• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng nước chảy nhanh chóng vọng ra bên ngoài, thỉnh thoảng dường như còn nghe thấy rất rõ một mồn thanh âm ngân nga của phụ nữ trộn lẫn tiếng thở dốc đặc trưng của đàn ông.

Đến tận nửa đêm Vô Kỵ mới đưa Bạc Nhược rời khỏi phòng tắm. Cô nằm trong lòng anh, cả người vô lực thiếu sức sống, cơ thể nhỏ nhắn mềm nhũn tựa động vật không xương dính sát trên cơ ngực rắn chắc của Vô Kỵ. Cô mệt rồi, mệt đến mức không mở nổi mắt.

Vô Kỵ muốn đặt cô xuống giường lớn để xoay người tìm máy sấy tóc cho Bạc Nhược. Nhưng lực cánh tay vừa buông lỏng, anh đã nghe thấy giọng nói của cô. Là loại âm thanh vừa nghe đã khiến người khác muốn dốc sức bảo vệ. Bạc Nhược trước mặt anh, năm năm trước hay năm năm sau chưa từng bộc lộ một chút yếu đuối, hiện tại là lần đầu tiên.

Anh cảm thấy hô hấp của bản thân có phần khó khăn. Cô không mở mắt nhìn anh, giọng nói nhỏ nhẹ.

“ Ôm em đi, đừng buông em ra ”.

“ Tóc em chưa khô ”.

Anh giải thích. Chỉ nghe thấy Bạc Nhược cười nhẹ một tiếng. Bỗng, trong lòng Vô Kỵ tồn tại một loại cảm giác chân thực không tên. Anh đã thật sự có được cô rồi sao ?

Năm năm trước, anh dùng thứ dũng khí còn sót lại buông tay để cô rời đi, trả lại cuộc sống vốn có mà Bạc Nhược mong ước. Năm năm sau, anh gặp lại cô trong toà lâu đài cổ kính nghìn năm tuổi, một khắc nhìn thấy bóng hình nhỏ bé ấy anh đã biết bản thân hoàn toàn không thể khống chế nổi. Trong lòng nảy sinh một loại chấp niệm kiên định chính là phải có được cô !

Cô có thể hận anh, có thể không cần anh nhưng nhất quyết phải ở bên cạnh anh. Vì vậy, Vô Kỵ này mới không từ thủ đoạn để giữ chặt lấy cô. Nhưng giờ đây thì khác rồi, cô nói, cô tình nguyện ở bên cạnh anh, tình nguyện bước theo bước chân của anh. Vô Kỵ ban đầu dĩ nhiên không dám tin tưởng quá nhiều bởi vì anh sợ một khi tỉnh lại, người phụ nữ mà anh luôn khát khao có được một lần nữa lại biến mất không chút dấu vết.

Bạc Nhược, chúng ta sẽ ở cạnh nhau mãi sao ?


“ Tóc sẽ tự khô thôi ”.

Bạc Nhược vẫn chẳng hề mở mắt. Cô hơi động đậy, tìm vị trí thoải mái nhất ở trong lòng anh. Bàn tay nhỏ nhắn túm chặt lấy cánh tay anh, như sợ rằng chỉ một giây buông lỏng anh sẽ lại biến mất.

Vì anh là người đàn ông của cô thế nên cô mới biết sợ, sợ rằng hai người sẽ lại chia xa. Món đồ mang tên hạnh phúc cầm còn chưa nóng tay sao đã nỡ buông bỏ. Hơn nữa là con người ai lại nhẫn tâm buông bỏ hạnh phúc.

Kể từ khi anh chấp nhận cô, Bạc Nhược bỗng cảm thấy tự hào đến kỳ quái. Dù khi còn ở trong tổ chức Hắc Môn, cô nhiều lần giành được lời khen vì hoàn thành nhiệm vụ tốt nhất, thời gian tính ít nhất nhưng trong lòng lại cảm thấy trống rỗng. Nhưng khi anh nói, anh sẽ mãi là người đàn ông của cô, cảm giác tự hào mà kiêu ngạo này khiến tinh thần Bạc Nhược có chút phấn chấn.

“ Không được, sẽ ốm mất ”.

Vô Kỵ khẽ thở dài, bế cô đến trước bàn trang điểm. Một tay dùng sức giữ chặt lấy cô, một tay bắt đầu lục lọi tìm kiếm máy sấy.

“ A Kỵ ... ”.


Vô Kỵ sững sờ, âm thanh vừa lọt vào tai cơ thể anh liền có phản ứng, cứng nhắc ! Anh theo bản năng cúi đầu nhìn người phụ nữ nằm trong lòng, lúc này cô cũng đã mở mắt nhìn anh, ánh mắt thẫn thờ giấu không nổi sự mệt mỏi.

Sống gần ba mươi năm chưa có kẻ nào dám gọi anh như thế, kể cả là ba mẹ ruột. Duy nhất chỉ có cô mới dám ở trước mặt anh mà to gan. Nhưng không hiểu sao cái danh xưng này đối với anh thật êm tai, giống như rót mật vào trái tim khiến nó trở nên ngọt ngào.

“ Anh đây ”.

Anh dịu giọng đáp lại cô, thanh âm ôn hoà vô cùng. Bạc Nhược giống như bị cuốn vào thanh âm này, trầm mặc một hồi lâu.
“ Nếu như một ngày nào đó anh không cần em nữa, đừng nói gì cả, em sẽ tự rời đi ”.

Bởi vì một khi chính miệng anh nói ra cả thế giới trước mắt cô sẽ hoàn toàn sụp đổ. Cô sẽ chịu không nổi mất.

“ Sẽ không có ngày đó. Nhược Nhược, chúng ta phải cùng nhau đi hết đời, em hiểu không ? ”.



Vô Kỵ nhìn thẳng vào đáy mắt cô, thật kiên định mà đáp trả. Lúc này, ngón tay mang theo mùi hương của anh đã đan vào mái tóc cô, tiếng ù ù của máy sấy đã vang sát bên tai. Một loạt âm thanh hỗn độn, nhưng giọng nói của anh vẫn giống như một vệt sáng, sáng bừng trong bóng đêm.

“ Hiểu ”.

Cô mỉm cười, dùng cả hành động để đáp trả. Trong không gian rộng lớn của phòng ngủ chính ấy, hình ảnh người đàn ông vóc dáng to lớn trong lòng ôm một cô gái nhỏ đang tỉ mỉ sấy khô tóc cho cô thật ấm áp. Bạc Nhược muốn, muốn khoảng khắc này dừng lại tại đây.
[ ... ]

Khi Bạc Nhược tỉnh dậy đã là gần trưa. Thông qua Hạ quản gia cô mới biết Vô Kỵ mới rời khỏi biệt thự đến tập đoàn không lâu, anh vốn định đợi cô dậy nhưng Diễn Phong lại gọi điện thoại tới, dường như là có việc gấp nên anh mới đi ngay, chỉ kịp dặn Hạ quản gia đốc thúc cô ăn uống tử tế.

Nhìn bát cháo nóng hổi trước mặt trong lòng Bạc Nhược vô thức cảm thấy trống trải. Bóng hình quen thuộc bên cạnh không có ở đây khiến cô không có khẩu vị.

“ Bạc tiểu thư bát cháo này không được không ăn đâu đấy ”.

Hạ quản gia thấy cô không động đậy, buông một câu đầy ẩn ý, sau đó bà liền rời đi thu xếp công việc trong biệt thự. Biệt thự của Vô Kỵ rất lớn, ngoài một mình Hạ quản gia ra chỉ có vài giúp việc số lượng tính trên đầu ngón tay, thế nên công việc ngày thường nhất định sẽ bận rộn và vất vả.
Bạc Nhược lại cúi đầu nhìn bát cháo đầy ự, đại não lặp lại lời nói của Hạ quản gia một lần nữa. Bà nói bát cháo này không thể không ăn, chẳng nhẽ là Vô Kỵ đích thân nấu cho cô ?

Điện thoại trên bàn bất chợt run lên, có tin nhắn mới, hiển thị người gửi là A Kỵ. Bạc Nhược bỗng nhận ra cái tên này không phải là cô lưu, bởi vì cô còn chẳng có số của anh ...

Nội dung tin nhắn: Vừa miệng em không ?

Bạc Nhược múc một thìa cháo, thổi cho nguội sau đó đưa vào miệng, rồi cầm điện thoại lên gõ vài chữ.

“ Vừa miệng. Rất ngon ”.

“ Phải ăn hết đấy ”.

Cứ như vậy hai người nhắn qua nhắn lại vài câu, nội dung cũng không có gì đặc sắc chỉ là hỏi han quan tâm nhau một chút mà thôi. Ăn xong cháo, Bạc Nhược ngẩng đầu nhìn đồng hồ, phát hiện cũng đã gần đến giờ ăn trưa.
Cô vội chạy đi tìm Hạ quản gia.

[ ... ]

Tập đoàn Vô Môn.

“ Xin hỏi Vô tổng hiện tại ở đâu vậy ? ”.

Bạc Nhược chậm rãi bước đến chỗ của tiếp tân, niềm nở mở lời. Hôm nay cô ăn mặc rất đơn giản, một chiếc váy chữ A trắng tinh kết hợp với đôi giày đế bằng màu đen, mái tóc để xoã ngang vai, tuỳ tiện vén mấy sợi ra sau tai để lộ gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn.

“ Xin hỏi tên thật của cô là gì ? Có hẹn trước với Vô tổng không ạ ? ”.

Tiếp tân nhẹ nhàng đáp lại, dùng thái độ rất chuyên nghiệp. Bạc Nhược không ngờ cô ấy lại hỏi vậy, ngẩn ra một hồi lâu, chiếc túi vải trong tay được siết chặt lại, che đi hình dáng của hộp đựng cơm.

Cô vẫn còn ngẩn người, phía đằng xa đã truyền đến giọng nói của Diễn Phong. Bạc Nhược vội quay đầu lại, hướng tầm mắt ra bên ấy, vốn định chạy ra cầu cứu Diễn Phong nhưng không ngờ lại có cả Vô Kỵ ở đó. Ánh mắt hai người giao nhau, cô dường như thấy anh đang cười.


Vô Kỵ đột nhiên dừng bước khiến Diễn Phong đi phía trước đang thông báo lịch trình cho anh bị cách một đoạn khá xa, đến khi anh ta định thần lại bản thân đã ở trước cửa xe còn Vô Kỵ thì vẫn đứng trong đại sảnh của tập đoàn.

“ Vô tổng, bữa trưa hôm nay của chúng ta được sắp xếp gặp mặt với ... ”.

Diễn Phong còn chưa nói hết câu Vô Kỵ đã đưa tay làm hành động ngắt lời. Anh đánh mắt ra hiệu cho Diễn Phong cùng nhìn về phía của anh, ánh mắt người kia vừa chạm vào Bạc Nhược đang đứng bên cạnh quầy tiếp tân liền hiểu, không nói hai lời liền rút điện thoại gọi điện.

“ Trần tổng, Vô tổng của chúng tôi hôm nay sức khoẻ không tiện nên lần gặp mặt này đành lùi xuống vài ngày, đợi khi nào sức khoẻ của Vô tổng ổn định lại, tôi sẽ sai người báo thời gian gặp mặt mới ”.
Vô Kỵ cực kỳ hài lòng. Lúc này anh sải bước về phía của Bạc Nhược, vì hiện tại là giờ ăn trước nên đại sảnh có rất nhiều người mà Vô Kỵ lại cứ thế ngang nhiên kéo cô đi xuyên qua đám đông, ấn cô vào thang máy chuyên dụng. Bạc Nhược bỗng dưng nhớ tới cái ngày anh tặng cô bộ trang sức giá trị trên trời kia, giữa vô số người ánh mắt kiên định quen thuộc ấy chỉ rơi trên người cô.

Hai người ở thang máy cũng không nói lời nào, đến khi vào văn phòng riêng của Vô Kỵ Bạc Nhược mới nhịn không được mà lên tiếng trước.

“ Có phải em đã làm phiền anh rồi không ? ”.

Cô bị anh kéo đến ghế sofa, túi vải trong tay cũng bị anh giật lấy. Vô Kỵ nhìn hộp cơm được xếp ngay ngắn bên trong, khoé miệng vô thức treo lên một nụ cười thoả mãn. Anh đáp.

“ Không có ”.

“ Là em làm sao ? ”.
Cơm hộp cô mang đến rất nhanh đã được anh bày ra. Bị hỏi câu này gương mặt Bạc Nhược hơi đỏ lên, không biết phải trả lời thế nào cho thoả đáng, một hồi lắp ba lắp bắp cuối cùng cũng chỉ có vài chữ miễn cưỡng chui lọt vào tai anh.

“ Hạ quản gia làm đấy, em đứng bên cạnh giúp đỡ bà ấy ”.

“ Ừm. Anh có quà cho em ”.

Bạc Nhược cứ ngỡ anh sẽ không vui vì bữa cơm này không phải do chính tay cô làm nhưng không ngờ Vô Kỵ lại chẳng có biểu hiện gì khác thường. Anh chỉ đơn giản ừ một tiếng, còn nói đã chuẩn bị quà cho cô.

Vô Kỵ đứng dậy, cơ thể to lớn che mất tầm nhìn của cô, ánh nắng từ bên ngoài rọi vào chiếu lên tấm lưng vững chắc của anh làm cái bóng cao cao kia phủ xuống người Bạc Nhược. Anh đi đến bàn làm việc, từ ngăn kéo lấy ra một hộp quà đã được đóng gói tinh xảo.
“ Là quà kỷ niệm ngày đầu tiên chúng ta ở bên nhau ”.

Vô Kỵ nhét hộp quà vào trong lòng cô, sau đó liền ngồi xuống đối diện với Bạc Nhược chuyên tâm ăn sạch sẽ chỗ cơm hộp mà cô mang đến.

Bạc Nhược đưa tay mở quà, bên trong là một cái hộp thuỷ tinh nhỏ xinh, đựng một thứ gì đó đặc sệt màu trắng đυ.c. Bạc Nhược nhìn thứ đó chăm chú, chợt nghĩ tới có phải Vô Kỵ đã đưa nhầm rồi không.

“ A Kỵ, thứ này là gì ? ”.

“ Tϊиɧ ŧяùиɠ của anh ”.

Bạc Nhược thiếu chút nữa thổ huyết vì câu trả lời của kẻ kia. Mặt cô đỏ ửng lên, vì hoảng loạn mà lại bắt đầu nói lắp.


“ Anh tặng em cái đó làm gì ? ”.


“ Em không cảm thấy đây là món quà độc nhất vô nhị sao ? Khi nào nhớ anh thì ngắm nó, nhìn vật nhớ người ! ”.


“ ... ”.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK