Mục lục
Truyện: Hai thai năm bảo: Tổng tài bẫy được vợ ngoan (full) – Vân Giai Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1512

“Không phải mày thích khóc à? Thích chửi tao à? Mày chửi tiếp đi?

Mày chửi tao là ‘đồ phụ nữ xấu xa’ đi, tại sao mày không chửi! Không phải mày tài giỏi lắm ư? Giờ thì sao thế, không tài giỏi được nữa rồi hải!”

Mộ Ngọc My túm tóc cô bé Mạn Nhi nâng khuôn mặt nhếch nhác lên, Mộ Ngọc My hận không thế biến thành rản mà cần thẳng lên gương mặt ấy!

“Con súc sinh, không phải mày thích khóc à? Đế tao nghe thử xem mày khóc như thế nào, mau khóc tiếp đi!”

Mạn Nhi lại chẳng thế khóc thành tiếng, nước mắt rơi lã chã, khoé mắt đỏ ửng như sắp nhỏ máu Nhưng dù vậy cô bé vẫn kiên cường, tuyệt đối không chịu xin tha.

“Khóc mau!”

Mộ Ngọc My thấy cô bé trừng mắt nhìn mình bằng loại ánh mắt kiên cường này, bèn trở tay tát một phát nữa: “Khóc mau!”

Mạn Nhi bị tát cho đầu váng mắt hoa, lập tức ngã xuống mặt đất, tóc cũng bị túm đứt một ít Mộ Ngọc My nghiến chặt răng, lập tức bóp lấy yết hầu cô bé.

“Đáng chết! Mày đáng chết, mẹ của mày cũng đáng chết! Bọn mày.

lấy cái gì mà so với tao? Tao là cô chủ cao quý của nhà họ Mộ, còn phải chịu đựng hai mẹ con nhà mày ư?”

Mạn Nhi bị bóp đến gần như không hít thở được.

Cô bé giấy giụa nắm ngược lại cổ tay của Mộ Ngọc My, liều mạng đẩy cô ta ra, nhưng chỉ tốn công vô ích!

Mộ Ngọc My hận không thể cứ thế mà bóp chết cô bé!

“Mày là nỗi sỉ nhục của nhà họ Bạc! Mày cho rằng Tuấn Phong sẽ thích mày ư? Ở trong mất anh ấy, mày chẳng là cái thá gì cả!”

Trong đầu Mạn Nhi trống rồng.

Cô bé cố khản giọng thốt lên: “Tôi… không phải… là con hoang…”

“Mày chính là con hoang! Mày chính là đứa con hoang, chẳng xứng xách giày cho tao nữa! Có phải là mày thích Bối Lạc không? Mày có biết Bối Lạc chết như thế nào không? Bối Lạc bị tao rút đầu lưỡi, xén đút hàm răng! Chỉ bởi vì nó dám sủa với tao! Mày cũng dám kêu la với tao phải không? Mày cũng giống con chó hoang kia à?”

Mạn Nhi vừa nghe thấy Bối Lạc bị cô ta hành hạ đến chết, cô bé sợ tới mức gào khóc.

“Oa… oa… al Cô hại… chết…”

Mộ Ngọc My cảng ngày bóp càng chặt: “Đúng vậy! Chính là tao đã giết chết con chó hoang đó đấy! Mày có tin nếu mày còn không ngoan ngoãn nghe lời tao, thì tao cũng sẽ giết chết mày giống như giết chết nó hay không!”

Con ngươi của Mạn Nhi co giật mạnh.

Đột nhiên cô bé nhìn thấy cái gì đó, ánh mắt nhìn vượt ra sau lưng Mộ Ngọc My.

Tâm trạng của Mộ Ngọc My đang kích động, thế nên mới không nghe thấy tiếng bước chân đang dần tới gần ở phía sau.

Thấy Mạn Nhi nhìn về phía sau cô ta, Mộ Ngọc My bất giác buông lỏng tay, quay đầu lại, nhìn thấy Vân Giai Kỳ đang đứng ở phía sau cô ta.

Đột nhiên Vân Giai Kỳ vươn tay túm chặt tóc của cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK