Mục lục
Truyện: Hai thai năm bảo: Tổng tài bẫy được vợ ngoan (full) – Vân Giai Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 759

 

Phòng bệnh bị dây cảnh báo chăng khắp nơi.

 

Cảnh sát hình sự đang ở bên trong xử lý hiện trường đâu vào đấy.

 

Bạc Tiêu Dương nhìn thấy một cảnh sát hình sự đang cầm một con dao gọt hoa quả dính đây máu cho vào túi niêm phong lại.

 

“Đây là hung khí, quay về kiểm tra vân tay thử xem”

 

“Vâng”

 

Cảnh sát nhìn thấy Bạc Tiêu Dương thì nói với cậu ta: “Anh tránh ra một chút, chúng tôi đang xử lý hiện trường, mong là anh phối hợp”

 

Bạc Tiêu Dương im lặng không đáp mà rời đi.

 

Bạc Tuấn Phong vừa xử lý xong Bạc Ngạn Thiên, bác sĩ và y tá đã làm kiểm tra cho Bạc Ngạn Thiên, dự đoán không lâu sau thì Bạc Ngạn Thiên sẽ tỉnh lại.

 

Bạc Tuấn Phong thấy Bạc Tiêu Dương cũng vào phòng bệnh, đột nhiên nói với cậu ta: “Cậu thay tôi đến sở cảnh sát một chuyến đi”

 

“Hả?”

 

“Bây giờ Vân Giai Kỳ đang ở sở cảnh sát, cậu xem có thể bảo lãnh cô ấy ra hay không đi”

 

Ban đầu Bạc Tuấn Phong không định giao chuyện này cho cậu ta.

 

Nhưng Bạc Ngạn Thiên sắp tỉnh dậy rồi, nếu như tỉnh lại mà nghe mấy người Vân Lập Tân dùng lời nói hoang đường dụ dỗ người khác, không chừng muốn tạo áp lực giải quyết Vân Giai Kỳ.

 

Đến lúc đó lại càng không dễ xử giải quyết.

 

Anh phải ở lại đây.

 

Bạc Tiêu Dương gật đầu.

 

Trước khi rời khỏi bệnh viện, cậu ta lại nhớ tới trước cửa phòng cấp cứu kia.

 

Vân Ngọc Hân vẫn chưa thoát khỏi sự nguy hiểm của số phận.

 

Lý Uyển Đồng đã vội vàng chạy tới rồi, đang ở trước cửa ôm Vân Lập Tân kêu khóc om sòm.

 

“Ngọc Hân ơi! Con gái của tôi…Mẹ còn không kịp tới nhìn con vài lần vậy mà con làm sao lại..”

 

Nhìn thấy được Lý Uyển Đồng đau lòng không thôi, nước mắt rơi đầy mặt.

 

Vân Lập Tân an ủi ôm bà ta.

 

Lâm Tĩnh Anh đứng bên cạnh, nhìn thấy toàn bộ điều này cảm giác như mình chỉ là người ngoài cuộc.

 

Chồng của mình ôm nhân tình, lo lắng cho con gái của hai người họ, coi bà ta là gì chứ?

 

Lâm Tĩnh Anh tức giận nói: “Vân Ngọc Hân còn chưa chết đâu! Bây giờ bà khóc như vậy không biết là xui xẻo sao?”

 

Lý Uyển Đồng tức giận trợn mắt liếc nhìn bà ta một cái, chỉ vào mặt bà ta mà mắng: “Bà lại còn ở bên cạnh nói lời chế giễu! Bà làm Ngọc Hân thành ra thế này đấy!”

 

“Được lắm! Bây giờ Ngọc Hân xảy ra chuyện, bà còn có biểu cảm an nhàn thoải mái như vậy, không phải là con gái ruột của bà, không phải miếng thịt rơi từ trên người bà xuống nên bà không thấy đau lòng có đúng không?”

 

Không để cho Lâm Tĩnh Anh có cơ hội mở miệng, Lý Uyển Đồng lại hùng hổ bức người nói: “Cũng đúng thôi! Bà không phải mẹ ruột của Ngọc Hân, bà sao lại phải lo lắng cho Ngọc Hân chứ? Con gái của bà là hung thủ giết người, tội phạm giết người, bây giờ bà càng phải lo lắng cho đứa con gái giết người kia mới đúng nhỉ?”

 

Lâm Tĩnh Anh nói: “Chuyện còn chưa có phán quyết, bà dựa vào cái gì mà nói Vân Giai Kỳ là tội phạm giết người?”

 

Ban đầu Bạc Tiêu Dương muốn đi nhưng lại nghe thấy Lâm Tĩnh Anh lần đầu tiên bảo vệ cho Vân Giai Kỳ, cậu ta hơi ngạc nhiên mà xoay người.

 

Nhìn thấy Lâm Tĩnh Anh đứng đối diện với Vân Lập Tân và Lý Uyển Đồng, bỗng nhiên lời nói quyết liệt: “Vân Giai Kỳ dù có thế nào đi nữa cũng không phải loại người như thế! Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó, bây giờ bà nói xấu con bé là tội phạm giết người, bà có dụng ý gì hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK