Mục lục
Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 550

“Ừm, bây giờ tôi đã khá hơn nhiều rồi, dìu tôi lên lầu nghỉ ngơi một chút.” Đinh Kiến Quốc nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của Trần Thanh Thảo, trong lòng vốn rất tức giận với cô nhưng không biết tại sao nhìn thấy dáng vẻ Trần Thanh Thảo như vậy anh lại không còn cảm thấy tức giận nữa.

Sau khi nghe Lý Mộc Hoa nói rằng Trần Thanh Thảo đã đẩy cô ta làm cô ta bị thương, Đinh Kiến Quốc thực sự rất tức giận, nhưng anh không biết tại sao, sau khi nhìn thấy khuôn mặt của Trần Thanh Thảo mình lại không thể tức giận nữa.

“Được.” Nhìn thấy Đinh Kiến Quốc đang từ từ đi tới, vẻ mặt của Trần Thanh Thảo cũng không khó coi như vừa rồi nữa, tâm trạng căng thẳng cũng từ từ thả lỏng.

“Vậy tôi dìu anh nghỉ ngơi một chút.” Trần Thanh Thảo dìu Đinh Kiến Quốc bước lên lầu.

Trên đường hai người đến phòng, Đinh Kiến Quốc còn cố ý nhìn Trần Thanh Thảo một chút.

Ánh mắt của anh rơi vào vị trí mí mắt của người phụ nữ, lông mi của Trần Thanh Thảo rất dài, dày và đẹp, dưới quầng sáng lại càng thêm mờ ảo.

Đôi mắt của Đinh Kiến Quốc dần dần hiện lên một tia sáng u ám mờ nhạt. Đột nhiên anh muốn như thế này mãi, dành cả cuộc đời cho Trần Thanh Thảo, loại cảm giác này rất khó hiểu được, ngay cả Đinh Kiến Quốc cũng không biết tại sao mình lại có loại cảm giác này.

“Sao vậy? Bây giờ vẫn không thoải mái sao?” Sau khi dìu Đinh Kiến Quốc về đến phòng ngủ, Trần Thanh Thảo rót một cốc nước ấm cho Đinh Kiến Quốc rồi hỏi.

Đinh Kiến Quốc nhìn ánh mắt lo lắng của Trần Thanh Thảo, ánh mắt anh dần trở nên rất kỳ lạ.

Trần Thanh Thảo nhận thấy ánh mắt của Đinh Kiến Quốc khá kỳ lạ, cô cảm thấy hơi bối rối, dùng sức siết mạnh ngón tay của mình thành một nắm đấm nói: “Sao vậy? Sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt này?”

“Cô rất quan tâm đến tôi sao?” Đinh Kiến Quốc nghĩ đến khuôn mặt tái mét của Trần Thanh Thảo khi thấy mình khá chịu và căng thẳng, giọng người đàn ông không khỏi khàn khàn.

Hơi thở của Trần Thanh Thảo trở nên yếu ớt, cô ngồi xổm xuống, đưa tay ra nhẹ nhàng đặt lên tim Đinh Kiến Quốc.

“Ở đây đau lắm không?”

Hành động của Trần Thanh Thảo khiến tim Đinh Kiến Quốc đập không ngừng.

Anh duỗi tay ra ôm eo Trần Thanh Thảo, đôi môi mỏng áp lên môi cô.

“Trần Thanh Thảo… hình như anh… yêu em rồi… phải làm sao bây giờ?”

Đinh Kiến Quốc không nói ra những lời này, Trần Thanh Thảo từ từ nhằm mắt lại, tùy ý để đôi môi Đinh Kiến Quốc làm loạn trên bờ môi mình.

Không biết đã qua bao lâu, hốc mắt Trần Thanh Thảo từ từ chảy ra một chút nước mắt.

Ở một nơi khác.

“Khụ khụ khụ.” Tình trạng của Trần Quân Phi mấy ngày nay không được tốt lắm, cơ thể trở nên rất yếu, nhưng vẫn không chịu nhập viện, ngày nào cũng đến hãng hàng không, thậm chí còn muốn đến hẻm núi máy bay rơi xuống để tìm Hoàng Song Thư.

Kể từ khi tin tức về vụ tai nạn máy bay rơi được đăng tải trên bản tin, tình trạng của Trần Quân Phi ngày càng xấu đi.

“Anh hai, không phải Lê Hoàng An đã bảo anh phải nghỉ ngơi cho tốt sao?” Sau khi Phan Huỳnh Bảo làm xong việc đến phòng bệnh của Trần Quân Phi, nghe thấy tiếng họ của Trần Quân Phi, đôi mắt của Phan Huỳnh Bảo trở nên cực kỳ tối sầm âm u. Anh ấy đặt giỏ trái cây trên bàn, trầm mặt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Quân Phi. “Em đã tìm thấy… Song Thư chưa?” Trần Quân Phi dùng tay che miệng, hơi thở yếu ớt nhìn Phan Huỳnh Bảo nói.

Chân mày của Phan Huỳnh Bảo khẽ nhíu lại, anh ấy nhìn Trần Quân Phi một chút, lắc đầu nói: “Hiện tại vẫn chưa thấy tên chị hai, cũng không thấy chị hai trong danh sách công bố tử vong, vì vậy anh đừng lo lắng như vậy, chắc chắn chị hai sẽ không sao đâu.”

“Anh muốn… đi với cô ấy, anh nhớ cô ấy phát điên lên rồi, anh không muốn… ly hôn, không được, anh không muốn… chết.”

Trần Quân Phi nắm lấy tay Phan Huỳnh Bảo, bàn tay gầy guộc khiến tâm trạng của Phan Huỳnh Bảo vô cùng phức tạp.

Anh ấy rất hiểu rõ về tình cảm của Trần Quân Phi dành cho Hoàng Song Thu.

Lúc trước khi Trần Quân Phi đột nhiên làm loại chuyện đó để tổn thương Hoàng Song Thư thì Phan Huỳnh Bảo đã bắt đầu nghi ngờ động cơ của anh.

Chỉ là lúc đó Phan Huỳnh Bảo không biết chính xác tại sao Trần Quân Phi lại đưa ra quyết định như vậy.

“Anh hai, hiện tại anh chỉ cần chăm sóc cơ thể mình thật tốt. Nếu như sức khỏe anh không tốt thì khi chị hai trở về sẽ rất lo lắng.”

“Cơ thể của anh, anh biết rất rõ.” Trần Quân Phi cười khổ nhìn Phan Huỳnh Bảo.

Anh muốn sống, nhưng… anh biết rằng mình không có khả năng đó.

“Ai nói là không thể?” Phan Huỳnh Bảo kéo căng mặt như thể nhìn thấu suy nghĩ của Trần Quân Phi, ánh mắt sáng rực như muốn thiêu đốt nhìn Trần Quân Phi.

“Anh hai, anh nghe rõ đây, cho dù phải dùng cách nào thì em cũng sẽ cứu anh, anh sẽ sống, sẽ sống thật khỏe mạnh.”

Anh ấy nhìn Trần Quân Phi với ánh mắt kiên định sâu thẳm, khiến đáy mắt của Trần Quân Phi trở nên phức tạp.

“Bây giờ anh chỉ hy vọng có thể tìm thấy Song Thư, anh chỉ là thực sự rất muốn… nhìn thấy cô ấy.”

“Nhất định sẽ tìm được chị hai, anh hai đừng lo lắng, chúng ta nhất định sẽ tìm được chị hai.” Phan Huỳnh Bảo cũng rất lo lắng cho Hoàng Song Thư, một ngày không tìm thấy Hoàng Song Thư anh ấy cũng lo lắng không thôi.

“Lê Hoàng An, bệnh của anh hai tôi có thể chữa khỏi được không? Điều này có chắc chắn không?” Sau khi ra khỏi phòng bệnh của Trần Quân Phi, Phan Huỳnh Bảo đi đến phòng làm việc của Lê Hoàng An.

Trước đây Trần Quân Phi cứ không chịu nhập viện, cuối cùng, dưới sự ép buộc của Phan Huỳnh Bảo thì Trần Quận Phi đã ngoan ngoãn ở lại bệnh viện, được Lê Hoàng An kiểm tra mỗi ngày, chỉ có cách này thì Trần Quân Phi mới có thể khỏi bệnh ngày một nhanh hơn.

Nhưng… vì Trần Quân Phi quá lo lắng cho Hoàng Song Thư nên bệnh tình của anh vẫn không được cải thiện.

“Anh Bảo, anh muốn tôi nói sự thật hay anh muốn tôi nói dối?”

Vẻ mặt Lê Hoàng An trầm ngâm nhìn Phan Huỳnh Bảo, đôi mắt sâu thẳm nói.

“Cho dù tốn bao nhiêu tiền, tôi cũng không quan tâm. Điều tôi cần là anh hai của tôi có thể khỏe lại.”

“Trước mắt thì chỉ còn một cách cuối cùng.

Lê Hoàng An nhìn Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt ngưng đọng lại.

Đôi mắt lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo run lên khi nghe những lời của Lê Hoàng An.

“Cách gì?”

Bất kể là dùng cách gì, chỉ cần có thể cứu được Trần Quân Phi thì anh ấy sẽ thử.

“Có một người tên là Đỗ Đồng Văn ở căn cứ quân sự phía tây thành phố. Anh ta đã nghiên cứu ra một sinh vật có thể tiêu diệt tế bào ung thư. Nếu sinh vật mà anh ta nuôi có thể tiêu diệt tế bào ung thư trong cơ thể của anh Phi thì anh ấy có thể được cứu.”

Nghe vậy, ánh mắt Phan Huỳnh Bảo lại trở nên sâu hơn một chút.

Anh ấy nhìn chằm chằm Lê Hoàng An, chậm rãi nói: “Được, vậy thì đi tìm Đỗ Đồng Văn đó.”

“Nhưng mà tôi cũng phải nói trước cho anh biết tung tích của tên Đỗ Đồng Văn đó rất kỳ quái, căn bản khó không thể tìm được, cho nên… Đây cũng là điều Lê Hoàng An cảm thấy buồn bực. Từ khi biết đến Đỗ Đồng Văn, Lê Hoàng An cũng bắt đầu đi tìm anh ta nhưng không thể tìm thấy.

Người đàn ông này xứng đáng là một người có tung tích bí ẩn nhất, dù bỏ bao nhiêu nhân lực, vật lực cũng không bao giờ tìm ra được.

“Tôi sẽ tìm được người đàn ông này.” Phan Huỳnh Bảo nghiêm mặt, nhìn Lê Hoàng An nói rồi lập tức đứng dậy rời khỏi nơi này.

Nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Phan Huỳnh Bảo, giữa lông mày của Lê Hoàng An hiện lên sự sâu thẳm và buồn bã.

Khi Phan Huỳnh Bảo không có ở đây, đúng là Lê Hoàng An đang suy nghĩ về việc có nên nói với Phan Huỳnh Bảo về Đỗ Đồng Văn hay không, dù sao, mặc dù Đỗ Đồng Văn rất có thể sẽ cứu được Trần Quân Phi nhưng cũng có chút tai họa ngầm, Lê Hoàng An không muốn khiến bọn Phan Huỳnh Bảo phải thất vọng.

“Tỉnh rồi à?” Khi Trần Thanh Thảo từ từ mở mắt, thứ hiện ra trong tầm mắt là trần nhà tinh xảo trên đầu cô. Giọng nói trầm thấp dễ chịu của Đinh Kiến Quốc lọt vào tai cô. Đại não của Trần Thanh Thảo hơi ngưng tụ, cô không hiểu rõ cho lắm nhìn khuôn mặt đẹp trai và xấu xa của Đinh Kiến Quốc, ánh mắt khẽ chuyển động.

“Đói bụng sao?” Thấy Trần Thanh Thảo đang nhìn mình chằm chằm, Đinh Kiến Quốc có chút buồn cười đưa tay ra vuốt nhẹ gò má cô.

Động tác của người đàn ông hơi ngả ngớn khiến hơi thở của Trần Thanh Thảo trở nên bối rối.

Trần Thanh Thảo chớp mắt, ôm lấy Đinh Kiến Quốc, vùi mặt vào lồng ngực anh. Người phụ nữ giống như một con mèo nhỏ lười biếng, nhẹ nhàng cọ vào lòng Đinh Kiến Quốc, cô có thể nghe rõ nhịp tim từ lồng ngực của anh.

Đinh Kiến Quốc đưa tay lên nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của Trần Thanh Thảo, bờ môi anh không tự chủ được cong lên.

“Hôm nay dính người như vậy sao?” Anh thích Trần Thanh Thảo dính chặt vào mình như thế này, cảm giác này vô cùng tốt.

Đôi má xinh đẹp của Trần Thanh Thảo hơi ửng hồng lên, cô chớp chớp mắt, ghé sát vào cằm Đinh Kiến Quốc, nhẹ nhàng hôn một cái.

Nụ hôn của người phụ nữ có chút nhẹ nhàng mà lưu luyến, khiến đôi mắt đen của Đinh Kiến Quốc lại hiện lên những gợn sóng.

“Đinh Kiến Quốc, em đói.” Sau khi hai người vuốt ve âu yếm được một lúc lâu, Trần Thanh Thảo dùng ngón tay nhẹ nhàng trượt trên lồng ngực Đinh Kiến Quốc, thì thầm.

“Được rồi, anh sẽ gọi người mang bữa sáng vào.”

Nhìn thấy dáng vẻ lười biếng của Trần Thanh Thảo, đột nhiên Đinh Kiến Quốc cảm thấy hơi buồn cười.

Anh dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Trần Thanh Thảo, ý vị sâu xa nói.

Trần Thanh Thảo thích nhìn thấy Đinh Kiến Quốc chiều chuộng mình như thế này, cảm giác giống như nhìn thấy Vũ Vĩnh Kỳ.

Nghĩ đến Vũ Vĩnh Kỳ, hai mắt Trần Thanh Thảo lại đỏ hoe.

“Sao vậy? Không khỏe sao?” Nhìn thấy Trần Thanh Thảo đang bình thường đột nhiên hai mắt đỏ hoe, Đinh Kiến Quốc lập tức nhíu mày, bày ra vẻ mặt nghiêm trọng.

Trần Thanh Thảo nặng nề cắn chặt môi, nhìn Đinh Kiến Quốc lắc đầu, khàn giọng nói: “Không… em chỉ thích anh cười với em.”

Dù không cùng khuôn mặt nhưng khi Đinh Kiến Quốc cười, Trần Thanh Thảo vẫn cảm thấy rất vui.

“Cô gái ngốc nghếch, nếu em thích anh cười thì từ nay anh sẽ luôn cười với em.” Đinh Kiến Quốc cúi đầu xuống hôn lên khoé môi Trần Thanh Thảo nói.

“Vậy thì anh đừng cười với những người phụ nữ khác, được không?” Trần Thanh Thảo ngẩng đầu lên nói với Đinh Kiến Quốc.

Đinh Kiến Quốc nheo mắt, sắc mặt phóng túng nhàn nhạt.

“Được, nếu em nói không được cười với người khác thì anh không cười với người khác, được chứ?”

“Cậu chủ, bữa sáng đã chuẩn bị xong.

Trong phòng tràn ngập không khí ấm áp dị thường, lúc này ngoài cửa lại truyền đến giọng nói của quản gia.

Giọng nói đột ngột của người quản gia phá vỡ sự quyến rũ của căn phòng.

Vành tai của Trần Thanh Thảo nóng lên, cô nghĩ đến việc vừa rồi mình chủ động với Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo không nhịn được võ nhẹ lên má mình.

Vừa rồi cô bị sao vậy? Sao lại có thể làm loại hành động táo bạo như vậy được?

“Thẹn thùng à?”” Nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Trân Thanh Thảo đều đỏ bừng, trông cô thật xinh đẹp và quyến rũ.

Đinh Kiến Quốc ghé sát vào môi Trần Thanh Thảo, hôn lên khóe môi cô rôi thì thâm nói.

Trần Thanh Thảo bị hơi thở của Đinh Kiến Quốc kích thích, cô ngước mắt lên nhìn Đinh Kiến Quốc một chút, rồi nheo mắt nhẹ giọng nói: “Em thích anh.”

Vĩnh Kỳ… Người em yêu nhất chính là anh.

Hai mắt Đinh Kiến Quốc đột nhiên sáng lên.

Người đàn ông nhìn vào đôi mắt của Trần Thanh Thảo, tràn đầy vẻ dịu dàng và lưu luyến.a

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK