thể cút."

Chân Hoắc Vi Vũ mềm nhũn, tựa vào trên tường, trơ mắt nhìn anh bước ra ngoài, biến mất trong tầm mắt của cô.

Tổng thống đi tới trước mặt của cô, hơi hơi nhếch miệng, ý vị thâm trường nói ra:

"Chim khôn biết chọn cây mà đậu, câu này nói rất hay."

"Tình cảm có thể bồi dưỡng, người đã chết không thể sống dậy, danh dự bị hủy, không thể cứu vãn. Cô là một phụ nữ thông minh, biết có nhiều thứ không thể nghịch chuyển. An tâm, toàn tâm, hài lòng, mới có thể làm cuộc sống của mình thoải mái, trong lòng cũng dễ chịu hơn."

"Tôi biết, có một số người không cho tôi an tâm, thoải mái, tôi cũng sẽ khiến hắn không an lòng, chỉ là chưa bắt đầu thôi." Hoắc Vi Vũ nổi nóng nói, nhìn ông.

" Thật sao? Cứ việc thử chút." Ông nói xong, liếc Duật Nghị, phân phó nói:

"Giải tán những người dưới lầu đi, kịch cũng xem đủ rồi."

"A." Duật Nghị nhìn thoáng qua Hoắc Vi Vũ, hô:

"Các người ai về nhà nấy. Cho các người ba phút, biến mất trong tầm mắt của tôi."

"Cô đi theo tôi." Tổng thống nhìn Hoắc Vi Vũ nói.

Ông đi đến gian phòng cách vách.

Hoắc Vi Vũ nhíu mày, đứng đấy không hề động, âm lãnh nói:

"Tại sao không nói trước mặt Duật Nghị? Để anh ta cảm thụ một chút, ba của mình là hạng người gì."

"Tôi là vì quốc gia, vì nhân dân, mới làm như vậy, đừng ép tôi, đi theo tôi." Duật Cẩn nghiêm nghị nói, đẩy cửa vào phòng.

Duật Nghị không hiểu, giữ chặt cánh tay Hoắc Vi Vũ:

"Các người sao vậy? Tại sao nói gì tôi cũng không hiểu?"

Hoắc Vi Vũ liếc Duật Nghị:

"Tôi hi vọng anh có thể yêu một cô gái đơn thuần như anh, đồng thời cả đời không đổi."

Duật Nghị mờ mịt.

Hoắc Vi Vũ đẩy cửa đi vào.

"Nhìn xem." Tổng thống ném một túi hồ sơ trước mặt cô.

Hoắc Vi Vũ mở ra, bên trong đều là ảnh chụp của cô.

Trong lòng hơi hồi hộp một chút, chìm vào đáy cốc.

Hành tung của cô, tổng thống đã rõ như lòng bàn tay rồi.

Tổng thống bình tĩnh nói:

"Cô vào phòng của Diêu Linh Mễ, một mực không ra, lại bị chụp ở cửa V thị, điều này chứng minh, V thị có thông đạo đến phòng trọ của Diêu Linh Mễ, cô còn vươn vấn không dứt với Cố Cảo Đình."

Hoắc Vi Vũ, sự khoan dung của tôi là có hạn, hiện tại Cố Cảo Đình tổ chức một đội điều tra tôi, không thu hoạch được gì, nếu như cô làm tôi phát bực, như vậy, tôi chỉ có thể hủy anh ta đi, tôi không hi vọng có một ngày như vậy."

Hoắc Vi Vũ không nghĩ Duật Cẩn cáo già đến trình độ này. Đạm mạc nói:


"Tôi sẽ không ra ngoài, cũng sẽ không liên hệ gì với anh ta."


"Chuyển vào phủ thái tử." Tổng thống yêu cầu nói.


" Này ở kinh thành, không tiện làm việc, tôi không muốn rời đi Tứ Xuyên." Hoắc Vi Vũ trực tiếp từ chối.


"Không phải do cô quyết định, tôi sẽ an bài việc cho cô. Tôi cho cô hai ngày, xử lý tốt quan hệ với Cố Cảo Đình, thứ bảy phải xuất hiện ở tiệc ăn mừng, tốt, ra ngoài đi." Tổng thống nghiêm khắc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK