Mục lục
Truyện: Hai thai năm bảo: Tổng tài bẫy được vợ ngoan (full) – Vân Giai Kỳ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1064

Nếu như anh ấy hành động như vậy thật, vậy thì…

‘Vân Ngọc Hân định giở trò gì với anh ấy đây?

Giờ khắc này đây, Vân Giai Kỳ cảm thấy vô cùng buồn bực, bởi vì cô chẳng thể làm được gì cả Cùng lúc đó.

Cung Bắc được đưa ra ngoài hầm.

Chẳng mấy chốc cậu đã nhìn thấy Bạc Tuấn Phong.

Bạc Tuấn Phong mặc một chiếc áo vest, nhưng bên trong ảnh không mặc sơ mi, mà bao trùm lấy cơ thể anh là những lớp băng y tế được cuốn quanh.

Băng quấn quanh cổ đến thắt lưng, tay trái cũng bị băng quấn chặt.

Cung Bắc thấy vậy vô cùng hoảng sợ.

Cậ biết rõ chuyện Bạc Tuấn Phong bị tai nạn xe hơi và bị thương rất nặng, hiện tại vết thương của anh hẳn vẫn chưa lành lại. Nếu như đổi lại là một người bình thường, vào giây phút trọng yếu như thế này, cho dù có miễn cưỡng xuống được giường, cũng sẽ không làm một chuyện nguy hiếm như vậy.

Bạc Tuấn Phong không còn đủ kiên nhẫn để hàn huyên với đám người bắt cóc Dù sao thì vừa vừa rồi cũng đã diễn ra một vụ trao đổi con tin khá thành công Lần này hai bên không còn quá dè chừng nhau nữa, dù sao tình trạng của Cung Bắc đang ngày càng kém đi, Bạc Tuấn Phong vội vàng muốn đưa cậu đến bệnh viện, vì vậy cuộc giao dịch diễn ra rất nhanh.

Bạc Tuấn Phong bình tĩnh đi đến trước hai kẻ bắt cóc, lạnh lùng liếc nhìn họ.

“Người đâu?”

“Bạc gia, trước tiên chúng tôi phải trói tay anh vào đã, đúng không nào?”

Bạc Tuấn Phong không nhận được câu trả lời như ý muốn, có chút mất kiên nhãn, nhíu mày lại, nhanh chóng giơ tay lên, nhưng hai kẻ bắt cóc lại cau mày.

“Quay người lại” Bọn họ muốn trói tay anh ra sau.

Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nhướng mày: “Mày đang ra lệnh cho tao đấy à?”

Cho dù hiện tại anh vẫn còn rất yếu, sắc mặt tái nhợt không còn chút máu, nhưng từng cử chỉ của anh vẫn cao ngạo lạnh lùng như cũ, chỉ một cái nhìn thôi cũng đủ khiến người ta rùng mình.

Hai người liếc nhau, chỉ biết lẩm bẩm nói: “Đây là ý của Vân Ngọc Hân…

“Chúng mày sợ cái gì?” Bạc Tuấn Phong bật cười chế nhạo: “Người đang ở trong tay chúng mày, chúng mày đang nắm thóp tao, chúng mày còn sợ cái quái gì? Chỉ cần tao muốn, không một ai trong đám chúng mày có thể rời khỏi Quốc Hoa này! Chúng mày đã dám gây ra chuyện này mà lại biết sợ sao? “

Hai người đàn ông đó nghe thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, hai chân đột nhiên run lên.

Trước khi gặp Bạc Tuấn Phong, bọn họ không hề nghĩ rảng loại người không bao giờ được đứng dưới ánh sáng mặt trời, suốt đời chỉ chui lủi như chuột cống như họ lại có thể được đứng cạnh một người đàn ông như Bạc Tuấn Phong.

Thậm chí trước khi giáp mặt Bạc Tuấn Phong, bọn họ còn kiêu ngạo cho rằng, Bạc Tuấn Phong và bọn họ chẳng có gì khác biệt.

Chẳng qua Bạc Tuấn Phong số tốt, gia cảnh tốt, xuất thân tốt, sinh ra tại vạch đích, vừa sinh ra đã được ngậm thìa vàng.

Nhưng nếu không có thân phận thái tử gia nhà họ Bạc thì anh ta chả là cái quái gì cả!

Tuy nhiên, phải đến khi Bạc Tuấn Phong đứng trước mặt họ, họ mới chợt nhận ra khoảng cách giữa người và thần!

Ngay cả khi Bạc Tuấn Phong không bộ lộ bất cứ cảm xúc nào, toàn thân anh vẫn toát ra khí chất hơn người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK