• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vô Kỵ khống chế lấy bàn tay đang cầm con dao của Bạc Nhược, không cho cô tiếp tục có cơ hội làm càn nữa.

“ Máu rơi xuống rồi ... Tình yêu của em cũng nên chấm dứt thôi. A Kỵ, buông tay đi ”.

Bạc Nhược ngẩng đầu nhìn anh, cánh môi trắng bệch khó khăn mếp máy. Kỳ thực ngay từ đầu cô không nên cố chấp liều mình lần nữa. Đứng trước mặt người đàn ông này, Bạc Nhược đều không thể khống chế bản thân. Rõ ràng biết ở bên cạnh anh là con đường ngắn nhất để dẫn đến đau khổ nhưng cô vẫn giống như con thiêu thân không tự chủ được khi nhìn thấy lửa mà đâm đầu vào.

“ Chỉ mất một đứa con mà em náo loạn cái gì ? Nhược Nhược, em không thể rời xa anh, không thể rời xa anh ”.

Vô Kỵ bị chặt miệng vết thương, máu đỏ dính đầy vào lòng bàn tay anh rồi dần dần chảy xuống cả cổ tay. Hai người họ còn trẻ, còn có thể có những đứa con khác. Anh không cho phép cô vì chuyện này mà muốn rời đi.

Trong mắt cô anh rốt cuộc là thứ gì, muốn đi là có thể dễ dàng rời đi ư ? Anh đã từng nói chỉ vì cô mà mở cánh cửa thế giới của chính mình để cô bước vào, chứ chưa từng nói sẽ mở cánh cửa ấy để cô ra đi. Bạc Nhược là của anh, vĩnh viễn là người phụ nữ của anh.

“ Chỉ mất một đứa ? Vô Kỵ, vậy anh còn muốn chính tay gϊếŧ bao nhiêu đứa con của chính mình mới vừa lòng ? ”.

Khoé miệng Bạc Nhược hơi rướn lên. Trong thanh âm yếu ớt kia không hề giấu giếm vẻ bi thương. Hoá ra trong lòng anh, việc cô mang thai không hề quan trọng như cô đã tưởng. Phải rồi, ngay từ đầu anh muốn cô có con chỉ để biến nó thành công cụ kìm chân cô lại.

Vô Kỵ, anh đúng là không khác gì một con quỷ, tàn nhẫn khiến người ta phát sợ !

“ Nhược Nhược, anh không có ý đó. Lần này là anh không cố ý ... ”.


“ Đủ rồi. Dù có thế nào, em nhất định sẽ rời khỏi đây. Vô Kỵ, trừ khi anh muốn thấy em chết ... ”.

Nếu như được một lần ngược trở về quá khứ, cái ngày Vô Kỵ hỏi Bạc Nhược quan hệ giữa hai người có thể tiến thêm một bước không, cô chắc chắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà từ chối. Nhưng con người lúc nào cũng vậy, chỉ khi trải qua đau khổ mới biết thế nào gọi là hối hận.

“ Anh sẽ không để em chết, càng không để em rời khỏi anh ! ”.

[ ... ]

“ Thế nào rồi ? ”.

Vô Kỵ nhìn vị bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh Bạc Nhược, khẽ hỏi, trong giọng nói thấy rất rõ sự mệt mỏi.


“ Vết thương không sâu lắm nên không sao hết, chỉ là máu mất quá nhiều cần tĩnh dưỡng một thời gian ”.

“ Được rồi, ông lui xuống trước đi ”.

Phiến Nhĩ Trác đứng phía sau phất tay ra hiệu. Mới thoát khỏi nguy hiểm chưa lâu đã lại diễn ra tình trạng này ...

“ Vô Kỵ, không phải tôi đã nhắc nhở anh rồi sao nếu muốn cô ấy ở bên cạnh thì phải thay đổi, còn nếu không thể thay đổi thì buông tay đi bằng không cô ấy sẽ chết ở trong tay anh ”.

Lần này Phiến Nhĩ Trác nói năng không hề kiêng nể gì nữa, từng câu từng chữ như một cây búa đập thẳng vào người Vô Kỵ.

“ Phiến Nhĩ Trác, chuyện của đứa bé rõ ràng là tôi không cố ý. Cô ấy vì sao không chịu hiểu ? ”.

“ Anh rõ ràng đã có quyền lựa chọn, là anh lựa chọn giữ lại Cơ Môn, giữ lại lợi ích. Vô Kỵ, bản thân phụ nữ cần cảm giác an toàn. Mà sự lựa chọn này của anh chẳng khác nào cắt đứt đi chút an toàn mong manh ấy ”.



“ Tôi thật sự rất muốn giống anh và Tôn Nặc, rất muốn được hạnh phúc ở bên cạnh cô ấy ”.

“ Nếu thật sự muốn vậy thì thay đổi đi ”.
“ Nếu như thay đổi rồi còn có thể giữ lại cô ấy sao ? Nếu không phải tôi cứng rắn thì cô ấy đã sớm quay trở về bên cạnh Giác Mạc Thiên rồi. Hiện giờ một khi tôi mềm lòng, tôi sẽ mất cô ấy, mất đi tất cả ”.

Dứt lời liền lấy ra một điếu thuốc lá ngậm lên miệng, sau đó liền châm lửa. Làn khói xám mờ nhạt vây lấy gương mặt điển trai của Vô Kỵ. Anh bật cười thành tiếng, đứng dậy nhìn Bạc Nhược qua cửa kính rồi rời đi ngay.

[ ... ]

Một tháng ...

Hai tháng ...

Ba tháng ...

Tháng thứ tư trôi đi, cơ thể Bạc Nhược đã khôi phục hoàn toàn, cô cũng đã được xuất viện, mà khi xuất viện liền được Diễn Phong cưỡng ép đón về Vô gia. Cả một thời gian dài như vậy cô chưa từng nhìn thấy Vô Kỵ, dù chỉ là một bóng lưng cũng không nhìn thấy.

Tuy anh không có mặt ở Vô gia nhưng việc canh phòng vẫn rất nghiêm ngặt, Bạc Nhược không có cách nào trốn thoát. Kể từ khi đứa bé mất, cô đối với mối quan hệ giữa anh và bản thân đã chẳng còn bất cứ niềm tin nào khác.
“ Bạc tiểu thư, đã đến giờ ăn trưa, cô xuống ăn hay là tôi đem đồ lên đây ”.

Hạ quản gia đứng ở cửa phòng, tôn trọng hỏi.

“ Tôi không muốn ăn, đừng làm phiền tôi ”.

“ Vậy em muốn chết đói ? ”.

Sống lưng Bạc Nhược lạnh buốt. Tuy cô đưa lưng về phía cửa hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì nhưng cô biết rất rõ là anh đã trở về. Người đàn ông mà cô yêu nhất nay đã trở thành người đàn ông mà cô sợ nhất, hận nhất !

Tiếng bước chân từng tiếng vọng vào tai Bạc Nhược. Anh tiến một bước, cô lùi một bước, trước sau đều duy trì một khoảng cách nhất định với anh. Vô Kỵ nhìn hành động của cô hai hàng lông mày nhíu chặt lại.

Anh và cô đã bốn tháng không gặp lại, cô không nhớ anh một chút nào ư ? Anh cho cô thời gian bốn tháng để sắp xếp lại tất cả mọi thứ, để tâm trạng cô bình ổn lại. Nhưng đến cuối cùng cô vẫn vì chuyện đứa bé mà né tránh anh, thậm chí là đối với anh có phòng vệ.
“ Nhược Nhược, có những chuyện em buộc phải buông bỏ ”.

“ Nhưng tôi vốn dĩ không thể bỏ xuống. Đứa bé ở trong bụng tôi mới được hai tuần tuổi đã bị chính ba nó nhẫn tâm gϊếŧ chết. Anh nói xem, chuyện này sao có thể quên đây ? ”.

Chuyện đứa nhỏ như một cái gai ghim sâu vào trong lòng Bạc Nhược, chỉ cần động vào sẽ lại đau thấu xương thấu tuỷ. Rõ ràng là chuyện của hai người nhưng cô biết chỉ vĩnh viễn có một người đau, một người có cảm xúc !

“ Vậy em muốn thế nào ? ”.

“ Anh để tôi đi đi ”.

“ Không thể nào. Ngoại trừ việc để em đi, em muốn gì anh đều có thể làm theo ”.



“ Thật ư ? ”.

“ Thật ”.

“ Ba nhát dao mà tôi chịu, hay là anh nếm thử mùi vị một chút ? ”.

“ Được ”.

Kỳ thực ban đầu Bạc Nhược cũng chỉ là muốn thử anh một chút nhưng không ngờ Vô Kỵ lại không hề suy nghĩ đã đồng ý. Anh nhận lấy con dao găm từ tay Hạ quản gia, hét lớn về phía Bạc Nhược.
“ Nhát dao đầu tiên ”.

Không một tiếng hét, cũng chẳng có một tiếng kêu đau. Nhát dao đâu tiên cứ thế tiến sâu vào bụng của Vô Kỵ, khi anh rút dao ra, máu tươi rơi khắp nền đá cẩm thạch.

Vô Kỵ đứng vẫn rất vững, nhát dao kia chẳng hề tác động gì đến anh. Anh mỉm cười nhìn cô, lại nói lớn.

“ Nhát dao thứ hai ! ”.

Nhát dao tiếp theo cũng giống như dao đầu tiên, không hề có một tiếng động gì cả. Bạc Nhược cứ lẳng lặng nhìn anh như thế, không hề chạy đến ngăn cản, bởi vì đây là sự trừng phạt đối với sự tàn nhẫn của anh. Nhưng sự trừng phạt này thật sự có thễ xoa dịu được nỗi đau trong lòng cô ư ?

Nhát dao thứ hai đã khiến sắc mặt anh thay đổi. Mồ hôi đổ đầy gương mặt vuông góc cạnh kia, cô biết anh đang cắn răng nhịn đau. Một người cao ngạo như anh chung quy vẫn muốn giữ lại một chút thể diện cho chính mình.
Anh tình nguyện chịu ba nhát dao này không phải là nhận lỗi với đứa bé đã mất mà chỉ để xoa dịu tâm trạng của Bạc Nhược. Đối với anh, anh chính là kẻ hoàn hảo nhất vậy nên một kẻ hoàn hảo làm sao có sai lầm.

Giọng nói của Vô Kỵ lại một lần nữa vang lên, lần này so với lần trước đã nhỏ đi rất nhiều.

“ Nhát dao cuối cùng ”.

Giống hệt như Bạc Nhược, nhát dao thứ ba đâm xuyên thân thể. Lúc này, Vô Kỵ đã không chịu nổi nữa mà cả cơ thể to lớn đổ xuống nền đá cẩm thạch. Anh ngã, ngã vào chính vũng máu của chính mình.

Vô Kỵ đưa tay giữ chặt lấy vết thương trên người mình, nhìn Bạc Nhược chăm chú.

Anh chợt nhận ra, Bạc Nhược của anh cũng biết đau.

Chợt nhận ra rằng, người phụ nữ của anh cũng có lúc yếu đuối nhất.

“ Em đi đi ”.


Bạc Nhược ngẩn người, hoàn toàn không ngờ đến Vô Kỵ lại sẽ nói ra ba chữ này. Anh đã hoàn thành yêu cầu của cô, dựa theo tính cách của anh đáng lý phải nói, ba nhát dao đủ rồi chứ ? Nhưng hôm nay Vô Kỵ lại nói sẽ để cô đi.

“ Vô Kỵ ... ”.


“ Nếu không đi ngay anh sẽ thay đổi quyết định ”.


Vô Kỵ nhìn theo bóng hình người phụ nữ chạy vụt qua, tâm trạng bỗng nhẹ nhõm đến kỳ quái.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK