Mục lục
Mê Tình Loạn Ý (full 611 chap) - Huỳnh Bảo Nhi - Trần Thanh Vũ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 64

Anh ta vừa nói vừa nhìn tôi đầy thâm ý.

Những người đến quán rượu chơi thì chắc đều có thể nghe ra được anh ta đang có ý gì.

Đương nhiên tôi cũng nghe ra.

Tôi duỗi tay chạm vào gương mặt của người đàn ông phía trước rồi nở nụ cười xinh đẹp nói: “Được chứ, chỉ cần anh có thể đưa tôi đi.” “Chúng ta có thể đi ngay bây giờ, anh đã đặt xong phòng từ trước rồi, đảm bảo có thể khiến em sung sướng” Anh ta vội vã nắm lấy tay tôi, kéo tôi ra khỏi sàn nhảy.

Tôi nhìn ra sau lưng của anh ta, nhìn thấy rõ gương mặt khó coi khác thường của Trần Thanh Vũ. Góc ban nãy tôi chọn chắc là Trần Thanh Vũ cũng có thể nhìn thấy.

Tôi thấp giọng cười một tiếng để mặc người đàn ông này kéo mình ra khỏi quán rượu.

Tôi thầm đếm trong lòng. 1. 2. 3. “Huỳnh Bảo Nhi!”

Một giọng nói ngầm mang theo lửa giận vang lên ở sau lưng, tôi từ từ quay đầu lại rồi nhìn thấy Trần Thanh Vũ đang nhanh chóng bước tới chỗ của tôi và người đàn ông kia.

Sau khi nhìn thấy người đàn ông kia nắm lấy tay tôi, đội mắt phượng tàn ác của Trần Thanh Vũ càng trở nên lạnh lùng tàn nhẫn. Khuôn mặt vốn đã khó coi của anh lại phủ thêm một vẻ lạnh lùng tàn nhẫn. “Anh gì ơi, người đẹp đây đã đồng ý ở bên tôi tối nay rồi.” Hình như người đàn ông kia không ngờ rằng giữa đường sẽ nhảy ra một tên phá đám.

Anh ta nhìn Trần Thanh Vũ rồi đáp lại đầy vé cao ngạo. Ánh mắt của Trần Thanh Vũ lập tức lạnh xuống, anh liếc qua người đàn ông kia rồi nhanh chóng đưa mắt về phía tôi. “Ai bảo em ăn mặc thành bộ dạng này?”

Lời nói của anh như ẩn chứa sự hung bạo, thậm chí là tức giận đối với tôi.

Tôi nở nụ cười mềm mại rồi đưa tay lên sờ vào lọn tóc của mình, nhìn anh khiêu khích bằng ánh mắt lạnh lùng chế giễu: “Lời của tổng giám đốc Vũ thật khiến tôi cảm thấy kỳ lạ. Tôi ăn mặc như thế nào chắc cũng không cần tổng giám đốc Vũ can thiệp vào chứ?” “Huỳnh Bảo Nhi” Khuôn mắt anh giận dữ căng cứng lại, anh nghiến răng nghiến lợi gọi tên tôi.

Tôi giả vờ xoa lỗ tai, nhìn Trần Thanh Vũ rồi chớp mắt nói: “Tôi biết tên của mình rất hay, tổng giám đốc Vũ cũng không cần phải gọi tên tôi lớn như thế đâu. Nghe như vậy khiến tôi hơi hoảng hốt đấy.”

Anh mím chặt đôi môi, đôi mắt hung ác kia gắt gao dán vào người tôi như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.

Một lúc lâu sau tôi mới ngoảnh sang hướng người đàn ông vẫn luôn nhìn mình kia rồi nói: “Đi thôi, không phải lúc nãy anh vừa nói muốn thuê phòng chơi với tôi sao? Trùng hợp tối nay tôi rảnh, chúng ta cùng nhau chơi cả đêm đi.” “Huỳnh Bảo Nhi, em trở nên ti tiện như vậy từ lúc nào thế?” Giọng nói trầm thấp đầy vẻ chán ghét của Trần Thanh Vũ vang lên.

Nghe thấy lời nói ghét bỏ này của anh, đôi mắt tôi khẽ nheo lại, ánh mắt hiện lên vẻ trào phúng.

Ti tiện? “Đúng thế, tôi ti tiện thể đấy, nhưng mà dù tôi có ti tiện thì cũng có liên quan gì đến anh đâu? Tôi không nhớ ra là chúng ta còn có quan hệ gì nữa? Hay anh nói cho tôi biết đi, người chồng cũ đáng mến?”

Tôi bước từng bước lại gần Trần Thanh Vũ rồi kéo chiếc cà vạt của anh, ép cả người anh phải tiến gần tới tôi.

Bỗng nhiên ánh mắt của Trần Thanh Vũ trở nên lạnh lẽo đáng sợ. Vào khoảnh khắc tôi chưa kịp phản ứng lại thì anh đã giữ chặt lấy eo tôi, bờ môi mỏng nặng nề ép chặt vào môi tôi.

Âm thanh ở xung quanh vẫn ồn ào náo nhiệt như cũ, chỉ có đôi môi là bị anh hung dữ chiếm lấy.

Tôi mở to mắt không tin nổi nhìn Trần Thanh Vũ trước mặt mình. “Này, cái anh kia, cô gái này đã đồng ý sẽ ở cùng tôi đêm nay rồi. Anh làm như vậy thì không phải hơi.”

Tên đàn ông kia nhìn thấy tôi sắp bị Trần Thanh Vũ mang đi mất nên vội vàng tiến lên muốn kéo tôi ra khỏi vòng ngực của Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ lập tức ngẩng lên, hung ác nhìn anh ta rồi gầm lên một tiếng: “Cút.”

Lòng tự tôn của tên kia cũng rất lớn, sau khi bị Trần Thanh Vũ mắng phủ đầu thì mặt anh ta lập tức đỏ lên.

Anh ta giơ nắm đấm ra muốn đập vào mặt Trần Thanh Vũ, nhưng cuối cùng lại bị Trần Thanh Vũ giơ chân đá bay.

Anh ta kêu lên thảm thiết rồi ngất đi.

Người ở trong quán rượu không dám lên tiếng với Trần Thanh Vũ, tất cả nếu sợ hãi nhìn anh.

Trần Thanh Vũ nhanh chóng nắm lấy tay tôi, ánh mắt sắc bén không quên trừng tôi một cái rồi kéo tôi rời khỏi quán rượu. “Buông tay ra, Trần Thanh Vũ, anh làm gì vậy hả? Người nói sẽ không đi tìm tôi không phải chính là anh sao? Bây giờ anh đang có ý gì? Anh đuổi con mồi của tôi đi rồi.” “Huỳnh Bảo Nhi, tốt nhất là bây giờ em câm miệng lại đi, nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì đâu

Trần Thanh Vũ quay đầu lại gầm lên với tôi một tiếng, giọng nói lạnh lùng như khoét sâu vào da thịt tôi.

Tôi nhìn vào ánh mắt kia của anh rồi cố hất tay mình ra khỏi bàn tay của Trần Thanh Vũ, tôi xoa cổ tay sưng đỏ do bị kéo mạnh, giận dữ nói: “Trần Thanh Vũ, anh đúng là đồ thần kinh mà.”

Nói xong tôi lập tức quay đầu bỏ đi. Không ngờ rằng Trần Thanh Vũ lại nắm lấy tay tôi kéo vào trong ngực, sức lực của anh rất lớn, lúc anh siết lấy eo tôi giống như muốn bẻ gãy nó.

Tôi bị động tác hung ác này của anh làm đâu đến mức phải hít lên một tiếng. “Em muốn đi tìm đàn ông phải không? Được.. để tôi tiếp em.”

Anh nhìn chằm chằm vào tôi rồi đột nhiên cúi đầu xuống khóa môi tôi lại.

Tôi giơ tay lên đánh tát vào gương mặt anh.

Trên con đường yên tĩnh dường như có thể nghe thấy tiếng tát vang lên rõ ràng, dứt khoát. Mặt của Trần Thanh Vũ bị tôi đánh lệch sang một bên.

Ánh mắt Trần Thanh Vũ trở nên đỏ quạch hung ác, khiến người khác vô cùng sợ hãi. “Trần Thanh Vũ, anh đừng có quá đáng quá. Huỳnh Bảo Nhi tôi không phải là kiểu anh gọi thì phải đến, đuổi thì phải đi” Tôi cũng nhìn chằm chằm vào anh rồi nở nụ cười lạnh lùng nói.

Không phải vừa rồi còn chế tôi ti tiện sao? “Nếu như lửa trên người tổng giám đốc Vũ không dập được thì đi tìm vị hôn thế của anh giải quyết. Huỳnh Bảo Nhi tôi sẽ không chạm đến anh.” “A!” Vào lúc tôi quay đầu tức giận bỏ đi thì đột nhiên Trần

Thanh Vũ ép chặt người tôi vào thân cây, đôi môi lạnh lẽo của anh điên cuồng hôn lấy môi tôi.

Anh gầm lên bằng một giọng hung ác lạnh lùng: “Đây là sự báo thù của em có đúng không? Huỳnh Bảo Nhi, đây chính là sự báo thù của em sao?”

Tôi không lên tiếng mà chỉ yên lặng nhìn anh, ánh mắt của Trần Thanh Vũ giống hệt như loài sói trong đêm khuya, vừa khát máu vừa âm u.

Bị Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm như thế khiến tôi cảm thấy cả người mình không khỏi run lên từng cơn. “Trần Thanh Vũ..” “Huỳnh Bảo Nhi, em cố ý đúng không? Em cố ý làm thế này để dày vò tôi.” Trần Thanh Vũ gầm lên, anh giống như mất khống chế xé rách chiếc váy trên người tôi.

Tôi thật sự không ngờ Trần Thanh Vũ sẽ làm ra hành động điên rồ như vậy. Quần áo bị anh xé ra làm lộ những cảnh xuân mê người.

Tôi vừa xấu hổ vừa giận dữ hét lên với anh: “Trần Thanh Vũ, anh đã điên đủ chưa?”

Bây giờ đang ở trên đường mà tên khốn nạn này định làm cái gì chứ?

Chẳng lẽ muốn lột trần tôi ra sao? Ánh mắt đỏ như máu của anh nhìn tôi chằm chằm, sau đó anh đẩy người tôi lên cao rồi kéo quần lót của tôi xuống. “Không phải là em rất muốn có đàn ông sao? Tôi cho em toại nguyện.” “Khốn nạn… A!”

Tôi bị hành động điên rồ của anh dọa sợ, hai chân đấm đá loạn xạ. Không ngờ rằng Trần Thanh Vũ lại không hề quan tâm đến sự vùng vẫy của tôi, anh cứ thế mà nhét vật đó vào chân tôi không hề báo trước…

Tôi đau đớn hét lên một tiếng thảm thiết nhưng Trần Thanh Vũ lại giống như bị điên, điên cuồng rong ruổi trên người tôi. “Huỳnh Bảo Nhi… Tôi thật muốn làm chết em, lẽ ra tôi nên làm chết em từ lâu rồi.” “Đau… Trần Thanh Vũ… Thả tôi ra.”

Tôi bị động tác không chút thương tiếc của anh làm cho đau đớn đến mức nói không ra hơi nên đành cắn vào cổ của anh rồi hét lên. “Huỳnh Bảo Nhi… Em là của tôi, em dám để người đàn ông khác chạm vào người thì tôi sẽ giết chết em.”

Khi tôi nghe thấy lời nói hung hăng này của anh, hai tay ở sau lưng Trần Thanh Vũ lại càng bấu chặt hơn. Nếu như anh đã muốn tôi đau đớn thì tôi cũng sẽ để anh phải đau đớn.

Ai bảo anh khốn nạn đến thế cơ chứ.

Hai người chúng tôi ở ngay trên đường lớn dính lấy nhau như chốn không người.

May mắn là ở đây vốn không có người, hơn nữa cũng có Trần Thanh Vũ che chắn cho nên người khác sẽ không nhìn ra được là chúng tôi đang làm gì.

Vào lúc tôi sắp ngất đi thì đột nhiên Trần Thanh Vũ rút ra khỏi người tôi, bỗng nhiên cảm giác trống rỗng khiến tôi khó chịu uốn éo người. “Ngoan, chúng ta trở về biệt thự Trần Thanh Vũ kéo khoá quần rồi che quần áo của tôi lại, anh ôm lấy tôi bước về phía xe.

Tôi hôn lên cằm của anh rồi uốn éo cơ thể, lấy tay mình đặt lên chỗ phía dưới của anh. Cảm nhận được chỗ đó vẫn đang rất hăng sức khiến tôi phải thầm bất ngờ về sự tự khống chế bản thân của Trần Thanh Vũ

Rõ ràng là vẫn còn muốn nhưng lại có thể kiềm chế lại, anh đúng là khiến tôi cảm thấy rất ngạc nhiên. “Huỳnh Bảo Nhi, nếu em còn dám sờ nữa thì tôi đảm bảo sẽ khiến em cảm thấy hối hận đấy.” Cơ thể của Trần Thanh Vũ căng cứng lại, hơi thở trầm đục của anh lướt qua cổ tôi. Tôi liếc nhìn anh rồi cười đáp: “Tôi chỉ cảm thấy… hình như anh không nhịn được nữa”

Nói xong tôi còn cố ý về qua nặn lại.

Hô hấp của anh càng ngày càng trở nên nặng nề, anh cắn lấy cổ tôi. Sau khi mở cửa xe thì Trần Thanh Vũ vội vàng ép tôi lên ghế. “Huỳnh Bảo Nhi, em đúng là yêu tinh mà”

Ở mỗi một chỗ trong xe đều dần tỏa ra mùi hương ám muội.

Tôi dang hai chân ra chờ Trần Thanh Vũ tới cưng chiều.

Vào lúc cao trào, tôi không kiềm được rơi nước mắt, có thể là vì sự phấn khích của quan hệ này. Tôi kích động nắm lấy tóc của anh, vang lên những tiếng rên rỉ rồi gọi tên Trần Thanh Vũ. “Trần Thanh Vũ..” “Huỳnh Bảo Nhi, không được phép để người khác chạm vào em. Không cho phép, có biết không?”

Không được phép?

Tôi nhếch môi cố mở to đôi mắt ngập nước nhìn vào gương mặt nghiêm nghị gian tà của anh rồi lại bắt đầu ngâm nga những tiếng yêu kiều.

Gió bên ngoài cửa sổ thổi qua từ cánh cửa kính chưa đóng, hình như tôi còn có thể cảm nhận được cả sự mơ màng lẫn nguy hiểm. … “Thanh Vũ, anh ở đâu vậy?” Giọng nói mềm mại của Nguyễn Mỹ phát ra từ đầu bên kia.

Nguyễn Mỹ thật đúng là xuất hiện mọi lúc mọi nơi, chẳng lẽ cô ta muốn theo sát bên Trần Thanh Vũ xem xem bên cạnh anh có người phụ nữ khác hay không?

Tôi bò vào ngực của Trần Thanh Vũ rồi duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng mân mê lồng ngực anh.

Trần Thanh Vũ bắt lấy cánh tay tôi, anh đưa lên cắn nhẹ rồi lại lên tiếng trả lời Nguyễn Mỹ: “Anh đang ở bên ngoài, có việc gì không?” “Em cứ nghĩ tối nay anh sẽ về nhà qua đêm nên đã chuẩn bị canh gà cho anh…” Nguyễn Mỹ tỏ vẻ cô đơn nói.

Hàng lông mày của Trần Thanh Vũ cau lại, anh dửng dưng đáp: “Sau này đừng làm chuyện như thế nữa. Những chuyện như thế cứ để người giúp việc làm.” “Vậy… Thanh Vũ, tối nay anh có về không? Tối nay em… đã chuẩn bị xong cả rồi” Giọng nói của Nguyễn Mỹ đầy chờ mong khiến tôi phải khịt mũi coi thường.

Đã chuẩn bị xong cái gì? Lời này vừa nghe là tôi đã hiểu. Nguyễn Mỹ lo lắng rồi sao? Muốn dùng cơ thể để trói buộc Trần Thanh Vũ sao?

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, muốn xem xem anh sẽ lựa chọn thế nào, dù sao thì người phụ nữ này cũng là người anh yêu. “Tối nay anh không về, em nghỉ ngơi sớm đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK