Helen biết Vô Kỵ sẽ không dễ dàng buông tha cho Bạc Nhược dù cho hắn có nói Giác Mạc Thiên là do anh gϊếŧ cho cô nghe, dù cho cả đời này anh sống cùng sự hận thù của cô cũng quyết không buông tha cho Bạc Nhược. Thế nên hắn mới nhấn mạnh việc của Duẫn Giản Giao, nhấn mạnh bi kịch của mấy năm về trước.
Hắn thừa nhận, quá khứ là do hắn không đủ mạnh mẽ mới khiến Duẫn Giản Giao bị Vô Kỵ ép chết. Nhưng hiện tại đã khác xưa, Vô Kỵ nắm giữ thế lực trong tay, hắn cũng nắm giữ, không thua kém gì. Vậy nên hắn đã đủ dũng cảm để bảo vệ Bạc Nhược. Mất một Duẫn Giản Giao đã đủ, hắn không thể mất đi một Bạc Nhược nữa.
Lúc này nhân viên chạy đến chỗ Vô Kỵ, nói rằng Bạc Nhược đã thay xong đồ, ý tứ là cô đang đợi anh. Helen không đợi câu trả lời của Vô Kỵ liền rời đi ngay, vì hắn biết Vô Kỵ nhất định sẽ không khiến hắn thất vọng.
“ Diễn Phong ... ”.
Bóng hình Helen vừa khuất sau bức tường màu trắng trước mắt, Vô Kỵ liền đưa điện thoại áp sát lên tai. Đầu bên kia dường như đang có việc bận, bắt máy hơi lâu.
“ Vô tổng, có chuyện gì ? ”.
“ Giải quyết Vô Kỷ, nhớ không được lấy mạng người ”.
Anh với Helen suy cho cùng cũng là anh em, trong người chảy chung một dòng máu thế nên anh mới nương tay để cho hắn một con đường lui. Hôn lễ giữa anh và Bạc Nhược, anh đã đợi suốt bao năm nay càng không thể vì một người mà trì hoãn.
“ Tôi biết rồi ”.
Dứt lời Diễn Phong liền cúp máy.
Đặt điện thoại sang một bên, Diễn Phong đưa tay tháo cà vạt ném xuống giường, tiện tay tháo hai nút áo sơ mi đầu tiên. Bóng hình nhỏ nhắn xinh đẹp của người phụ nữ nhanh như một cơn gió lao đến ôm chầm lấy anh ta.
“ Nhớ người ta không ? ”.
Khoé môi Diễn Phong hơi nhếch lên. Anh ta xoay người, chỉ một cái xoay nhẹ đã đem người phụ nữ đang dính chặt trên người mình đặt xuống giường. Đối với hành động này người kia cực kỳ hưng phấn, phát ra tiếng cươi khanh khách.
“ Không nhớ người ta à ? ”.
Người phụ nữ kia không thấy Diễn Phong trả lời, gương mặt hơi trĩu xuống, mi tâm cau lại. Vẻ mặt này đã thành công chọc cười Diễn Phong. Anh ta đưa tay vuốt vuốt mi tâm của người phụ nữ ấy, đáp.
“ Nhớ ”.
Dứt lời, đôi môi bạc mỏng chuẩn bị đáp xuống đôi môi hồng nhuận của người kia thì liền bị người kia chặn lại.
“ Đáp ứng với em một yêu cầu đã ”.
Đáy mắt người phụ nữ thoáng chốc lạnh buốt. Sắc mặt của Diễn Phong cũng trầm đi, dường như đã đoán được yêu cầu kia là gì. Anh ta đứng dậy, đi đến cửa sổ sát sàn, toan rút một điếu thuốc, nhưng chần chừ hồi lâu vẫn quyết định để lại trong bao.
“ Em nói đi ”.
Giọng nói được phát ra gần như có thể xoay chuyển cả không khí, lạnh lẽo giống như thái độ bây giờ của Diễn Phong. Nhưng người kia vốn không để tâm.
“ Ngăn hôn lễ của Vô Kỵ với Bạc Nhược lại. Em không thể để cô ấy ở bên cạnh người đàn ông này thêm một giây nào nữa. Tiểu Hoạ dễ thương như thế, rõ ràng là con của hắn mà hắn cũng nhẫn tâm bắn chết ”.
“ Anna ”.
Diễn Phong quát lớn. Có ý muốn nhắc nhở cô, nhưng Anna lúc này làm sao có tâm tư muốn để tâm, thứ cô để ý nhất chính là làm cách nào để ngăn căn hôn lễ, không cho nó diễn ra.
Anna chính là người bên cạnh của Vô Kỵ. Từ rất lâu cô đã được anh cài vào, làm tay trong cho mình ở tổ chức của Helen. Cũng vì thế cô trở thành đồng nghiệp, bạn thân của Bạc Nhược.
Đáng lẽ Anna phải báo cáo mọi chuyện với Vô Kỵ, bao gồm cả chuyện Bạc Nhược sinh Tiểu Hoạ, bao gồm cả việc đứa bé là con ai. Nhưng Anna đã lựa chọn giấu giếm Vô Kỵ bởi vì những tổn thương của Bạc Nhược. Đối với Anna, Bạc Nhược là người bạn tốt, cô không muốn bán đứng Bạc Nhược, mà cô càng biết rõ Tiểu Hoạ trong lòng Bạc Nhược quan trọng ra sao, đây chính là lý do cô lựa chọn che giấu.
Nhưng Anna không ngờ tới chính bản thân đã gián tiếp gây ra cái chết của Tiểu Hoạ. Nếu như cô không che giấu, nếu như ngày ấy cô thành thực khai báo cho Vô Kỵ, mọi chuyện sẽ khác.
Ngày Tiểu Hoạ phát bệnh, Anna lo lắng đến mức luống cuống chân tay. Cô biết, Bạc Nhược chắc chắn sẽ không đi cầu cứu Vô Kỵ, vì thế cô một mình chạy đi tìm người có tuỷ phù hợp với con bé. Thế nên Anna không hề biết việc Helen tung tin giả. Đây lại là sự sơ suất của cô.
Nếu lần này Bạc Nhược với Vô Kỵ thật sự kết hôn, Anna nhất định sẽ cảm thấy có lỗi cả một đời.
“ Anh có giúp em không ? ”.
Cô biết làm như vậy là làm khó Diễn Phong, nhưng cô không còn cách nào khác ...
“ Anh đã có lỗi với Vô tổng vậy nên hôn lễ lần này bắt buộc phải diễn ra thành công ”.
“ Anh có lỗi với hắn vậy anh có cảm thấy bản thân có lỗi với em không ? Suốt bao năm nay anh dành thời gian giúp việc, phụ hắn. Còn lại anh ở bên cạnh em được bao nhiêu ? Đến hôn lễ giữa hai chúng ta cũng phải tổ chức lén lút bởi vì em là gián điệp, bởi vì sợ Helen phát giác ”.
“ Anna ... ”.
Diễn Phong xoay người về phía cô, thanh âm nhỏ dần đi.
“ Anh vẫn quyết định không giúp em có đúng không ? ”.
“ Anh ... ”.
“ Vậy thì em tự giải quyết. Hôn lễ này em nhất quyết không để nào diễn ra ”.