Mục lục
Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoắc Vi Vũ liếc hướng trung tá Thượng, ánh mắt lạnh lùng.

trong lòng Trung tá Thượng tê dại, lập tức nói với Hoắc Vi Vũ; “về sau tôi không bao giờ như vậy, phu nhân tha thứ cho tôi một lần đi.”

“Vì sao muốn nói nữa?” Cố Cảo Đình hỏi, nheo đôi mắt, chiếu ra ánh sắc nhọn.

Trung tá Thượng không chỗ che giấu.

“Tôi không nên nói nhiều, chọc phu nhân tức giận, về sau tôi thận trọng từ lời nói đến việc làm, ít nói lời thừa, làm nhiều.” Trung tá Thượng thành khẩn cam đoan.

“Lần sau anh lại tự chủ trương, không cần ở lại bên người tôi.” Cố Cảo Đình nói.


“vâng.”

Đinh một tiếng, tiếng thang máy vang lên.

dì ở cửa đối diện mua đồ ăn về nhà, nhìn trước cửa Hoắc Vi Vũ nhiều người như vậy, khó hiểu hỏi: “Đều là người nhà cô sao?”

Hoắc Vi Vũ xấu hổ, giải thích: “Đồng nghiệp, đều là đồng nghiệp công ty.”

“đàn ông mặc đồng phục, khá tốt, cô nhìn xem có đối tượng thích hợp hay không, giới thiệu cho con gái tôi một người đi.” dì đánh giá những binh lính có mặt ở đó.

"A..., được." Hoắc Vi Vũ đáp.

dì hồ nghi vào cửa.

Hoắc Vi Vũ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nếu dì lại hỏi nhiều, cô khẳng định nói dối không được.

“Cố Cảo Đình, về sau anh không cần xuất hiện ở nơi này, hàng xóm chung quanh sẽ chịu không nổi.” Hoắc Vi Vũ oán giận nói.

“Bọn họ chịu không nổi không phải tôi.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.

Anh nhìn về phía trung tá Thượng, phân phó: “Dẫn bọn họ ẩn nấp, không cần xuất hiện ở chỗ này, không cần nhiễu dân, hiểu chưa?”

“rõ.” Trung tá Thượng mang theo bọn lính đi vào thang máy, sảng khoái đóng cửa thang máy, biến mất.

Hoắc Vi Vũ cạn lời.

Cô kỳ thật, không muốn Cố Cảo Đình tới nơi này., các bà, các cô lớn tuổi, không xem tin tức quân sự, nhưng mà nhóm người trẻ tuổi khẳng định có thể nhận ra Cố Cảo Đình.

Thở dài một hơi.

Hoắc Vi Vũ mở cửa, liếc mắt trong phòng, hết hứng thú nói: “Vào đi, ăn xong mì liền đi.”

Cố Cảo Đình nghĩ đến cái gì, gọi điện thoại cho trung tá Thượng, ra lệnh: “Đem đồ vật anh lấy đi toàn bộ trả về, bỏ lại chỗ cũ.”

Hoắc Vi Vũ: “……”

nói vậy chẳng phải ý anh sẽ thường xuyên tới.

“Cố Cảo Đình, tôi sẽ chứng minh không phải tôi đưa hoa cúc, cũng không phải tôi thả rắn.” Hoắc Vi Vũ nhắc nhở nói.

Cô ý tứ nói, là ba ngày sau, anh vẫn phái người đến dọn đi đồ vật, hà tất phiền toái đưa tới như vậy.

“Chờ ba ngày sau lại nói, cô tắm rửa trước, hay là tôi tắm rửa trước.” Cố Cảo Đình hỏi, ánh mắt nhìn về phía toilet của cô.

“Tôi tắm trước đi, nơi này không có quần áo của anh.” Hoắc Vi Vũ nói, đi đến phòng ngủ của mình, từ tủ lấy ra quần áo.

Tiếng đập cửa vang lên.

Cố Cảo Đình đi đến mở cửa.

Trung tá Thượng trong tay cầm mấy bộ quần áo của Cố Cảo Đình, khuôn mặt tươi cười nghênh người.

trên tay mỗi người thủ hạ của anh đều cầm đồ vật đã cầm đi lúc trước.

Hoắc Vi Vũ nhìn thoáng qua đồng hồ, mới 2, 3 phút mà thôi, “anh làm sao nhanh như vậy?”

“Tư lệnh mua lại mấy căn dưới lầu nhà cô, đồ vật đặt ở dưới lầu, đương nhiên mau.” Trung tá Thượng trả lời.

Hoắc Vi Vũ chấn kinh rồi, Cố Cảo Đình mua khi nào mấy căn dưới lầu nhà cô?

“Vậy anh vì cái gì không quay về tắm rửa?” Hoắc Vi Vũ hỏi.


“Tôi cảm thấy nơi này tắm tương đối tốt.” Cố Cảo Đình đúng lý hợp tình nói, đi vào toilet, quen cửa quen nẻo xả nước ấm.


Anh thật đem nơi này trở thành nhà mình.


Hoắc Vi Vũ nghe được phịch một tiếng, quay đầu lại, trung tá Thượng mang theo nhóm thủ hạ đi ra ngoài.


Vài thứ sắp đặt ở trong phòng cô, trừ đồ dùng rửa mặt chỉnh tề đặt ở trên mặt bàn trà ……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK