Vô Kỵ chạy đến bệnh viện, nhìn thấy quần áo đang mặc trên người của Diễn Phong dính rất nhiều máu, bất giác nhíu mày một cái, tầm nhìn dịch chuyển đặt lên cái cửa sắt sáng bóng ở phòng phẫu thuật.
“ Vết thương trên người Bạc tiểu thư rất nặng, một nhát dao đâm xuyên qua cơ thể ”.
Diễn Phong cẩn trọng báo cáo. Anh ta vừa dứt lời cũng cảm nhận được sự thay đổi của người đứng đối diện. Vô Kỵ ngược lại không nói gì nữa, anh tiến đến trước cửa phòng phẫu thuật, chạm tay lên cửa sắt, sự giá lạnh từ cánh cửa kia truyền vào lòng bàn tay anh, rồi dần dần lan toả trong cơ thể.
Tận mắt chứng kiến cô bị người của Liêu Thế Thành đâm ba nhất dao, chỉ có mình anh mới biết anh đã nhẫn nhịn ra sao. Ở nhát dao thứ hai anh thấy rất rõ cô đang khóc, ánh mắt nhìn anh như đang nói lời cầu cứu, trái tim anh đau như bị thứ gì đó nghiền nát.
Gương mặt Bạc Nhược khi ấy trắng bệch đến đáng sợ, mười đầu ngón tay yếu ớt run rẩy. Cô chảy rất nhiều máu, dựa vào số máu dính trên quần áo của Diễn Phong cũng có thể chứng thực. Nếu anh có thể tìm thấy tung tích của cô sớm hơn thì đã không để cô rơi vào tay Liêu Thế Thành.
“ Diễn Phong, cậu nói xem tôi lựa chọn để cô ấy bị đâm ba nhát dao cũng không muốn mất quyền quản lý Cơ Môn, là đúng hay sai ? ”.
Vô Kỵ cúi thấp đầu, chế giễu hỏi. Khoảng khắc đứng tại đây, anh dường như đã bắt đầu hối hận. Đứng trước sự uy hϊếp của Liêu Thế Thành, anh nghĩ ba nhát dao này Bạc Nhược nhất định có thể chịu được. Hơn nữa Cơ Môn hiện tại là tổ chức đứng đầu hắc đạo, lấy được quyền quản lý đối với anh chính là việc có lợi, chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh, đã mạnh nay còn mạnh hơn. Nhưng hiện tại, anh bắt đầu sợ, sợ cô không chịu nổi ba nhát dao ấy, sợ anh sẽ mất đi cô mãi mãi.
Ngay lúc này, cửa phòng phẫu thuật mở ra, hai y tá vội vàng chạy ra ngoài, rất nhanh sau đó đã quay trở về, trong tay mỗi người là hai túi máu.
Vô Kỵ bị cảnh tượng ấy làm cho hoang mang, hoảng sợ đứng không vững mà lùi lại phía sau, nếu không phải có Diễn Phong kịp thời đỡ lấy thì anh chắc chắn sẽ ngã xuống.
Một tiếng, rồi lại tiếp tục một tiếng ... Cứ nối tiếp nhau cho đến tận sáu tiếng đồng hồ. Trời đã chuyển sáng nhưng ca phẫu thuật vẫn chưa hề kết thúc.
Vô Kỵ nhịn không nổi nữa, anh muốn vào xem Bạc Nhược, anh muốn biết cô ở trong đó ra sao rồi. Nhưng may mắn, cùng lúc ấy đèn phòng phẫu thuật chính thức tắt, cánh cửa sắt lạnh giá kia tách ra làm hai bên, đoàn bác sĩ thực hiện phẫu thuật cũng lần lượt tiến ra. Người được cho là bác sĩ chính trong cuộc phẫu thuật lần này là người nói chuyện với Vô Kỵ.
“ Vô tổng, ca phẫu thuật lần này có thành công hay không phải xem xem Bạc tiểu thư trong hai mươi tư giờ tới có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm không ”.
“ Giai đoạn nguy hiểm ? ”.
Vô Kỵ híp mắt. Ba nhát dao kia tuy đều ở vị trí trí mạng, nhưng trên đường tới đây Diễn Phong đã tiến hành băng bó vết thương, cũng đã cầm được máu, theo lý mà nói cũng không dẫn đến nguy hiểm.
“ Phải. Vô tổng, Bạc tiểu thư khi ấy đã mang thai. Cái thai đã được hai tuổi tuần, trước ấy, cơ thể cô ấy suy nhược nên ảnh hưởng rất nhiều đến thai nhi, cộng thêm lần này bị thương rất nặng nên chúng tôi không có cách nào giữ lại được đứa bé ”.
Bác sĩ nói cô có thai !
Khi cô trúng độc Ái Dĩ đã có thai rồi ! Nhưng thật may mắn khi ấy không ảnh hưởng đến thai nhi.
Nhưng lần này, may mắn lại không đến với cô và anh nữa ...
Hình ảnh trong quá khứ hiện về trong đại não của anh. Lần thứ hai bị người của Liêu Thế Thành đâm, Bạc Nhược dường như muốn nói với anh điều gì đó, nhưng chưa kịp thành lời đã bị kẻ kia chặn lại. Khi ấy cô có lẽ đã phát hiện bản thân mình mang thai, khi ấy, cô dùng hết sức để phát tin hiệu xin anh cứu mình. Chỉ là Vô Kỵ vẫn luôn luôn quan tâm tới lợi ích.
Lúc này anh mới hiểu hai chữ ‘hối hận’ trong lời Liêu Thế Thành nói. Hắn ta là người ngoài cuộc cũng biết Bạc Nhược đã mang thai, còn anh là người trong cuộc lại chẳng biết thứ gì.
Vô Kỵ siết chặt tay, nện mạnh một cú đâm lên bức tường trắng xoá, một cú đâm mang theo nỗi hối hận sâu sắc.
[ ... ]
“ Vô tổng ”.
Chiếc xe của Vô Kỵ dừng lại trước một toà lâu đài cổ kính. Diễn Phong sau khi dừng xe liền lập tức mở cửa xuống đón Vô Kỵ. Sau đó liền dẫn anh bước vào căn nhà cổ kính kia.
Đi sâu dưới tầng hầm của toà lâu đài chính là một mật thất bí mật mà chỉ có Diễn Phong và Vô Kỵ mới biết, ngoài hai người này ra những người đã vào sau khi trở ra chỉ có một con đường, chính là chết.
“ Liêu Thế Thành, ông đúng thật là to gan đấy ”.
Người đàn ông béo ụ ị được lôi tới trước mặt Vô Kỵ. Diễn Phong hơi dùng lực, đá mạnh vào khuỷu chân của ông ta, ép ông ta phải quỳ xuống trước mặt anh.
“ Thế nào bây giờ đã hiểu thế nào được gọi là hối hận hay chưa ? ”.
Vô Kỵ có thể đến đây gặp ông ta hiển nhiên đã biết chính mình là người gϊếŧ chết đứa con đầu lòng của bản thân. Liêu Thế Thành hài lòng cười thành tiếng, mạng sống của một đứa bé còn chưa thành hình người nếu so với tổ chức Cơ Môn do một mình ông ta sáng lập thì còn chưa đáng là gì.
“ Là ai nói cho ông biề Bạc Nhược mang thai, hả ? ”.
Vô Kỵ nhận lấy một con dao nhỏ đã được tẩm độc ở mũi dao từ tay Diễn Phong, không hề thương tiếc mà rạch lên gương mặt ông ta một nhát thật dài, từ gò má xuống đến tận cằm dưới.
Liêu Thế Thành đau, hét lớn. Nhưng ông ta vẫn không hề trả lời Vô Kỵ.
“ Loại độc này có thể khiến ông đau đến mức muốn chết đi. Thế nào, vẫn không chịu nói ? ”.
“ Nếu nói ra con của mày vẫn có thể sống sao ? ”.
“ Liêu - Thế - Thành ! ”.
Vô Kỵ tức giận gằn tên ông ta từng tiếng một. Lại tiếp tục rạch lên má còn lại một đường nữa. Gương mặt Liêu Thế Thành chẳng mấy chốc đã bị huỷ hoại. Ông ta rất đau, nhưng lại không thể khóc, bởi vì một khi khóc rồi nước mắt sẽ chảy xuống vết thương, đến khi ấy chỉ có thể cảm nhận nỗi đau thấu tận tâm can.
“ Là lựa chọn của mày nên mới hại chết con mày. Vô Kỵ, mày nên nhớ, lợi ích luôn luôn quan trọng hơn con mày ”.
“ Câm miệng ! ”.
Vô Kỵ hét lên. Diễn Phong đứng phía sau Liêu Thế Thành cũng phải giật mình. Anh ta không phải chưa từng thấy anh tức giận qua, nhưng riêng lần này thì khác, Vô Kỵ đang cố gắng kiềm chế lửa giận của chính mình, bởi vì anh biết trong chuyện này lỗi lớn nhất vẫn là do anh.
“ Tôi hỏi ông lại một lần nữa, là kẻ nào nói cho ông biết, Bạc Nhược mang thai ? ”.
“ Không phải trong lòng mày đã rõ ràng sao ? ”.
“ Giác Mạc Thiên ? ”.
Liêu Thế Thành không thừa nhận cũng khôn phủ nhận. Nhưng Vô Kỵ dĩ nhiên hiểu anh đoán đúng rồi.
Giác Mạc Thiên, lại là Giác Mạc Thiên. Uổng cô Bạc Nhược đối với hắn tốt như vậy, nhưng đến cuối cùng chính cô lại rơi vào cái bẫy do hắn tạo ra.
“ Gϊếŧ chết ông ta. Nhớ phải để ông ta nếm trải nỗi đau gấp trăm gấp vạn lần mà Bạc Nhược trải qua ”.
“ Tôi hiểu rồi ”.
Diễn Phong cúi đầu nhận lệnh.
[ ... ]
Sau khi rời khỏi toà lâu đài kia, Vô Kỵ liền trở lại bệnh viện, túc trực bên cạnh Bạc Nhược. Chẳng mấy chốc đã gần trôi qua ngày tiếp theo, thời gian chỉ còn một tiếng nữa là đủ hai mươi tư giờ đồng hồ.
Vô Kỵ đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn Bạc Nhược, khẽ nói.
“ A Nhược, chỉ còn năm mươi chín phút nữa, xin em phải bình an ”.