Mục lục
Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 539

“Trần Quân Phi, ly hôn đi.” Hoàng Song Thư vẫn nghe Lê Châu Sa mắng Trần Quân Phi cũng không nói năng gì. Chẳng biết bao lâu sau, cô mới chậm rãi nhìn anh rồi quay người rời khỏi nơi này.

“Chị hai.” Thấy Hoàng Song Thư rời đi, Lê Châu Sa gạt tay Phan Huỳnh Bảo ra rồi đuổi theo cô.

“Tại sao phải làm như thế? Em biết anh không phải loại người này.”

Sau khi thấy Lê Châu Sa và Hoàng Song Thư rời đi, Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi bằng ánh mắt lạnh lùng.

Trần Quân Phi mà anh ấy biết không bao giờ làm những chuyện kiểu này, chắc chắn phải có việc gì xảy ra nên anh mới tổn thương Hoàng Song Thư như thế.

“Em đi đi.” Trần Quân Phi đặt tay lên trán, lạnh nhạt nói với Phan Huỳnh Bảo.

“Anh hai, chúng ta là anh em cơ mà.” Phan Huỳnh Bảo nghiêm mặt, tóm lấy vai Trần Quân Phi.

Bọn họ là anh em cả đời, nếu Trần Quân Phi gặp chuyện mà không nói với anh ấy thì còn ai có thể giúp anh nữa đây.

“Đi đi.” Trần Quân Phi lạnh lùng ngẩng đầu, quát khẽ.

“Tự anh nghĩ cho kỹ đi. Nếu anh làm như vậy, sau này… sẽ không thể quay lại với Hoàng Song Thư nữa đâu. Anh biết rõ chị ấy dứt khoát đến mức nào hơn em mà.”

Sau khi lạnh lùng nói xong câu này, Phan Huỳnh Bảo quay người rời đi.

Trần Quân Phi nhìn theo bóng lưng của anh ấy bằng ánh mắt âm u và kỳ lạ.

Sau khi Tuyết Mai bị người khác đẩy ra, Trần Quân Phi lạnh lùng nói: “Chi phiếu đây.”

Anh đưa chi phiếu cho cô ta rồi định rời đi. Tuyết Mai lập tức tóm lấy tay Trần Quân Phi: “Tổng giám đốc Phi, anh không cần tôi đóng kịch nữa à?”

“Không cần, vì tôi và Hoàng Song Thư sắp ly hôn rồi.” Trần Quân Phi lạnh nhạt nhìn cô ta, trong đôi mắt đen tuyền xuất hiện sự u ám và đau khổ nhàn nhạt.

Trên mặt Tuyết Mai xuất hiện vẻ bi thương: “Tổng giám đốc Phi, thật ra anh có thể nói chuyện này cho cô Song Thư. Nếu làm thế này, cả hai đều sẽ hối hận đấy, không chừng…”

“Không cần cô xen vào chuyện của tôi, cô chỉ cần phối hợp diễn kịch với tôi là đủ rồi, rõ chưa?” Trần Quân Phi sầm mặt, nói với ánh mắt sắc bén.

Tuyết Mai nhún vai: “Tôi biết rồi, do tôi quá đà.”

Trần Quân Phi im lặng nhìn cô ta rồi quay người rời khỏi phòng bệnh của Tuyết Mai.

Tuyết Mai cầm chi phiếu trong tay, nhìn theo bóng lưng anh, nhíu chặt mày.

“Đinh Kiến Quốc.” Sau khi tìm được nơi ở của Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo vẫn luôn ở đây để chờ anh quay vê.

Tuy nơi này rất lạnh nhưng Trần Thanh Thảo chỉ có thể ngồi hứng gió ở đây chứ chẳng còn cách nào khác.

Cô ngồi trước gió rất lâu, đến khi tay chân sắp đóng băng, xe của Đinh Kiến Quốc mới chậm rãi chạy tới. Khi thấy xe Đinh Kiến Quốc, Trần Thanh Thảo không quan tâm gì khác mà chạy thẳng qua đó, gọi tên anh.

Tài xế dừng xe, sau khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của Trần Thanh Thảo thì khó xử nói với Đinh Kiến Quốc: “Cậu chủ, là cô gái kia.”

Sau khi ra về từ nơi ở của Lý Mộc Hoa, Đinh Kiến Quốc hơi mê man, đầu ù đi, tâm trạng rất bực bội. Không ngờ xe lại dừng lại ở đây khiến tâm trạng anh càng thêm u ám.

“Lái về phía đó đi.” Đinh Kiến Quốc chậm rãi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn khuôn mặt lạnh đến mức trắng bệch của Trần Thanh Thảo trong gió rét, lạnh nhạt nói.

Trần Thanh Thảo nhìn mặt Đinh Kiến Quốc với vẻ kiên quyết.

Tài xế khó xử nhìn Đinh Kiến Quốc một cái, cuối cùng vẫn phải khởi động xe, lái về phía Trần Thanh Thảo.

Trần Thanh Thảo nhìn chiếc xe đang chạy về phía mình, không hề nhúc nhích, thậm chí chẳng sợ hãi.

Cái chết không đáng sợ, không ai biết cô đã từng tự sát vào ngày thứ bảy sau khi Vũ Vĩnh Kỳ chết.

Sau đó cô được Trương Thiên Toàn cứu nhưng Trần Thanh Thảo cũng không sợ chết nữa. Chỉ có điều, Trương Thiên Toàn bảo nếu cô làm thế thì cả đời này Vũ Vĩnh Kỳ sẽ không gặp cô nữa bởi vì anh ấy không muốn nhìn thấy người hèn yếu thế này.

Nếu bị người khác đâm chết thì có phải sẽ có thể đi tìm Vũ Vĩnh Kỳ không?

Trần Thanh Thảo nở nụ cười hiền hòa, thậm chí là thánh thiện đứng trước gió lạnh, váy dài màu trắng bay phấp phới. Vào giờ phút này, Đinh Kiến Quốc cảm thấy tim mình như bị thứ gì đó đâm vào. Cảm giác đau đớn này quá dữ dội, bóp nghẹt trái tim anh khiến anh không thể không ngừng lại.

“Két.” Cuối cùng, xe dừng lại trước Trần Thanh Thảo, lốp xe ma sát với mặt đất, phát ra tiếng rít chói tại khiến màng nhĩ cô đau nhói.

Trần Thanh Thảo mở to mắt, trông thấy Đinh Kiến Quốc bước xuống xe.

Khuôn mặt khát máu và hung ác của người đàn ông bị bao phủ bởi vẻ âm u, thậm chí có vài phần ma mị.

“Trần Thanh Thảo, con mẹ nó chứ, rốt cuộc cô muốn thế nào?” Khi đứng trước Trần Thanh Thảo, Đinh Kiến Quốc vốn luôn bình tĩnh lại không thể kiểm soát cơn giận của mình.

Tài xế đứng cạnh nơm nớp lo sợ. Nhìn khuôn mặt trắng bệch vì lạnh của Trần Thanh Thảo, anh ta cảm thấy cô thật lợi hại, ngay cả chết mà cũng không sợ ư?

“Đinh Kiến Quốc, anh đã chạm vào em rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm với em.” Trần Thanh Thảo nhìn khuôn mặt giận dữ của Đinh Kiến Quốc, tựa như thấy Vũ Vĩnh Kỳ. Tiếc rằng Vũ Vĩnh Kỳ chưa bao giờ nổi cáu với cô, chưa bao giờ.

Ánh mắt Đinh Kiến Quốc trở nên lạnh lùng. Anh bước đến gần Trần Thanh Thảo, bóp mạnh cằm cô bằng ngón tay lạnh băng: “Cô muốn bao nhiêu tiền?”

Anh đã nhìn thấu từ lâu rồi, Trần Thanh Thảo chính là loại đàn bà hám giàu, muốn lừa anh ư?

Đúng là người phụ nữ ngu xuẩn.

“Em không cần tiền. Anh đã chạm vào em rồi, nhất định phải chịu trách nhiệm. Anh nghĩ mình có thể đuổi em đi bằng tiền ư?” Trần Thanh Thảo nhìn Đinh Kiến Quốc bằng đôi mắt hạnh đen tuyền với vẻ không sợ hãi, thản nhiên nói.

“Không cần tiền ư, sao nào? Chẳng lẽ cô còn muốn bò lên giường tôi, làm người phụ nữ của tôi chắc?” Đinh Kiến Quốc áp gương mặt tuấn tú lại gần Trần Thanh Thảo, hơi thở lạnh lẽo xẹt qua mặt cô, kích thích thần kinh của Trần Thanh Thảo.

Trần Thanh Thảo nhìn khuôn mặt quỷ quyệt, lạnh lùng của Đinh Kiến Quốc, ngón tay khẽ run lên.

Cô chậm rãi thở hắt ra, lạnh nhạt nhìn anh, chủ động vươn tay ra ôm lấy vòng eo cường tráng ấy: “Em muốn trở thành người phụ nữ của anh.”

Trong mắt Đinh Kiến Quốc xuất hiện chút khinh thường. Anh cười khẩy, đè Trần Thanh Thảo lên thân cây, vỏ cây thô ráp ma sát lưng cô, hơi đau đớn nhưng Trần Thanh Thảo không hề nhúc nhích, chỉ nhìn Đinh Kiến Quốc trước mặt mình.

“Thế à? Vậy để tôi xem xem cô có chỗ nào xứng đáng để trở thành người phụ nữ của tôi nhỉ?”

Ngón tay Đinh Kiến Quốc men theo mặt Trần Thanh Thảo, chậm rãi đưa xuống, cuối cùng dừng ở môi cô.

Người Trần Thanh Thảo run cầm cập. Cô nhón chân, khẽ hôn lên đôi môi lạnh buốt của người đàn ông, nói nhỏ: “Thế này được không?”

Đinh Kiến Quốc vốn chỉ định sỉ nhục Trần Thanh Thảo, không ngờ cô lại làm như thế. Đôi môi mềm mại của người phụ nữ áp lên môi anh, cơ thể Đinh Kiến Quốc như bị thứ gì đó kích thích, run rẩy một cách cứng nhắc.

Đinh Kiến Quốc chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác này ở những người phụ nữ khác. Người mà anh yêu tên Lý Mộc Hoa, là thanh mai trúc mã của anh.

Chẳng mấy chốc họ sẽ kết hôn, nhưng… người phụ nữ trước mặt lại khơi dậy những khát vọng ở nơi sâu thẳm nhất trong anh.

Dường như nó ở sâu trong linh hồn, không ngừng kích thích thần kinh của Đinh Kiến Quốc.

Đôi mắt Đinh Kiến Quốc trở nên u ám khác thường, thậm chí là đáng sợ. Anh giữ eo Trần Thanh Thảo, cắn môi cô với sự điên cuồng và táo bạo như muốn nuốt cô vào bụng mình.

Động tác của người đàn ông rất thô lỗ và mạnh bạo nhưng Trần Thanh Thảo không hề kêu lên đau đớn, hơn nữa còn để lộ nét mặt quyến rũ khác thường.

“Vĩnh Kỳ…” Mắt Trần Thanh Thảo mờ đi. Cô nhìn gương mặt tuấn tú trước mắt, trong đầu lại hiện lên khuôn mặt lạnh lùng và cương nghị của Vũ Vĩnh Kỳ, chậm rãi rơi lệ, mặt đẫm nước mắt.

Dáng vẻ yếu đuối và đáng thương này của Trần Thanh Thảo khiến Đinh Kiến Quốc bỗng hơi buồn bã, cảm xúc này vô cùng xa lạ.

Đinh Kiến Quốc rời khỏi môi Trần Thanh Thảo, giữ cằm cô, lạnh nhạt hỏi: “Cô thích tôi à?”

Ánh mắt của người phụ nữ này cho thấy cô thích anh.

Tiếc rằng người phụ nữ này rất giỏi diễn kịch, Đinh Kiến Quốc muốn chơi với cô một phen.

“Không.” Câu trả lời của Trần Thanh Thảo lại khiến Đinh Kiến Quốc bất ngờ. Anh nheo mắt quan sát cô, đúng lúc này, Trần Thanh Thảo vươn tay ôm lấy anh, khàn giọng lẩm bẩm: “Em yêu anh.”

Vũ Vĩnh Kỳ, em yêu anh, chỉ yêu mình anh, rất yêu anh.

Tuy biết rõ là cô đang diễn kịch nhưng Đinh Kiến Quốc vẫn bị cô kích thích.

Anh cong môi, nở nụ cười nguy hiểm và khát máu. Anh quay người bế Trần Thanh Thảo lên, lười biếng nói với cô: “Nếu cô đã nói yêu tôi thì tôi không khách sáo nữa.”

Đinh Kiến Quốc chưa bao giờ từ chối phụ nữ đưa tới cửa.

Trần Thanh Thảo nằm trên chiếc giường lớn xa hoa, mái tóc dài xoã tung để lộ khuôn mặt lớn chừng bàn tay.

Thật ra khuôn mặt cô không phải loại khiến người ta kinh ngạc nhưng lại nhỏ nhắn xinh xắn: Đinh Kiến Quốc đè cô xuống giường, thô lỗ cắn môi cô, chậm rãi đưa tay xuống.

Trần Thanh Thảo hơi mở to mắt, nhìn người đàn ông đang nằm sấp trên người mình, vươn tay chạm vào mặt anh với vẻ si mê.

Vĩnh Kỳ, em nghe thấy… em nghe thấy rồi.

Cô nghe thấy Vũ Vĩnh Kỳ đang gọi tên mình, anh ấy ở ngay đây.

Rất gần với cô.

“Cô đang nhìn ai thế?” Đinh Kiến Quốc phát hiện ánh mắt của Trần Thanh Thảo khi nhìn mình tràn ngập sự say đắm, thậm chí là bi thương. Anh bỗng rùng mình, đôi mắt vốn lạnh lẽo càng thêm giá băng.

Trần Thanh Thảo kinh ngạc nhìn anh, vươn tay ôm cổ Đinh Kiến Quốc, khàn giọng nói: “Đang nhìn anh đấy.”

“Em muốn anh.”

Đối với đàn ông, câu nói này đúng là quá hấp dẫn. Mắt Đinh Kiến Quốc dần đỏ ngầu, anh gầm lên, lật người cô lại rôi đâm mạnh vào.

“A.’ Cơ thể bị xé rách, máu chảy ra.

Trần Thanh Thảo đau đớn tóm lấy tay Đinh Kiến Quốc, hét một tiếng.

Đinh Kiến Quốc vốn hơi không kiên nhãn nhưng khi thấy máu tươi trên giường, đôi mắt anh lại trở nên sâu thẳm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK