Mục lục
Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 76

Tôi đưa tay ra nắm lấy phía dưới Trần Thanh Vũ.

Cơ thể Trần Thanh Vũ run lên từng cơn, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào tôi, âm thanh trầm khàn lướt qua mi mắt tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, đừng quậy nữa” “Không… tôi muốn.” Tôi cố chấp đưa tay vào trong nhẹ nhàng xoa nắn, hô hấp của Trần Thanh Vũ càng trở nên dồn dập hơn, thậm chí tôi còn có thể cảm giác được tiếng hít thở trầm đục của anh. “Đáng chết” Trần Thanh Vũ gầm nhẹ một tiếng, dùng sức đè hai tay của tôi lại, cố gắng đè nén dục vọng của bản thân. “Thanh Vũ, tối nay anh có trở về không?” Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh mềm mại của Nguyễn Mỹ.

Tôi nheo mắt, cười cười nhìn Trần Thanh Vũ.

Hiện tại Trần Thanh Vũ đang nằm trên giường của tôi, Nguyễn Mỹ gọi tới đúng lúc thật? Chỉ sợ mỗi ngày cô ta đều đa nghi giống như vậy, cứ luôn nhìn chằm chằm vào từng hành động của Trần Thanh Vũ nhỉ?

Nhưng mà cho dù cô ta có đa nghi như vậy, nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Vũ như vậy thì cũng không thể nào thay đổi được sự thật rằng hiện tại Trần Thanh Vũ đang nằm trên giường của tôi. “Ừ, công ty có một số việc cần xử lý.” Trần Thanh Vũ cố gắng kìm nén hơi thở đứt quãng của bản thân, nói dối với Nguyễn Mỹ bên kia điện thoại.

Tôi nhíu mày, mập mờ đưa môi đến gần vòm ngực của Trần Thanh Vũ khẽ liếm, ngay lập tức thần kinh Trần Thanh Vũ như căng ra.

Cơ thể anh vô cùng căng cứng, trên trán đã xuất hiện từng tầng mồ hôi dày đặc.

Nhìn thấy Trần Thanh Vũ vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng, trong lòng tôi không khỏi hiện lên chút đắc ý nho nhỏ.

Nhìn xem, đây có phải gọi là vận mệnh luôn luôn thay đổi hay không, có lẽ ngay cả bản thân Nguyễn Mỹ cũng không ngờ sẽ có một ngày Trần Thanh Vũ lại điên cuồng với tôi như vậy?

Trần Thanh Vũ đã từng xem Nguyễn Mỹ như một nàng công chúa nhỏ để dịu dàng đối xử từng chút một, nhưng hiện tại người anh xem trọng lại là tôi. “Thanh Vũ, anh làm sao vậy? Bị bệnh sao?” Có lẽ Nguyễn Mỹ cũng cảm thấy hơi thở Trần Thanh Vũ có sự thay đổi, cô ta nhịn không được gọi tên Trần Thanh Vũ.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, sau đó lộ ra một nụ cười sâu xa khó hiểu.

Trần Thanh Vũ cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, hít thở sâu một hơi rồi dùng giọng điệu lạnh như băng nói: “Không sao, anh cúp máy trước nhé, sắp họp rồi.”

Nói xong, Trần Thanh Vũ cũng không để ý đến Nguyễn Mỹ bên kia điện thoại nghĩ như thế này đã lập tức cúp máy. “Huỳnh Bảo Nhi, đồ yêu tinh này” Trần Thanh Vũ gầm nhẹ một tiếng, vứt bỏ điện thoại di động sang một bên rồi nắm lấy hai chân tôi giơ lên cao, xông vào.

Đột nhiên bị tấn công mạnh mẽ như vậy, tôi không nhịn được phát ra một tiếng thét chói tai, đầu lập tức đụng vào đầu giường, tôi đau đến mức phải hít sâu một hơi.

Đều do bản thân tôi tự tạo nghiệt, mới vừa rồi quyến rũ Trần Thanh Vũ như vậy, làm hại bây giờ Trần Thanh Vũ…

Tôi bất đắc dĩ xoa trán, chịu đựng cảm giác khó chịu trong cơ thể nói: “Trần Thanh Vũ… nhẹ một chút, vết thương đấy”

Nghe thấy lời nói của tôi, Trần Thanh Vũ vốn đã mất hết lý trí lập tức dần dần bình tĩnh lại, anh đối xử với tôi dịu dàng hơn, tuy nhiên động tác vẫn vô cùng cuồng dã như cũ. Một tiếng sau, Trần Thanh Vũ ôm toàn thân đầy mồ hôi của tôi, nhìn vết thương đã mơ hồ hiện lên một chút ửng đỏ thì nói: “Lần sau không được dùng dáng vẻ này quyến rũ tôi nữa.”

Tôi chu môi can vào ngực Trần Thanh Vũ, bất mãn nói: “Đã mấy kiếp rồi anh chưa đụng vào phụ nữ hả? Có cần phải mạnh bạo như vậy không?”

Bây giờ cơ thể tôi vẫn còn rất đau, cái tên khốn kiếp này không hề biết chút dịu dàng nào cả, đau chết tôi rồi. “Ai bảo em quyến rũ tôi, đây là sự trừng phạt em đáng phải nhận.” Trần Thanh Vũ đưa tay đặt lên mặt tôi, nhẹ nhàng xoa nắn gò má tôi.

Nghe thấy lời nói của Trần Thanh Vũ, tôi im lặng co người lại. “Tôi gọi bác sĩ đến đổi thuốc cho em” Trần Thanh Vũ xoay người xuống giường, tùy tiện mặc chiếc áo sơ mi vào rồi nói. Tôi nhìn động tác của Trần Thanh Vũ, cắn môi nói: “Ừm, nghe theo anh”

Sau lưng anh có một vết cào rất lớn, vừa trông thấy đã khiến tôi giật mình. Tôi nhìn thấy vết cào đó thì bên tai không khỏi nóng lên.

Dấu vết đó là do tôi lưu lại vào lúc động tình, tôi không khống chế được nên đã cào vào sau lưng Trần Thanh Vũ, không ngờ thế mà lại… dễ thấy như vậy.

Có lẽ Trần Thanh Vũ cũng cảm nhận được ánh mắt của tôi, anh nhẹ nhàng cong môi đi đến mép giường, cúi đầu xuống, nặng nề hôn tôi một cái rồi cười nhẹ nói: “Thế nào? Bây giờ biết xấu hổ rồi à? Không phải vừa rồi rất bạo gan sao?”

Ai… ai bạo chứ? Rõ ràng người bạo gan là cái tên khốn kiếp Trần Thanh Vũ này mà.

Tôi không nhịn được thầm lẩm bẩm một tiếng, Trần Thanh Vũ cũng không nói gì. Anh chỉ hôn cằm tôi một chút rồi đi gọi bác sĩ.

Lúc bác sĩ đến nơi, hơi nóng trên người tôi còn chưa rút đi hết. Vừa nghĩ đến hình ảnh khi nãy tôi và Trần Thanh Vũ cùng nhau triền miên trong phòng bệnh thì tôi không dám nhìn vào mắt của bất kỳ người nào ở đây nữa.

Trong không khí tán ra mùi hương khác thường, không biết vị bác sĩ này có nhận ra không. “Vết thương đang kết vảy, hy vong tổng giám đốc Vũ và cô Bảo Nhi đừng làm những loại vận động quá kịch liệt, nếu không sẽ rất khó lành lại” Bác sĩ ho khan một tiếng, vô cùng mờ ám nhìn tôi và Trần Thanh Vũ nói.

Tôi nghe thấy bác sĩ nói bóng nói gió nhắc nhở, cả khuôn mặt gần như đó rần lên.

Ngược lại Trần Thanh Vũ trưng ra vẻ mặt không biết xấu hổ, xem như không có chuyện gì mà nói với bác sĩ: “Tôi biết rồi, ra ngoài đi.”

Sau khi bác sĩ bỏ đi, tôi cầm một cái gối lên ném về phía Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, đồ khốn kiếp”

Tôi vẫn là một người bệnh mà anh lại không chăm sóc tôi, còn không biết xấu hổ như vậy nữa chứ. “Được rồi, trễ lắm rồi, chúng ta ngủ thôi, em còn có hơi sức gây chuyện à?” Trần Thanh Vũ bắt lấy cái gối tôi vừa ném qua, sau đó đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía tôi hỏi.

Nghe được lời nói của Trần Thanh Vũ, cả người tôi đều nóng lên, không nhịn được trừng mắt với Trần Thanh Vũ rồi nói. “Trần Thanh Vũ, anh thật là mặt dày đấy.” “Ngoan, ngủ đi.” Trần Thanh Vũ tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể tôi, dịu dàng đặt một nụ hôn lên tai tôi. Tôi chu môi trợn mắt nhìn Trần Thanh Vũ, đành phải bất đắc dĩ gật đầu một cái. “Tôi rất mệt, đừng có phá tôi.” Tôi lo lắng Trần Thanh Vũ lại chọc phá mình nên quay lại nghiêm túc nói với Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ hôn lên mắt tôi rồi nói: “Tôi sẽ không phá em, mau ngủ đi.”

Có lời nói đảm bảo của Trần Thanh Vũ, tôi mới an tâm nhắm hai mắt lại ngủ.

Trong lúc mơ hồ, hình như tôi nghe thấy tiếng thở dài của Trần Thanh Vũ.

Một tháng sau, vết thương của tôi cũng gần khỏi hẳn. Hôm nay trùng hợp là ngày tôi xuất viện, nhưng tin tức liên quan đến tôi trên khắp báo đài và các trang mạng đều hoàn toàn biến mất.

Tôi thu dọn đồ đạc xong thì ở phòng bệnh đợi Lê Minh

Quang đến, hôm nay anh ấy cố ý đến đón tôi xuất viện. Còn

Trần Thanh Vũ thì hình như có một cuộc họp quan trọng cần phải thảo luận trong ngày hôm nay nên không thể đến được. “Bảo Nhi, chúng ta đi thôi” Sau khi tôi đợi tầm mười phút thì Lê Minh Quang đến, anh ấy dùng ánh mắt dịu dàng nói với tôi. “Ừ” Tôi vươn người một cái, gật đầu với Lê Minh Quang. Ở bệnh viện ngây ngốc lâu như vậy, tôi cảm thấy xương của mình đều mềm hết rồi.

Tôi và Lê Minh Quang đi từ phòng bệnh ra bên ngoài, trực tiếp dùng thang máy xuống tầng hầm đậu xe.

Khi tôi đứng ở cửa thang máy chờ Lê Minh Quang lái xe đến thì nghe thấy một âm thanh thê lương từ phía sau truyền đến. “Đồ loại đàn bà để tiện, không biết xấu hổ, tao phải giết mày” Đột nhiên một người phụ nữ tóc tai bù xù nhào về phía tôi, tôi hoàn toàn không kịp phòng bị. Vào lúc tôi bị bà ta đụng ngã thì một bóng đen nhanh chóng ôm tôi vào trong ngực, đá bay người phụ nữ đó ra ngoài.

Cơ thể của người phụ nữ điên kia lăn mấy vòng trên đất, sau đó bà ta vẫn không cam lòng mà từ từ bò dậy giống như muốn đối phó với tôi một lần nữa. “Còn dám đến gần đây thì tôi sẽ đưa bà đến đồn công an đấy, mùi vị cơm tù ăn không ngon như bà tưởng đâu.” Lê Minh Quang lạnh lùng gầm nhẹ về phía người phụ nữ kia.

Mặc dù người phụ nữ kia điên khùng nhưng cũng nghe rõ lời nói của Lê Minh Quang có ý gì. Bà ta hơi không cam lòng, sau khi trợn mắt nhìn tôi một cái thì đành phải bò dậy từ dưới đất rồi rời khỏi đây.

Sau khi thấy người phụ nữ điên kia đi khỏi, tôi không nhịn được khẽ cau mày. “Thế nào? Không có bị thương chứ?” Lê Minh Quang buông tôi ra, kiểm tra toàn thân tôi rồi hỏi. “Không có, cảm ơn anh.” Tôi còn chưa tỉnh hồn lại kịp, khẽ gật đầu nhìn Lê Minh Quang.

Lê Minh Quang nghe vậy, nhẹ nhàng sờ tóc tôi rồi nói: “Gần đây phải cẩn thận một chút, mặc dù dư luận đã bị áp chế xuống rồi nhưng mà vẫn còn có những người như thế này, họ luôn nhìn chằm chằm vào em, bản thân em phải tự biết cẩn thận bảo vệ mình.” “Em biết rồi.”

Tôi gật đầu, tỏ vẻ mình đã biết.

Bây giờ thời đại công nghệ, trên mạng có rất nhiều tin tức không chân thật rồi dẫn đến một đám người thích động tay động chân. Không chừng bọn họ muốn nhân cơ hội này dạy cho tôi một bài học, gây bất lợi cho tôi, loại chuyện như vậy cũng không phải không thể phát sinh. “Minh Quang, đây là tài liệu mật của mảnh đất mà anh muốn” Sau khi lên xe của Lê Minh Quang, tôi do dự thật lâu rồi đưa thẻ USB trong tay cho anh ấy.

Vào hai tháng trước, tôi đã có được thẻ USB này nhưng mà tôi vẫn luôn suy nghĩ xem có nên giao cho Lê Minh Quang hay không?

Cuối cùng tôi vẫn quyết định đưa phần tài liệu này cho Lê Minh Quang.

Bởi vì… tôi muốn xem thử Trần Thanh Vũ sẽ làm gì? “Lo lắng cho Trần Thanh Vũ sao?” Lê Minh Quang nhận lấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào tôi rồi hỏi.

Tôi luôn cảm thấy Lê Minh Quang là một người vô cùng thần bí, ánh mắt nhìn người của anh ấy luôn khiến cho người khác có cảm giác bản thân đã bị nhìn thấu tất cả.

Tôi không trả lời Lê Minh Quang, chỉ rũ mắt xuống, trong con người lóe lên tia sáng phức tạp. “Không có

Tôi không lo lắng cho Trần Thanh Vũ, bởi vì đây là do Trần

Thanh Vũ thiểu nợ con của tôi. “Đừng quá lo lắng, chỉ là một mảnh đất mà thôi, sẽ không đến mức khiến cho Trần Thanh Vũ phá sản đâu. Chuyện này chỉ khiến anh ta nhức đầu một thời gian thôi, anh muốn báo thù cho em.” “Nếu như Trần Thanh Vũ không phải là Trần Thanh Vũ cao ngạo như trước đây thì anh ta có tư cách gì làm tổn thương em chứ?”

Lê Minh Quang dùng ánh mắt sâu xa nhìn tôi nói. Nghe xong lời nói của Lê Minh Quang, tôi chỉ hơi liếm môi rồi nói: “Em biết.” “Nếu như em vẫn không buông bỏ được, vậy thì anh sẽ không dùng những tài liệu này” Đôi mắt Lê Minh Quang tối xuống nhìn chằm chằm vào tôi, rất lâu sau đó anh ấy mới mở miệng nói.

Tôi nghe vậy thì lắc đầu nói: “Em không phải không buông bỏ được, vốn dĩ chuyện này chúng ta đã thảo luận xong cả rồi, chúng ta sẽ cùng nhau phá hủy Trần Thanh Vũ, em sẽ không do dự đâu.”

Đây là lỗi của Trần Thanh Vũ, những gì anh thiếu nợ tôi, cho dù có trả cả đời cũng không đủ. … “Ai đưa em trở về?” Buổi tối, tôi và Trần Thanh Vũ ngồi trong phòng ăn, đột nhiên Trần Thanh Vũ hỏi tôi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, rũ mắt xuống nói: “Lê Minh Quang, hôm nay anh ấy trùng hợp không bận nên tới đón tôi xuất viện.” “Không phải tôi đã nói rồi sao, sau này không được đến gần Lê Minh Quang nữa” Khuôn mặt Trần Thanh Vũ hiện lên vẻ lạnh lùng, biểu cảm vô cùng không vui nói với tôi. Tôi hơi không thích dáng vẻ kiểm soát người khác này của

Trần Thanh Vũ, nó khiến tôi cảm thấy không được thoải mái. “Anh ấy là bạn của tôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK