Khi giảng bài cho cô, Giang Vãn Trừng có thể thấy rõ ràng là Nhan Nghiên có mạch suy nghĩ liền mạch, động não cũng nhanh.
Sở dĩ cô không giải ra được bài này là vì tư duy ở bước nào đó đã bị giới hạn lại một chút, sau khi Giang Vãn Trừng chỉ rõ cho cô, mạch suy nghĩ của Nhan Nghiên cũng thông suốt ngay tức thì.
“Em hiểu rồi.” Một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu Nhan Nghiên, cô cũng đã sáng tỏ thông thấu: “Em nghe hiểu rồi.”
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng có thể nhân cơ hội dạy kèm Toán cao cấp cho cô để gia tăng thời gian tiếp xúc và giao tiếp với cô, ai ngờ đâu, con đường này không hề suôn sẻ.
Trước kia Giang Vãn Trừng trưởng là trình độ của Nhan Nghiên không khác Điền Nghi Niên là bao, bài hơi khó một chút thì cần anh giảng nhiều lần mới có thể hiểu được, vậy thì anh có thể nhân cơ hội nói chuyện ở cùng cô nhiều hơn. Thế thì đến cuối học kỳ, kiểu gì thì quan hệ của bọn họ cũng sẽ gần thêm được một bước lớn, thế mới phải chứ nhỉ?
Nhưng trình độ của Nhan Nghiên bỏ xa Điền Nghi Niên tám con phố.
Giang Vãn Trừng lặng lẽ thở dài, sau đó hỏi cô: “Còn vấn đề nào khác không?”
Anh trông mong Nhan Nghiên lấy ra thêm mấy bài nữa, nhưng cô lại lặng lẽ lắc đầu.
Giang Vãn Trừng khựng lại một chút, sau đó hỏi dò: “Em muốn nghe cách giải khác của bài này không?”
Ánh mắt Nhan Nghiên sáng lên, ẩn chứa chút chờ mong: “Cách khác ạ?”
Phản ứng này của cô rất mới lạ, trước đó, khi Giang Vãn Trừng hỏi câu này ra thì sẽ bị bạn cùng phòng đánh, đây là lần đầu tiên anh thấy có người mong chờ cách giải khác như Nhan Nghiên.
“Không được, anh đừng giảng cho em, em muốn tự giải ra.” Nhan Nghiên lập tức lấy vở nháp ra, đeo tai nghe giảm tiếng ồn vào rồi bắt đầu nghiên cứu.
Giang Vãn Trừng cũng không làm phiền cô, chuyên tâm làm việc của mình.
Điền Nghi Niên ở đối diện cảm thấy mình không hợp với hai người họ, cả người cứ ngứa ngáy hết lên. Cậu ta không nên ngồi ở cái bàn này, kẻ rác rưởi như cậu ta thì nên đi đến khu chung cư bên cạnh rồi ngồi xuống một bàn mà chơi cờ tướng với mấy ông bác.
Điền Nghi Niên không còn gì để luyến tiếc mà nhìn hai sinh viên giỏi ở đối diện mình, sau đó tuyệt vọng nhắn tin vào nhóm.
Điền Nghi Niên: [Sau này tớ không nên đến thư viện cùng với anh Trừng nữa.]
Điền Nghi Niên: [@ Thằng ba, đàn em kia của cậu là ma quỷ à? Đầu óc nhanh nhạy quá đi mất. Hơn nữa, sao lại có người kích động hưng phấn đến thế khi anh Trừng nói “Em muốn nghe cách giải khác không” cơ chứ?]
Thằng ba: [Hôm nay tớ mới biết được, Nhan Nghiên là người có điểm thành tích đứng đầu khóa:)]
Thằng ba: [Tớ thu hồi lời lần trước nói anh Trừng không theo đuổi người ta được, hai người họ là một cặp trời sinh, sức lực ngang nhau. Nếu hai người bọn họ không ở bên nhau, vậy thì sau này, dù họ có tìm ai đi chăng nữa thì cũng sẽ thấy ghét bỏ trí thông minh của nửa kia.]
Điều Nghi Niên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi chơi bóng, để lại hai người “chỉ một lòng muốn học tập” ngồi bên cạnh nhau.
Nhan Nghiên như đã chết hồi lâu, nay cô đã tìm ra được một cách giải khác rồi viết ra cho Giang Vãn Trừng xem.
Sau khi nhìn thấy Giang Vãn Trừng gật đầu, cô không kìm nén được nụ cười, có chút đắc ý mà nhướng mày với anh: “Lần trước em đã nhìn thấy điểm thành tích năm đầu tiên của anh rồi, em sẽ vượt qua anh cho coi.”
Mặc dù bọn họ không học cùng khoa, không có gì để so bì nhưng cũng không sao cả, dù sao thì Nhan Nghiên cũng phải tìm ra cho mình một mục tiêu và lối ra.
Giang Vãn Trừng khẽ nhíu mày, đột nhiên nhớ đến lần tốt nghiệp cấp ba, khi anh quay về trường, anh đã nhìn thấy tờ giấy nhỏ trong hộc bàn của mình.
Đó là thông điệp tốt nghiệp mà các đàn em khóa dưới viết cho bọn họ, người ngoài toàn nhận được mấy lời chúc kiểu như “tiền đồ như gấm”, chỉ có anh là khác.
Anh nhận được một tờ giấy in hoa màu hồng, trên đó là hai hàng chữ xinh đẹp khuôn mẫu, hàng đầu tiên là lời chúc theo thông lệ, hàng thứ hai viết rằng, năm sau thi đại học, em nhất định sẽ vượt qua anh.
Nhìn Nhan Nghiên bên cạnh, trong lòng Giang Vãn Trừng hiện lên một suy đoán trông có vẻ vô căn cứ lắm.
Nhưng, cho dù không có căn cứ, thì anh vẫn muốn hỏi một câu…
“Em là người địa phương à?” Giang Vãn Trừng hỏi cô.
Nhan Nghiên đang cúi đầu sắp xếp lại mạch suy nghĩ để giải đề, sau khi nghe thấy câu hỏi này của anh thì không nhịn được mà lại nhướng mày lên, cô ngẩng đầu nhìn Giang Vãn Trừng, biết anh đã nhớ ra được rồi.
Cô cười báo thành tích thi tốt nghiệp trung học của mình: “Đàn anh, em nói được thì sẽ làm được mà.”
Giang Vãn Trừng bật cười, anh đỡ trán, bấy giờ cũng không biết nên nói gì cho phải.
Trong thư viện không thích hợp để trò chuyện, anh và Nhan Nghiên dọn dẹp đồ đi ra ngoài.
“Từ ban đầu em đã biết là anh rồi à?” Giang Vãn Trừng và cô ngồi song song trên hàng ghế dài bên bờ sông.
“Cũng không phải từ ban đầu đâu.”
Trước đó Nhan Nghiên không biết, mãi cho đến khi Giang Vãn Trừng biểu diễn Bát đoạn cẩm trước mặt mọi người thì cô vẫn không biết.
Là do sau tiết thể dục lần đó, cô nghe thấy có người gọi tên đầy đủ của anh.
Giang Vãn Trừng.
Trong ba năm cấp ba, gần như ba chữ này đã khắc ghi sâu sắc vào DNA của Nhan Nghiên, bắt đầu từ khi vào trường thì cô đã biết đến anh, sau này cũng thường hay có giáo viên lấy cô và Giang Vãn Trừng ra để so sánh với nhau.
Có điều, Nhan Nghiên không hề ghen ghét, mà cô biến người đàn anh liên tục đứng nhất khối này trở thành động lực.
Năm đó bọn họ tốt nghiệp, Nhan Nghiên học lớp 11/1, cô đi đến phòng học của lớp 12/1. Giáo viên chủ động nói cho cô biết chỗ ngồi của Giang Vãn Trừng, trêu đùa bảo cô ngồi vào đó dính ké niềm vui một chút.
Cũng chính là khi đó, Nhan Nghiên đã ngồi vào chỗ của anh và viết tờ giấy đó.
Khi đó Giang Vãn Trừng không thích tham gia hoạt động, cũng đã từ chối tất cả các cơ hội lên bục phát biểu, cho nên Nhan Nghiên chỉ từng thấy Giang Vãn Trừng vài lần mà thôi, ấn tượng không sâu sắc, hoàn toàn không thể liên tưởng đến cái người luyện Bát đoạn cẩm cũng không trôi chảy kia.
Từ sau lần đó, cô gián tiếp nghe được tin tức của Giang Vãn Trừng, bọn họ cùng nằm trong nhóm cựu học sinh trung học số 1 Giang Thành của trường đại học Giang Nam.
Sau khi xác định đó là anh, vốn dĩ trái tim Nhan Nghiên đang hơi lay động vì khuôn mặt của anh, nay lại càng đập mãnh liệt hơn.
Giang Vãn Trừng nghe xong thì hơi xúc động: “Trước đó em đã biết anh ở trường đại học Giang Nam rồi hả?”
“Biết ạ.” Nhan Nghiên nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng không nghĩ đến việc tìm anh đâu, anh đừng ảo tưởng đấy.”
Khi đó cô chỉ xem Giang Vãn Trừng như mục tiêu, hoàn toàn không hề muốn phát triển điều gì với anh cả, cho nên, sau khi có điểm thi đại học, cô đã quên người này, gần như là quên sạch sẽ luôn.
Giang Vãn Trừng lẳng lặng nhìn mặt hồ, nghĩ thầm, biết thế đã không nên bán đống sách cấp ba kia đi, không chừng vẫn có thể tìm được tờ giấy đó.
Sau khi biết thành tích của cô, Giang Vãn Trừng nghĩ đến phản ứng khác thường vừa nãy của cô: “Đề bài ban đầu em hỏi anh…”
“À, sợ anh không biết làm nên em đã nghe theo lời bạn cùng phòng, chuẩn bị hai bài đơn giản.”
Mặc dù lúc đó Nhan Nghiên cảm thấy, chắc chắn là Giang Vãn Trừng biết làm.
Nhưng không ai nói chắc được chuyện trình độ thụt lùi hoặc là học lệch môn, có người có thành tích cấp ba rất tốt, đến khi lên đại học thì lại rối tinh rối mù, chuyện này không hề hiếm thấy.
“Mấy điểm kiến thức anh đã chuẩn bị ấy, có thể cho em được không? Có thể bạn cùng phòng của em sẽ cần.” Trước đó, khi Giang Vãn Trừng đi vệ sinh, Điền Nghi Niên đã lén nói cho Nhan Nghiên biết rằng, vì bổ túc Toán cao cấp cho cậu ta mà anh đã đặc biệt soạn ra một phần tài liệu.
“Được.” Giang Vãn Trừng đang rầu rĩ xem mình nên làm thế nào để mua chuộc bạn cùng phòng của cô, vậy nên tất nhiên là anh sẽ không từ chối.
Bí quyết thứ hai Giang Vãn Ninh truyền cho anh chính là “đánh vào nội bộ của kẻ địch”.
“Năm nay em sẽ về trường tuyên truyền cho đại học Giang Nam, anh có muốn cùng về thăm thầy Hoàng không?”
Mỗi năm, trường trung học số 1 Giang Thành đều sẽ có mấy đàn anh, đàn chị học đại học quay về tuyên truyền, giới thiệu cho đàn em về trường đại học của mình, giới thiệu các tin tức về xếp hạng trúng tuyển khái quát của trường.
“Được.”
Trời đã tối đen, Nhan Nghiên và anh cùng nhau quay về, trò chuyện câu được câu không.
Giang Vãn Trừng vừa chuyển đến phân hiệu chính trong học kỳ này, cho nên anh không quen thuộc nơi đây như Nhan Nghiên.
“Nếu sau này anh muốn đi từ phía Tây tòa nhà sang phía Đông thì đi hàng lang nối liền ở tầng hai sẽ tiện hơn đó.” Khi đi ngang qua tòa nhà dạy học, Nhan Nghiên bỗng nói như thế.
Giang Vãn Trừng không kịp phản ứng lại ngay, thốt ra: “Anh không cần đi từ phía Tây đến…”
Anh dừng lại một giây, chợt thấy hơi ngại ngùng: “Em biết à?”
“Biết chứ.” Nhan Nghiên đá hòn đá nhỏ trên đường, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng: “Có ai mà không biết, cả tháng nay, cứ hết giờ học là có một anh chàng đẹp trai vọt từ phía Tây tòa nhà đến phía Đông, sau đó lại đứng chờ ở bên cạnh cầu thang, chờ rồi lại một mình rời đi theo dòng người đâu?”
Chuyện này đã lưu truyền khắp nơi trong nhóm ký túc xá nữ rồi, bọn họ tưởng rằng anh chàng đẹp trai đó đến chờ bạn gái, ai biết đâu, sau khi quan sát được mấy ngày, bọn họ phát hiện ra là, lần nào anh chàng đó cũng rời đi một mình, có vẻ vô cùng kỳ lạ.
Tai Giang Vãn Trừng hơi đỏ lên, anh đưa tay xoa xoa nó, cố gắng che giấu đi.
“Em nghe nói ông cụ Lưu chỉ định anh thi đầu tiên vào cuối kỳ à?”
Ông cụ Lưu chính là thầy thể dục của Giang Vãn Trừng, ông ấy cực kỳ chú ý đến Giang Vãn Trừng, lần nào lên lớp cũng nhắc đến anh rất nhiều lần.
“Ừm, Bát đoạn cẩm và cả Ngũ cầm hí.”
“Em có thể dạy anh.” Nhan Nghiên đá hòn đá vào luống hoa ven đường, quay đầu lại nhìn anh: “Ông nội em thích mấy thứ này, em thường xem ông luyện nên biết.”
Giang Vãn Trừng hơi hơi hé miệng, gật đầu một cách vô cùng máy móc.
Anh đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã bắt được một miếng gỗ nổi rồi, hình như anh đã có thể ôm lấy nó chậm rãi trôi đến bên bờ.
Mà miếng gỗ nổi này lại do người hại anh rơi xuống nước tự ném cho anh.
Thoáng cái, hai người đã đi tới ký túc xá nữ.
“Đàn anh.” Nhan Nghiên ngẩng đầu nhìn anh: “Có ai nói cho anh biết rằng, theo đuổi người khác thì phải chủ động không?”
Đáp án của Giang Vãn Trừng mắc kẹt nơi cổ họng, khi mở miệng thì anh đã sửa thành câu trả lời hoàn toàn ngược lại: “Không có.”
Nhan Nghiên như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Ồ.”
Chẳng trách anh cứ như khúc gỗ vậy, đi theo cô từ xa hơn một tháng mà cũng không có ý hỏi xin WeChat của cô.
“Được.” Nhan Nghiên cong môi, cô nói tiếp: “Vậy bây giờ em nói cho anh biết rồi đó.”
Giang Vãn Trừng sửng sốt một hồi, khi bình tĩnh lại thì Nhan Nghiên đã tạm biệt anh và đi vào ký túc xá rồi.
Anh bước những bước lơ lửng quay về ký túc xá, kể lại cho bạn cùng phòng nghe về cuộc gặp gỡ kỳ diệu ngày hôm nay.
Bắt đầu từ khi Giang Vãn Trừng nói đến đoạn ở thư viện, những từ ngữ thán phục đầy tinh hoa trong phòng chưa thôi dừng lại bao giờ. Sau đó, theo những bước mở rộng tình tiết như ngồi bên bờ sông nói về chuyện cấp ba, cùng nhau về ký túc xá, các từ ngữ sợ hãi thán phục đậm nét của một người Trung Quốc ngày càng vang dội trong ký túc xá, càng ngày càng nhiều.
“Anh Trừng, cậu mà còn không tiến lên nữa là tớ xem thường cậu thật đó.”
“Suýt chút nữa là người ta đã nói cho cậu biết, chỉ cần anh theo đuổi là em sẽ đồng ý ngay.”
“Không phải, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì cơ chứ!” Điền Nghi Niên vỗ vỗ lưng Giang Vãn Trừng đùng đùng: “Sao lại có người muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn đầu óc có đầu óc vậy chứ.”
“Tớ còn đang nghĩ là, ôi chao! Nói chung là trong chuyện theo đuổi con gái này, anh Trừng và chúng ta không khác nhau cho lắm đâu nhỉ? Đều rất là chật vật, nhưng cậu vẫn giống như ngồi tên lửa vậy.”
Một cậu bạn cùng phòng khác trêu ghẹo ngay sau câu nói này của cậu ta: “Cậu Điền này, chẳng phải lời cậu vừa nói ra là lời nói nhảm à? Cậu chẳng có gì cả, chắc chắn là không theo đuổi con gái nhà người ta được đâu.”
Điền Nghi Niên che ngực ngã vào người Giang Vãn Trừng, mặt mũi đầy vẻ đau khổ: “Anh Trừng, cậu ta nói tớ không có gì kìa.”
Giang Vãn Trừng vỗ lưng cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc mà nói rằng: “Cậu luyện Bát đoạn cẩm rất đẹp.”
“Đúng đúng đúng! Sau này anh Trừng đi ra ngoài phải nói là, Bát đoạn cẩm của Giang Vãn Trừng tôi được Điền Nghi Niên dạy cho.”
“À, đúng rồi, quên nói cho cậu biết.” Giang Vãn Trừng sờ cằm, ra vẻ “nhẹ như mây gió” mà rằng: “Nhan Nghiên nói cô ấy có thể dạy tớ Bát đoạn cẩm và Ngũ cầm hí, sau này không cần đến cậu nữa đâu.”
Sở dĩ cô không giải ra được bài này là vì tư duy ở bước nào đó đã bị giới hạn lại một chút, sau khi Giang Vãn Trừng chỉ rõ cho cô, mạch suy nghĩ của Nhan Nghiên cũng thông suốt ngay tức thì.
“Em hiểu rồi.” Một suy nghĩ nhanh chóng lướt qua trong đầu Nhan Nghiên, cô cũng đã sáng tỏ thông thấu: “Em nghe hiểu rồi.”
Vốn dĩ anh còn tưởng rằng có thể nhân cơ hội dạy kèm Toán cao cấp cho cô để gia tăng thời gian tiếp xúc và giao tiếp với cô, ai ngờ đâu, con đường này không hề suôn sẻ.
Trước kia Giang Vãn Trừng trưởng là trình độ của Nhan Nghiên không khác Điền Nghi Niên là bao, bài hơi khó một chút thì cần anh giảng nhiều lần mới có thể hiểu được, vậy thì anh có thể nhân cơ hội nói chuyện ở cùng cô nhiều hơn. Thế thì đến cuối học kỳ, kiểu gì thì quan hệ của bọn họ cũng sẽ gần thêm được một bước lớn, thế mới phải chứ nhỉ?
Nhưng trình độ của Nhan Nghiên bỏ xa Điền Nghi Niên tám con phố.
Giang Vãn Trừng lặng lẽ thở dài, sau đó hỏi cô: “Còn vấn đề nào khác không?”
Anh trông mong Nhan Nghiên lấy ra thêm mấy bài nữa, nhưng cô lại lặng lẽ lắc đầu.
Giang Vãn Trừng khựng lại một chút, sau đó hỏi dò: “Em muốn nghe cách giải khác của bài này không?”
Ánh mắt Nhan Nghiên sáng lên, ẩn chứa chút chờ mong: “Cách khác ạ?”
Phản ứng này của cô rất mới lạ, trước đó, khi Giang Vãn Trừng hỏi câu này ra thì sẽ bị bạn cùng phòng đánh, đây là lần đầu tiên anh thấy có người mong chờ cách giải khác như Nhan Nghiên.
“Không được, anh đừng giảng cho em, em muốn tự giải ra.” Nhan Nghiên lập tức lấy vở nháp ra, đeo tai nghe giảm tiếng ồn vào rồi bắt đầu nghiên cứu.
Giang Vãn Trừng cũng không làm phiền cô, chuyên tâm làm việc của mình.
Điền Nghi Niên ở đối diện cảm thấy mình không hợp với hai người họ, cả người cứ ngứa ngáy hết lên. Cậu ta không nên ngồi ở cái bàn này, kẻ rác rưởi như cậu ta thì nên đi đến khu chung cư bên cạnh rồi ngồi xuống một bàn mà chơi cờ tướng với mấy ông bác.
Điền Nghi Niên không còn gì để luyến tiếc mà nhìn hai sinh viên giỏi ở đối diện mình, sau đó tuyệt vọng nhắn tin vào nhóm.
Điền Nghi Niên: [Sau này tớ không nên đến thư viện cùng với anh Trừng nữa.]
Điền Nghi Niên: [@ Thằng ba, đàn em kia của cậu là ma quỷ à? Đầu óc nhanh nhạy quá đi mất. Hơn nữa, sao lại có người kích động hưng phấn đến thế khi anh Trừng nói “Em muốn nghe cách giải khác không” cơ chứ?]
Thằng ba: [Hôm nay tớ mới biết được, Nhan Nghiên là người có điểm thành tích đứng đầu khóa:)]
Thằng ba: [Tớ thu hồi lời lần trước nói anh Trừng không theo đuổi người ta được, hai người họ là một cặp trời sinh, sức lực ngang nhau. Nếu hai người bọn họ không ở bên nhau, vậy thì sau này, dù họ có tìm ai đi chăng nữa thì cũng sẽ thấy ghét bỏ trí thông minh của nửa kia.]
Điều Nghi Niên nhanh chóng thu dọn đồ đạc rồi đi chơi bóng, để lại hai người “chỉ một lòng muốn học tập” ngồi bên cạnh nhau.
Nhan Nghiên như đã chết hồi lâu, nay cô đã tìm ra được một cách giải khác rồi viết ra cho Giang Vãn Trừng xem.
Sau khi nhìn thấy Giang Vãn Trừng gật đầu, cô không kìm nén được nụ cười, có chút đắc ý mà nhướng mày với anh: “Lần trước em đã nhìn thấy điểm thành tích năm đầu tiên của anh rồi, em sẽ vượt qua anh cho coi.”
Mặc dù bọn họ không học cùng khoa, không có gì để so bì nhưng cũng không sao cả, dù sao thì Nhan Nghiên cũng phải tìm ra cho mình một mục tiêu và lối ra.
Giang Vãn Trừng khẽ nhíu mày, đột nhiên nhớ đến lần tốt nghiệp cấp ba, khi anh quay về trường, anh đã nhìn thấy tờ giấy nhỏ trong hộc bàn của mình.
Đó là thông điệp tốt nghiệp mà các đàn em khóa dưới viết cho bọn họ, người ngoài toàn nhận được mấy lời chúc kiểu như “tiền đồ như gấm”, chỉ có anh là khác.
Anh nhận được một tờ giấy in hoa màu hồng, trên đó là hai hàng chữ xinh đẹp khuôn mẫu, hàng đầu tiên là lời chúc theo thông lệ, hàng thứ hai viết rằng, năm sau thi đại học, em nhất định sẽ vượt qua anh.
Nhìn Nhan Nghiên bên cạnh, trong lòng Giang Vãn Trừng hiện lên một suy đoán trông có vẻ vô căn cứ lắm.
Nhưng, cho dù không có căn cứ, thì anh vẫn muốn hỏi một câu…
“Em là người địa phương à?” Giang Vãn Trừng hỏi cô.
Nhan Nghiên đang cúi đầu sắp xếp lại mạch suy nghĩ để giải đề, sau khi nghe thấy câu hỏi này của anh thì không nhịn được mà lại nhướng mày lên, cô ngẩng đầu nhìn Giang Vãn Trừng, biết anh đã nhớ ra được rồi.
Cô cười báo thành tích thi tốt nghiệp trung học của mình: “Đàn anh, em nói được thì sẽ làm được mà.”
Giang Vãn Trừng bật cười, anh đỡ trán, bấy giờ cũng không biết nên nói gì cho phải.
Trong thư viện không thích hợp để trò chuyện, anh và Nhan Nghiên dọn dẹp đồ đi ra ngoài.
“Từ ban đầu em đã biết là anh rồi à?” Giang Vãn Trừng và cô ngồi song song trên hàng ghế dài bên bờ sông.
“Cũng không phải từ ban đầu đâu.”
Trước đó Nhan Nghiên không biết, mãi cho đến khi Giang Vãn Trừng biểu diễn Bát đoạn cẩm trước mặt mọi người thì cô vẫn không biết.
Là do sau tiết thể dục lần đó, cô nghe thấy có người gọi tên đầy đủ của anh.
Giang Vãn Trừng.
Trong ba năm cấp ba, gần như ba chữ này đã khắc ghi sâu sắc vào DNA của Nhan Nghiên, bắt đầu từ khi vào trường thì cô đã biết đến anh, sau này cũng thường hay có giáo viên lấy cô và Giang Vãn Trừng ra để so sánh với nhau.
Có điều, Nhan Nghiên không hề ghen ghét, mà cô biến người đàn anh liên tục đứng nhất khối này trở thành động lực.
Năm đó bọn họ tốt nghiệp, Nhan Nghiên học lớp 11/1, cô đi đến phòng học của lớp 12/1. Giáo viên chủ động nói cho cô biết chỗ ngồi của Giang Vãn Trừng, trêu đùa bảo cô ngồi vào đó dính ké niềm vui một chút.
Cũng chính là khi đó, Nhan Nghiên đã ngồi vào chỗ của anh và viết tờ giấy đó.
Khi đó Giang Vãn Trừng không thích tham gia hoạt động, cũng đã từ chối tất cả các cơ hội lên bục phát biểu, cho nên Nhan Nghiên chỉ từng thấy Giang Vãn Trừng vài lần mà thôi, ấn tượng không sâu sắc, hoàn toàn không thể liên tưởng đến cái người luyện Bát đoạn cẩm cũng không trôi chảy kia.
Từ sau lần đó, cô gián tiếp nghe được tin tức của Giang Vãn Trừng, bọn họ cùng nằm trong nhóm cựu học sinh trung học số 1 Giang Thành của trường đại học Giang Nam.
Sau khi xác định đó là anh, vốn dĩ trái tim Nhan Nghiên đang hơi lay động vì khuôn mặt của anh, nay lại càng đập mãnh liệt hơn.
Giang Vãn Trừng nghe xong thì hơi xúc động: “Trước đó em đã biết anh ở trường đại học Giang Nam rồi hả?”
“Biết ạ.” Nhan Nghiên nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng không nghĩ đến việc tìm anh đâu, anh đừng ảo tưởng đấy.”
Khi đó cô chỉ xem Giang Vãn Trừng như mục tiêu, hoàn toàn không hề muốn phát triển điều gì với anh cả, cho nên, sau khi có điểm thi đại học, cô đã quên người này, gần như là quên sạch sẽ luôn.
Giang Vãn Trừng lẳng lặng nhìn mặt hồ, nghĩ thầm, biết thế đã không nên bán đống sách cấp ba kia đi, không chừng vẫn có thể tìm được tờ giấy đó.
Sau khi biết thành tích của cô, Giang Vãn Trừng nghĩ đến phản ứng khác thường vừa nãy của cô: “Đề bài ban đầu em hỏi anh…”
“À, sợ anh không biết làm nên em đã nghe theo lời bạn cùng phòng, chuẩn bị hai bài đơn giản.”
Mặc dù lúc đó Nhan Nghiên cảm thấy, chắc chắn là Giang Vãn Trừng biết làm.
Nhưng không ai nói chắc được chuyện trình độ thụt lùi hoặc là học lệch môn, có người có thành tích cấp ba rất tốt, đến khi lên đại học thì lại rối tinh rối mù, chuyện này không hề hiếm thấy.
“Mấy điểm kiến thức anh đã chuẩn bị ấy, có thể cho em được không? Có thể bạn cùng phòng của em sẽ cần.” Trước đó, khi Giang Vãn Trừng đi vệ sinh, Điền Nghi Niên đã lén nói cho Nhan Nghiên biết rằng, vì bổ túc Toán cao cấp cho cậu ta mà anh đã đặc biệt soạn ra một phần tài liệu.
“Được.” Giang Vãn Trừng đang rầu rĩ xem mình nên làm thế nào để mua chuộc bạn cùng phòng của cô, vậy nên tất nhiên là anh sẽ không từ chối.
Bí quyết thứ hai Giang Vãn Ninh truyền cho anh chính là “đánh vào nội bộ của kẻ địch”.
“Năm nay em sẽ về trường tuyên truyền cho đại học Giang Nam, anh có muốn cùng về thăm thầy Hoàng không?”
Mỗi năm, trường trung học số 1 Giang Thành đều sẽ có mấy đàn anh, đàn chị học đại học quay về tuyên truyền, giới thiệu cho đàn em về trường đại học của mình, giới thiệu các tin tức về xếp hạng trúng tuyển khái quát của trường.
“Được.”
Trời đã tối đen, Nhan Nghiên và anh cùng nhau quay về, trò chuyện câu được câu không.
Giang Vãn Trừng vừa chuyển đến phân hiệu chính trong học kỳ này, cho nên anh không quen thuộc nơi đây như Nhan Nghiên.
“Nếu sau này anh muốn đi từ phía Tây tòa nhà sang phía Đông thì đi hàng lang nối liền ở tầng hai sẽ tiện hơn đó.” Khi đi ngang qua tòa nhà dạy học, Nhan Nghiên bỗng nói như thế.
Giang Vãn Trừng không kịp phản ứng lại ngay, thốt ra: “Anh không cần đi từ phía Tây đến…”
Anh dừng lại một giây, chợt thấy hơi ngại ngùng: “Em biết à?”
“Biết chứ.” Nhan Nghiên đá hòn đá nhỏ trên đường, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng: “Có ai mà không biết, cả tháng nay, cứ hết giờ học là có một anh chàng đẹp trai vọt từ phía Tây tòa nhà đến phía Đông, sau đó lại đứng chờ ở bên cạnh cầu thang, chờ rồi lại một mình rời đi theo dòng người đâu?”
Chuyện này đã lưu truyền khắp nơi trong nhóm ký túc xá nữ rồi, bọn họ tưởng rằng anh chàng đẹp trai đó đến chờ bạn gái, ai biết đâu, sau khi quan sát được mấy ngày, bọn họ phát hiện ra là, lần nào anh chàng đó cũng rời đi một mình, có vẻ vô cùng kỳ lạ.
Tai Giang Vãn Trừng hơi đỏ lên, anh đưa tay xoa xoa nó, cố gắng che giấu đi.
“Em nghe nói ông cụ Lưu chỉ định anh thi đầu tiên vào cuối kỳ à?”
Ông cụ Lưu chính là thầy thể dục của Giang Vãn Trừng, ông ấy cực kỳ chú ý đến Giang Vãn Trừng, lần nào lên lớp cũng nhắc đến anh rất nhiều lần.
“Ừm, Bát đoạn cẩm và cả Ngũ cầm hí.”
“Em có thể dạy anh.” Nhan Nghiên đá hòn đá vào luống hoa ven đường, quay đầu lại nhìn anh: “Ông nội em thích mấy thứ này, em thường xem ông luyện nên biết.”
Giang Vãn Trừng hơi hơi hé miệng, gật đầu một cách vô cùng máy móc.
Anh đột nhiên cảm thấy, hình như mình đã bắt được một miếng gỗ nổi rồi, hình như anh đã có thể ôm lấy nó chậm rãi trôi đến bên bờ.
Mà miếng gỗ nổi này lại do người hại anh rơi xuống nước tự ném cho anh.
Thoáng cái, hai người đã đi tới ký túc xá nữ.
“Đàn anh.” Nhan Nghiên ngẩng đầu nhìn anh: “Có ai nói cho anh biết rằng, theo đuổi người khác thì phải chủ động không?”
Đáp án của Giang Vãn Trừng mắc kẹt nơi cổ họng, khi mở miệng thì anh đã sửa thành câu trả lời hoàn toàn ngược lại: “Không có.”
Nhan Nghiên như có điều suy nghĩ mà gật đầu: “Ồ.”
Chẳng trách anh cứ như khúc gỗ vậy, đi theo cô từ xa hơn một tháng mà cũng không có ý hỏi xin WeChat của cô.
“Được.” Nhan Nghiên cong môi, cô nói tiếp: “Vậy bây giờ em nói cho anh biết rồi đó.”
Giang Vãn Trừng sửng sốt một hồi, khi bình tĩnh lại thì Nhan Nghiên đã tạm biệt anh và đi vào ký túc xá rồi.
Anh bước những bước lơ lửng quay về ký túc xá, kể lại cho bạn cùng phòng nghe về cuộc gặp gỡ kỳ diệu ngày hôm nay.
Bắt đầu từ khi Giang Vãn Trừng nói đến đoạn ở thư viện, những từ ngữ thán phục đầy tinh hoa trong phòng chưa thôi dừng lại bao giờ. Sau đó, theo những bước mở rộng tình tiết như ngồi bên bờ sông nói về chuyện cấp ba, cùng nhau về ký túc xá, các từ ngữ sợ hãi thán phục đậm nét của một người Trung Quốc ngày càng vang dội trong ký túc xá, càng ngày càng nhiều.
“Anh Trừng, cậu mà còn không tiến lên nữa là tớ xem thường cậu thật đó.”
“Suýt chút nữa là người ta đã nói cho cậu biết, chỉ cần anh theo đuổi là em sẽ đồng ý ngay.”
“Không phải, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì cơ chứ!” Điền Nghi Niên vỗ vỗ lưng Giang Vãn Trừng đùng đùng: “Sao lại có người muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn đầu óc có đầu óc vậy chứ.”
“Tớ còn đang nghĩ là, ôi chao! Nói chung là trong chuyện theo đuổi con gái này, anh Trừng và chúng ta không khác nhau cho lắm đâu nhỉ? Đều rất là chật vật, nhưng cậu vẫn giống như ngồi tên lửa vậy.”
Một cậu bạn cùng phòng khác trêu ghẹo ngay sau câu nói này của cậu ta: “Cậu Điền này, chẳng phải lời cậu vừa nói ra là lời nói nhảm à? Cậu chẳng có gì cả, chắc chắn là không theo đuổi con gái nhà người ta được đâu.”
Điền Nghi Niên che ngực ngã vào người Giang Vãn Trừng, mặt mũi đầy vẻ đau khổ: “Anh Trừng, cậu ta nói tớ không có gì kìa.”
Giang Vãn Trừng vỗ lưng cậu ta, vẻ mặt nghiêm túc mà nói rằng: “Cậu luyện Bát đoạn cẩm rất đẹp.”
“Đúng đúng đúng! Sau này anh Trừng đi ra ngoài phải nói là, Bát đoạn cẩm của Giang Vãn Trừng tôi được Điền Nghi Niên dạy cho.”
“À, đúng rồi, quên nói cho cậu biết.” Giang Vãn Trừng sờ cằm, ra vẻ “nhẹ như mây gió” mà rằng: “Nhan Nghiên nói cô ấy có thể dạy tớ Bát đoạn cẩm và Ngũ cầm hí, sau này không cần đến cậu nữa đâu.”