• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Cô ấy thế nào rồi ? ”.

“ Vô tổng, Bạc tiểu thư có dấu hiệu của việc suy tim, nếu như không cẩn thận, có thể ... ”.

Bác sĩ nói đến đây bỗng ngừng lại. Nhưng ông biết Vô Kỵ cũng đã hiểu ý của ông.

Anh cho người tiễn bác sĩ trở về.

Bạc Nhược nằm ở trên giường, mái tóc phù xuống che đi một nửa gương mặt của cô. Anh vốn tưởng là làm như không có chuyện gì cô có thể sống yên ổn, chì là không ngờ tới sống như thế này lại khiến Bạc Nhược sinh bệnh.

Cô ngày ngày chìm trong lo lắng, mệt mỏi tính toán để gϊếŧ được anh lại bị nỗi đau khi mất Tiểu Hoạ dằn vặt. Anh biết như vậy đối với Bạc Nhược rất không công bằng, nhưng làm sao đây, anh hoàn toàn không thể buông tay cô.

Hôn lễ hôm nay bị phá nát, tin tức cũng đã được Vô Kỵ sai người phong toả, nếu kẻ nào dám đề cập đến vấn đề này anh sẽ không nhân nhượng mà gϊếŧ chết. Chỉ mới nửa ngày ngắn ngủi anh đã mất đi quá nhiều thứ. Mất đi sự dịu dàng tuy giả dối của cô, mất đi trợ thủ đắc lực là Diễn Phong.


Đáng lẽ Diễn Phong không cần phải gánh tội vào người. Người có lỗi và đáng chết phải là Anna mới đúng.

“ Buông tha cho Bạc Nhược đi, anh không xứng với cô ấy ”.

Helen bất thình lình xuất hiện. Một tia kinh ngạc vụt qua đáy mắt Vô Kỵ, nhưng rất nhanh đã biến mất. Anh đứng dậy kéo hắn ra ngoài.

“ Tôi đánh giá thấp cậu rằng, đến Diễn Phong cũng mua chuộc được ”.


Hoá ra là Diễn Phong sắp đặt mọi chuyện, thế nên anh ta mới không tiếc nuối mà dùng mạnh sống của chính mình để bảo vệ Anna.

“ Anh nhầm rồi, là anh đánh giá thấp tình cảm của Anna và Diễn Phong. Anh nhìn người ta xem, vì ủng hộ quyết định của người mình yêu đến mạng sống cũng không cần ”.

“ Muốn nói gì thì nói đi, tôi rất bận ”.

“ Buông tha cho Bạc Nhược ”.



“ Không thể ”.

“ Cô ấy dưới sự hành hạ của anh đã mắc bệnh suy tim rồi, anh còn muốn gì nữa ? ”.

Helen siết chặt tay. Hắn rất hận người đàn ông trước mặt nhưng lại không có cách nào cứu Bạc Nhược ra.

Kỳ thực, hắn vốn nhận ra Bạc Nhược không hề bị thay đổi ký ức, ngày hôm ấy cô vì bất đắc dĩ nên mới đâm hắn một dao, vị trí vết thương nhìn bên ngoài tưởng rất nặng nhưng thực chất là không có vấn đề gì.

Hắn và Anna đã bày mưu tính kế phá hỏng hôn lễ, lại có một phần trợ giúp của Diễn Phong nhưng tất cả đều đấu không lại sự tàn nhẫn của Vô Kỵ.

Vô Kỵ đáp.

“ Cô ấy sẽ không chết được ”.

“ Vô Kỵ, anh còn có chấp đến bao giờ ? Bạc Nhược chỉ hận anh chứ không hề yêu anh ”.

Mi tâm Vô Kỵ nhăn lại. Một câu nói của Helen đã khiến anh cảm thấy sợ hãi. Anh luôn tự hào hay nói cách khác là luôn cho rằng Bạc Nhược yêu anh. Nhưng từng chữ kia đã thức tỉnh Vô Kỵ, cô của hiện tại hình như chỉ có hận anh.

Trong lòng không ngừng rợn sóng nhưng Vô Kỵ vẫn dùng sự bình tĩnh để che giấu tất cả những cảm xúc lo âu kia.

“ Quá khứ người cô ấy yêu là tôi ”.

“ Phải, quá khứ anh là người cô ấy yêu nhất, nhưng hiện tại anh là người cô ấy hận nhất. Anh không phải là người phù hợp với cô ấy ”.

“ Tôi không phải cậu phải chắc ? ”.

“ Chúng ta đều không phải ”.

Helen cười đắng chát. Hai anh em nhà họ Vô có lẽ là người không có tư cách nói lời yêu cô nhất. Vô Kỵ yêu cô nhưng chỉ đem đến cho cô đau khổ, Helen hắn yêu cô nhưng lại lợi dụng cô để phục thù.



Hôn lễ hôm nay hắn chứng kiến hết thảy, chỉ là không xuất đầu lộ diện. Khoảnh khắc hắn nhìn thấy Bạc Nhược lấy dao đâm Vô Kỵ, khoảnh khắc hắn nhìn thấy cô phẫn nộ nhìn Anna chết trước mặt mình hay khoảnh khắc hắn thấy cô ôm l*иg ngực, gương mặt vì khó thở mà trắng bệch ... Khi ấy hắn phát hiện cả hắn và Vô Kỵ đều không phải người phù hợp.
Bạc Nhược bây giờ giống như một con chim bị nhốt trong lòng sắt, thứ cô cần nhất là sự tự do, nếu không có nó một con chim trong trạng thái tù đầy dù khoẻ mạnh đến đâu vẫn có thể chết đi.

Đạo lý này hắn hiểu, nhưng Vô Kỵ thì không.

Vô Kỵ vốn định đáp lại lời của Helen nhưng có người lại chạy tới chỗ anh, nói gì đó với Vô Kỵ khiến sắc mặt của anh xấu đi. Anh không hề chần chừ mà quay người chạy theo người đó. Helen cũng có linh cảm được có chuyện không ổn liền nhanh chóng đuổi theo.

Đồ đạc trong phòng Bạc Nhược mấy giây trước đã biến thành đống đổ nát. Cô nhìn mọi thứ rơi vương vãi dưới đất, bản thân ngồi trên giường, sắc mặt trắng bệch, bàn tay đặt lên l*иg ngực.

Vô Kỵ và Helen chạy đến, cả hai đều ngây ngốc một giây.

“ Nhược Nhược, em làm sao vậy ? Em cảm thấy khó chịu chỗ nào ? ”.
Helen tiến lên phía trước đẩy Vô Kỵ về phía sau. Hắn giữ chặt lấy gương mặt của cô, giọng nói dịu dàng ôn hoà.

“ Nhắm mặt lại, thở từ từ từ từ ”.

Nhưng Bạc Nhược không hề làm theo hắn. Cô khẽ cười, là loại nụ cười lạnh khiến người ta dựng tóc gáy. L*иg ngực Bạc Nhược đau nhức, nhịp tim đập rất nhanh, hố hấp ngày một khó khăn.

Bạc Nhược hơi nghiêng người để nhìn Vô Kỵ.


“ Anh sẽ lại hối hận, cả đời này anh đã định sẵn phải sống trong hối hận. Vô Kỵ, anh thành công rồi, thành công ép chết tôi giống như ép chết Duẫn Giản Giao ”.


Bạc Nhược bật cười thành tiếng, tiếng cười khanh khách của cô vang lên trong không gian âm u, vắng lặng càng thêm rợn người. Khi l*иg ngực đã đau đến cực điểm, Bạc Nhược không chịu nổi nữa mà ngất đi. Trong phòng chỉnh còn lại tiếng gọi hoảng hốt của Helen và Vô Kỵ.

“ Nhược Nhược ”.


“ Bạc Nhược ”.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK