Mục lục
Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 276

Lâm Tuyết Nhi nhìn tôi bằng đồi mắt lấp lánh phấn vàng, bà ta cong môi nở nụ cười khó hiểu: “Quả nhiên là con gái Trịnh Phương Thảo, cho dù nhìn bao nhiêu lần thì vẫn khiến người ta chán ghét như thế.”

“Vậy à? Bà cũng thế đấy, tôi rất khó chịu khi nhìn thấy bà.” Tôi bốp chát lại với vẻ không khách khí.

“Con bé kia, cô to gan đẩy nhĩ.” Có lẽ Lâm Tuyết Nhi chưa bao giờ bị ai nói như vậy, bà ta sầm mặt lại rồi nhìn tôi bằng ảnh mặt lạnh lẽo.

Tôi nhếch môi cười khẩy: “Bà cũng đâu thua gì tôi”

Sắc mặt của Lâm Tuyết Nhi lập tức trở nên vô cùng khó coi trước sự xấc xược của tôi.

Đây được tính là trận đầu đầu tiên giữa tôi và bà ta

Sau khi đám tang của ông ngoại kết thúc, tất cà mọi người đều rời đi, chị còn tôi, Bánh Gạo, Trần Thanh Vũ và Vũ Khả Hân ở lại.Tôi quỳ trước bia mộ của ông ngoại, nhìn khuôn mặt uy nghiêm của ông, cảm thấy trong lòng vô cùng chua xót.

Tôi vẫn nhớ ông ngoại đã chơi đùa với Bánh Gao một cách rất vui vẻ, ông còn cho tôi và mẹ rất nhiều cổ phần của nhà họ Trịnh nhưng bây giờ ông chỉ có thể lặng lẽ nằm đây.

“Ông ngoại, cháu xin lỗi.” Tôi che mặt lại. Vào giờ phút này, những giọt nước mắt mà tôi đang kim nén cũng không nhịn được chảy xuống.

“Huỳnh Bảo Nhi, đừng khóc mà.” Trần Thanh Vũ ngồi xổm xuống ôm lấy tôi.

“Trần Thanh Vũ, em rất khó chịu.”

Mẹ đang bị như vậy, ông ngoại lại chết, tôi thật sự rất khó chịu.

“Nếu em đau khổ thì ông sẽ càng đau khổ hơn, ông không thích em trở nên nhu nhược như vậy đâu. Nước mắt luôn là biểu tượng của kẻ yếu, việc chúng ta cần làm bây giờ chính là tìm ra kẻ đã giết ông ngoại.” Trần Thanh Vũ dùng lòng bàn tay để lau nước mắt trên mặt tôi, trong đôi mắt lạnh bằng xuất hiện sự tàn nhẫn,

“Đúng, em phải tìm ra kẻ đã giết ông ngoại, em tuyệt đối sẽ không tha cho tên hung thù này.”

Tôi chậm rãi đứng dậy nhìn ảnh của ông ngoại rồisiết chặt tay lại nhìn Trần Thanh Vũ bằng ảnh måt kiên dinh

Trần Thanh Vũ sở mặt tôi với vẻ yêu thương, ánh mắt trở nên sâu lắng: “Không sai, đây mới là Huynh Bào Nhi mà anh biết.”

Ông ngoại, ông cho nhé, chắc chắn cháu sẽ tìm ra kẻ đã giết ông.

Một tuần lễ sau, luật sư xuất hiện. Trước khi chết, ông ngoại không để lại bất cứ lời trăng trối gì, thế nên chỉ có thể chia tài sản của nhà họ Trịnh theo ý của luật sư.

Trong lúc những kẻ kia cãi vã đến mức độ mặt tía tai, tôi lấy hợp đồng mà ông ngoại đưa cho minh ra. Sắc mặt của đám người cậu hai bỗng trở nên khó coi khác thường.

“Cô lấy hợp đồng này từ đâu? Tôi biết rồi, cô chính là kẻ đã giết bố, đồ đàn bà ác độc, lần này tôi sẽ cho cô biết tay. Will, lập tức lôi cô ta đến đồn công an đi.” Khi nhìn thấy bản hợp đồng trong tay tôi, di tức giận đến mức cả người sắp bùng cháy, thậm chí còn bảo quản gia lôi tôi đi.

Cuối cùng, bà ta bị luật sư Hồng ngăn can.

“Luật sư Hồng, anh có ý gi? Hay anh muốn nóigiáo cho giặc? Tôi cho anh biết, đây là chuyện của nhà họ Trinh chùng tôi, chủng tôi khóng mới anh qua diy để chia tài san.” Thấy luật sư Hồng ra mặt, dám ngườs già trong nha vo cùng khó chiu, không khói hứ lanh với anh ta.

Tôi là luật sư đại diện cho cô Báo Nhi, văn bán trong tay cô Bào Nhi là do ông Lưu tự minh đưa cho có ấy, đây là chữ ký của ông ấy.”

Lời nói của luật sư Hôn khiến những người ở đây có vẻ mặt khác nhau, bọn họ nhanh chóng kêu lên: “Thế thì sao? Không chừng Huỳnh Bảo Nhi đã giở trò gì đỏ, bằng không thì tại sao bổ lại cho cô ta hai phần ba tài sản của nhà họ Trịnh chứ? Cô ta chỉ là một đứa cháu ngoại, bố không để lại tài sàn cho chúng tôi và cháu của ông ấy thì sao có thể để lại cho cô ta hā?”

“Đúng vậy, tôi thấy chính cô ta đã hại chết bố, cô ta ép bổ ký tên rối giết ông ấy.”

“Phải đưa người phụ nữ này vào tù!”

Tôi mim cười nhìn những người đó, lấy điện thoại ra: “Nếu mọi người cảm thấy ông ngoại không thể đưa những thứ này cho tôi, vậy chúng ta nghe những lời mà ông đã nói lúc ấy xem sao nhé. Tôi đã lưu lại hết rồi, cũng có thể đưa những thứ này đến trung tâm kiểm tra để chứng minh chúng là thật và có hiệu lực.”Tôi mở video đã quay lúc ấy lên, đám người cậu hai đang định chèn ép tôi đều im bặt.

“Mọi người không còn ý kiến gì với hợp đồng này chứ?” Luật sư Hồng liec nhìn đám người cậu hai rối nói.

Có lời nói của ông ngoại và những đoạn ghi âm kia, đám người cậu hai không thể phản bác được nữa.

Sau đó đến quá trình chia tài sản, bước cuối cùng chính là Trần Thanh Vũ giao những thông tin mà minh nằm giữ cho luật sư.

Đây là bằng chứng cho thấy đám trường bối trong nhà và cậu hai, cậu ba đã lập mưu hại chết ông ngoại. Những chứng cử này được Trần Thanh Vũ tìm ra, còn nhân chứng chính là bác sĩ đã bỏ thuốc. Sau khi người này nói xong thi tôi mới nhớ ra bóng dâng mă minh nhìn thấy đêm hôm đó chính là hai người họ.

Đám người cậu hai bị đưa đến cục cảnh sát, chuyện này xem như hoàn toàn kết thúc.

Tâm trạng của cậu cả rất kém, có lẽ cậu không ngờ hai em trai của mình lại nhẫn tâm giết ông ngoại vì tài sản,

Tôi cũng không biết nên an ủi cậu thế nào, vào lúc này để Trịnh Quang Hải an ủi ông ấy là tốt nhất.

Tinh cảm giữa Vũ Khả Hân và Trịnh Quang Hài rấttốt, sắp kết hôn đến nơi.

Tôi ở Đông Xuân một thoi gian rói rời khói đó với Trần Thanh Vũ.

Chuyện của nhà họ Trịnh thành công kết thúc, cái chết của ông ngoại it nhiều cũng ảnh hưởng đến tôi. Sau khi về thủ đô, việc đầu tiên tôi làm là nói hết mọi chuyện cho bố biết.

Bổ thờ dài rồi tỏ ra bình tinh: “Thi ra… là chết như thế à?”

“Bố, bố đừng buồn.” Tôi nằm chặt tay ông.

Bố lắc đầu với vẻ mệt mỏi, cười khổ: “Thật ra bố luôn rất tôn trọng ông, mặc dù trong những năm gần đây ông chưa bao giờ coi bố là con rẻ.”

“Con biết.”

Tôi nhìn bố, gật đầu: “Thật ra ông ngoại đã sớm chấp nhận bố rồi, chi là ông không muốn mất mặt thôi. Trước khi qua đời, ông đã nói với con rằng bố là một nhân vật không tẩm thưởng.”

“Lần này đến nhà họ Trịnh, các con đã chịu không it ấm ức rồi.” Bố vươn tay ra vuốt tóc tôi.

Nghe thấy thế, tôi chi lắc đầu: “Không đâu, con cũng không để bọn họ chiếm được lợi ích mà.”

Nghe thấy thế, đuôi mày bể chứa đựng chút ýcười,

“Có Thanh Vũ rối nên bố cũng không lo, các con giải quyết chuyện này rất tốt.”

“Gần đây mẹ thế nào rồi ạ?”

Tôi thấy mẹ vẫn đang nằm trên giường với đôi mắt nhắm nghien, không khỏi lo lắng nói.

“Vẫn như cũ, không thấy khá hơn.” Bổ nhẹ nhàng chạm vào mặt mẹ, thấp giọng nói.

“Sẽ ổn thôi mà, con tin chắc chắn mẹ sẽ tỉnh lại.”

Bố và tôi đều đang chờ ngày mẹ tỉnh lại.

“Đúng, bố tin chắc chắn Phương Thảo sẽ không nỡ bỏ rơi bố và con.”

“Hôm nay em nhà về xem tình hình của mẹ, bà ấy thể nào rồi?” Tổi đến, Trần Thanh Vũ ôm tôi, anh hôn cổ tôi rồi hỏi.

“Vẫn như cũ, bố nói tỷ lệ tỉnh lại rất nhỏ.”

“Cho dù là như thế nào nhưng anh nghĩ kiểu gì bà ấy cũng sẽ tinh lại thôi.” Nghe thấy thế, Trấn Thanh Vũ thở dài.

“Um.”

“A.” Tôi đang định gật đầu, bỗng cảm thấy vị trí ởngực hơi khó chiu.

Tôi khó chịu ôm ngực, lòng bàn tay toát mồ hôi lạnh.

“Sao vậy?”

Thấy tôi bỗng dung như thế, Trần Thanh Vũ hdi nhiu mày.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh, yếu ớt lắc đầu: “Em hơi.. khó chịu… Ở ngực.”

Tôi cần môi, nói một cách đứt quãng.

Nghe thấy thế, Trần Thanh Vũ quay người định xuống giường gọi bác sĩ cho tôi nhưng tôi lập tức tóm lấy tay anh.

“Trần Thanh Vũ, có thể là do chênh lệch múi giờ thôi, em không sao rồi.”

“Không được, vẫn nên gọi bác sĩ đến xem sao.” Trần Thanh Vũ nhíu mày nói với tôi.

“Em ổn thật mà, hơn nữa đêm hôm khuya khoắt, anh làm phiền người ta như thế cũng không được.” Tôi thấy về mặt cố chấp của Trần Thanh Vũ thì cau mày nói.

Trần Thanh Vũ nghe thấy thế thì sầm mặt, không nói gì thêm nữa, “Bây gio đo nhieu chưa?” Trần Thanh Vũ quay lạigiường, nhẹ nhàng ấn ngực trái cho tôi, giọng nói trầm ẩm dễ nghe lướt qua tai tôi.

Tôi nhìn anh, gật nhẹ đấurối nói với vẻ buốn ngủ: “Vâng đỡ nhiều rối, em buồn ngủ quả, ngủ trước nhé.”

Trấn Thanh Vũ hôn lên trán tôi, tôi nhắm mắt bắt đầu chim vào giấc ngủ.

Đến nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy ở ngực vô cùng đau nhói, cơn đau này dữ dội hơn bất cứ lần nào. Tôi lăn qua lăn lại, bị cơn đau thầu xương này làm mất ngủ.

Tôi cắn môi, không dám đánh thức Trần Thanh Vũ vào lúc này, chỉ có thể cắn răng cố chịu.

Cuối cùng tôi thật sự không nhịn được nữa, bèn tìm thuốc mà Phan Huỳnh Đức đưa cho mình rồi uống một viên nhưng vẫn không có tác dụng.

Trước kia mỗi khi đau tim, chỉ cần tôi uống thuốc này là sẽ có hiệu quả nhưng bây giờ… không ngờ nó chẳng có tác dụng gì mà hơn nữa cơn đau còn dữ dội hơn.

Có chuyện gì vậy? Rốt cuộc là tại sao? Trước kia khi đau tim, tôi cũng không đau đớn như thể. Rốt cuộc nguyên nhân của cơn đau này là gi?Tôi nấm chặt quần áo ở ngực, tho hon hen tứng cơn, muốn kim nén con dau nhưng lại không có cách

Nửa tiếng sau, trái tim đang đau đón dữ dội dan dẫn dịu lại thì tôi mới dễ chịu hơn một chút.

Tôi dựa vào vách tường sau lưng, không ngưng khó chịu thờ hổn hển, mãi đến khi chỗ ngực trái dịu hằn, tôi mới thờ phào nhẹ nhõm,

Tôi nằm xuống giường với cơ thể ướt sũng, đặt tay lên ngực và mở to mắt cho đến sáng hôm sau.

“Hôm qua em ngủ không ngon à?” Khi rời giường, Trần Thanh Vũ phát hiện quầng mắt tôi thâm đen, sắc mặt bỗng trở nên lạnh lẽo.

Tôi miễn cưỡng nói: “Có lẽ vẫn chưa bình thường lại, buổi trưa em ngủ thêm một chút là được rồi.”

Nghe thấy tôi nói thể, Trần Thanh Vũ sẩm mặt xuống: “Hôm nay em nghi ở biệt thự đi, anh sẽ bào người xử lý công việc.”

“Sao thế được? Em còn bản thảo thiết kế chưa hoàn thành mà.” Tôi bất mãn nhìn anh.

Thấy tôi cổ chấp như thể, Trần Thanh Vũ định nói gì đó nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu: “Nếu trong người khó chịu thì nhớ báo cho anh biết đấy.””Vâng.”

Sau khi ăn xong, tôi đưa Bánh Gạo đi học rối mới đến công ty.

Hôm nay Trần Thanh Vũ phải điều hành một cuộc họp quan trọng nên đã đi trước.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK