• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giang Vãn Ninh trả lời bằng một nhãn dán OK, nhưng Văn Thiệu không đáp lại.

Cô chậm rãi lướt tin nhắn đến tin đầu tiên chưa đọc, từ ngày Giang Vãn Ninh từ chối cuộc gọi video của anh, ngày nào Văn Thiệu cũng nhắn tin cho cô.

Văn Thiệu: [Hôm qua đồng nghiệp ra ngoài mua quà, tôi đã nhờ cậu ấy giúp tôi mua một con thỏ bông, cậu ấy trêu tôi, nói tôi dùng quà cho trẻ con để dỗ con gái à.]

Văn Thiệu: [Hôm nay ra ngoài đi họp, bên B đưa chúng tôi đến một nhà hàng, sau khi nếm qua thì cảm thấy hẳn là nó rất hợp với khẩu vị của em, lần sau em đến Đức có thể thử xem sao.]

Văn Thiệu: [Tôi đã mua vé ngày mười ba, lần này chắc là có thể về đúng giờ rồi đó.]

Văn Thiệu: [Mấy ngày nay bận lắm à? Chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng thức quá khuya.]



Tin nhắn mấy ngày trước rất thường xuyên, gần như ngày nào cũng có mấy tin.

Văn Thiệu đã học được chín phần bản lĩnh bắt chuyện của Giang Vãn Ninh, thấy cái gì mới cũng sẽ chụp cho cô, muốn nhờ đó mà dẫn dắt chủ đề.

Từ tượng hồ ly ven đường đến đồng nghiệp nào đó rất thích truyện tranh thiếu nữ, chủ đề anh tìm rất nhiều, rất lặt vặt, nhưng mỗi ngày anh vẫn chúc Giang Vãn Ninh ngủ ngon, bảo cô chú ý sức khỏe.

Giang Vãn Ninh nhìn một lúc, hốc mắt dần ướt át, cuối cùng thì tình cảm đơn phương hơn hai tháng qua của cô cũng đã được đáp lại.

Từ những tin nhắn này, Giang Vãn Ninh có thể nhìn thấy sự thay đổi trong Văn Thiệu.

Vì cô, Văn Thiệu đang cố gắng thay đổi.

Anh trở nên chủ động, nói nhiều hơn, bắt đầu học theo cô mà dùng những sticker chó mèo đáng yêu… Nhưng cuối cùng, vẫn vì tin nhắn như đá chìm xuống đáy biển mà trở nên thất vọng.

Bởi vì Giang Vãn Ninh chưa từng trả lời lại anh, cho nên, khoảng cách thời gian của những tin nhắn sau này Văn Thiệu gửi ngày càng dài, số lượng từ ngữ cũng ngày càng ít đi.

Sau khi anh kiên trì chúc Giang Vãn Ninh ngủ ngon được mấy ngày thì không nhắn tin mới nữa, cho đến tin nhắn hẹn cô gặp mặt vừa rồi.

Giang Vãn Ninh hít sâu một hơi, sau đó hủy ghim khung trò chuyện của Văn Thiệu lên đầu.

Ngón tay lưỡng lự dừng trên nút chặn rất nhiều lần, cuối cùng, vẫn là chẳng nỡ, chờ thêm chút nữa…

Cô đứng dậy gọi Giang Vãn Trừng ra ngoài, sau đó thuê một chiếc xe đi đến núi Thanh Nguyên dọn đồ.

Giang Vãn Ninh lấy được bằng lái khá sớm, nhưng đã lâu rồi không lái, chỉ có thể để Giang Vãn Trừng lái.

“Mày lái được chứ?” Giang Vãn Ninh có chút lo lắng.

“Chắc chắn là được hơn bà.” Lúc Giang Vãn Trừng thi đại học xong, sau khi lấy được bằng lái thì gần như tuần nào cũng sẽ lái xe.

Đi theo bản đồ hướng dẫn đến núi Thanh Nguyên, gần đây trời rất nóng, cây cối trên núi xanh um tươi tốt, du khách không nhiều.

Xe vừa dừng lại ở cửa sân, Giang Vãn Ninh liếc mắt nhìn thấy trong sân của Văn Thiệu có thêm một cái cây.

Cây lê ngỗng được chở về từ tỉnh khác.

Lần đó, sau khi cô và chủ kênh bàn bạc giá cả trong phòng livestream xong thì giao chuyện này cho lão Từ bên chỗ quyên góp hỗ trợ, không ngờ cây lại được trồng nhanh đến vậy.

Giang Vãn Ninh xuống xe, từ xa đã nhìn thấy cây hạnh và cây lê đối diện nhau, cây lê cao hơn cây hạnh một chút, cũng rậm rạp hơn.

“Hoàn cảnh ở đây rất tốt, chẳng trách hai người không muốn xuống núi.” Giang Vãn Trừng nhìn xung quanh một lượt: “Nhiều cây như thế cơ mà, không khí tốt hơn trong thành phố nhiều.”

“Chị, cái cây đó lớn vậy, chắc cũng phải cả trăm năm rồi nhỉ?” Sau khi Giang Vãn Trừng vào nhà thì chỉ vào cây lê ngỗng ở phía bên phải: “Đây là cây gì vậy? Có nở hoa không?”

“Cây lê.” Giang Vãn Ninh nhìn lướt qua rồi lập tức vào nhà lấy đồ: “Vừa trồng vào hai ngày trước.”

Bên chỗ Văn Thiệu vẫn còn mấy món đồ của cô, Giang Vãn Ninh đều lấy ra hết, sau đó thì dẫn theo Giang Vãn Trừng đi sang bên cạnh thu dọn đồ đạc.

“Mày giúp chị đóng thùng hết đi, chị đến chùa Thanh Nguyên một chuyến.”

Cô hẹn gặp mặt với lão Từ quyên góp, công nhân vận chuyển cây lê và trồng cây đều do ông ấy tìm, Giang Vãn Ninh muốn trả lại tiền cho ông ấy, lại nhờ ông ấy xử lý chút chuyện.

Giang Vãn Trừng lên tiếng: “Bà chú ý an toàn, quay lại nhanh nhé, đồ của bà nhiều lắm, một mình tôi làm không được đâu.”

Giang Vãn Ninh nói rằng cô chỉ đi nói hai câu rồi sẽ quay lại nhanh thôi, không ngờ rằng cô lại đi hơn một tiếng đồng hồ.

Khi cô quay lại thì Giang Vãn Trừng đã dọn sạch phòng rồi.

Đi ra khỏi sân nhỏ mà mình từng ở, từ xa xa, Giang Vãn Ninh nhìn thấy có một người ngồi trên băng ghế đá trong sân của Văn Thiệu, đưa lưng về phía cô, cô sững sờ ngay tại chỗ.

Nhìn hơn mười giây, cô mới chậm chạp nhận ra chiếc áo đó, là áo của Giang Vãn Trừng.

Giang Vãn Ninh đi qua đứng ở cổng, cất giọng nói: “Mày ngồi trong nhà người ta làm gì vậy? Đi thôi.”

“Sân của bà không thể đặt mông xuống được luôn ấy chứ.” Giang Vãn Trừng đứng dậy đi ra, ra vẻ hơi trách móc: “Sao bà đi lâu vậy?”

“Tranh luận lâu.” Giang Vãn Ninh thở dài, không muốn nói thêm gì nữa: “Không có gì đâu, về nhà thôi.”



Đồ chuyển từ trên núi Thanh Nguyên xuống không hề ít, trong nhà thật sự không có chỗ để chứa nữa, tạm thời chỉ đành chồng chất trong phòng khách và phòng của Giang Vãn Trừng.

Buổi tối, sau khi quay về, Giang Vãn Ninh không ăn cơm tối mà leo thẳng lên giường ngủ đến quên trời quên đất.

Gần đây đã hoàn thành toàn bộ công việc, cô chỉ muốn ở trên giường ngủ say như chết, không nghĩ gì hết, mặc kệ hết tất cả…

Nhưng Văn Thiệu lại giống như âm hồn không tan vậy, khi thức nhớ đến anh mãi thì cũng đành thôi, nhưng, ngay cả lúc ngủ mà cô cũng có thể mơ thấy anh.

Sáng ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy khỏi cơn mơ, hai bên má Giang Vãn Ninh đã ướt đẫm.

Cô mơ thấy Văn Thiệu quay về, mơ thấy anh đã biết tất cả mọi chuyện.

Văn Thiệu ở trong mơ dịu dàng hơn bao giờ hết, Văn Thiệu ôm cô vào lòng, nói cô đừng sợ, anh sẽ giúp cô giải quyết hết mọi chuyện…

Giang Vãn Ninh lau nước mắt, sau đó đưa tay tự vỗ mặt mình, cố để mình tỉnh táo lại.

Cô lặng lẽ nói với chính mình, đừng mơ mộng hão huyền nữa, không ai có thể giúp cô giải quyết vấn đề đâu, mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính cô mà thôi.

Giang Vãn Ninh thay quần áo và rửa mặt xong thì đi ra ngoài lấy hai chai nước đá trong tủ lạnh.

Thời gian này cô đã khóc đến mức sắp mù luôn rồi, luôn cảm thấy mắt khô và đau, chỉ có thể dùng đá xoa vào mới có thể làm dịu đi đôi chút.

Ngồi trên ghế sô pha, Giang Vãn Ninh xếp bằng hai chân giống như lão tăng ngồi thiền, mỗi tay cầm một chai nước lọc, áp đáy chai vào mắt.

Giang Vãn Trừng vừa về nhà là nhìn thấy cô như vậy, không cảm xúc, cũng không động đậy, giống như hồn vía đã bay mất.

Cậu đi qua, dùng hộp chuyển phát nhanh chọc vào bả vai Giang Vãn Ninh: “Này, bưu kiện của bà.”

“Mày mở ra giúp chị đi.” Giang Vãn Ninh lười nhúc nhích: “Xem xem là cái gì.”

“Chẳng phải trước kia bà thích khui hàng nhất à? Nói là có… khoái cảm mở hộp mù gì gì đó.”

“Đừng nói nhảm nữa.”

“Ờ…” Giang Vãn Trừng nhanh chóng dùng con dao nhỏ mở bưu kiện, sau đó lại mở lớp giấy chống sốc ra.

“Nước hoa không có hộp.” Giấy chốc sốc bao bọc một chai thủy tinh, ngay cả hộp đóng gói cũng không có, trông thật là qua loa.

“Có điều, cái bình này rất đẹp, trước kia bà mua à? Vừa tới hả?”

“Không phải.” Những loại nước hoa phiên bản giới hạn mà trước kia cô đặt đều bị cô hủy đơn hết rồi.

“Lọ thủy tinh hình vuông, nắp lục giác cong góc hả?”

Giang Vãn Trừng cúi đầu đếm: “Đúng rồi, sáu góc, giống… tháp ở khu phong cảnh.”

Giang Vãn Ninh: “…”

Khó nghe nhưng cũng có lý.

“Chị thiết kế cái chai đó, người ta gửi hàng mẫu tới.”

“Vậy thì chắc là không đắt đâu nhỉ, tôi xịt thử nhá?” Giang Vãn Trừng mở nắp ra, xịt vào cổ tay của mình một chút: “Có phải con gái mấy bà xịt nước hoa thì sẽ xịt vào cổ tay không? Sao đó chùi đi à?”

Cậu ngửi ngửi cổ tay: mình“Cũng dễ chịu đó chứ, không giống mấy cái mùi nước hoa có thể làm người ta ngấy chết.”

“Ừm, mày đừng chùi mạnh, sẽ phá hỏng…” Bỗng dưng Giang Vãn Ninh ngửi thấy chút mùi nhàn nhạt, giọng nói của cô chợt dừng lại, sau đó nhanh chóng lấy chai nước ra khỏi mắt, mở mắt ra: “Mày xịt cái gì vậy?”

Giọng nói của cô kích động, gần như là cô nhảy phắt xuống khỏi ghế sô pha ngay.

Nhưng khi nãy chườm lạnh mắt cô đè hơi mạnh, dẫn đến việc, sau khi mở mắt ra thì tầm nhìn hơi choáng và hơi mơ hồ, vậy nên không nhìn rõ đồ trong tay Giang Vãn Trừng cầm là gì.

“Thì xịt nước hoa…”

Dáng vẻ này của cô dọa Giang Vãn Trừng sợ đến mức lập tức đóng nắp lại ngay, cậu biết Giang Vãn Ninh rất cưng nước hoa của cô, nhưng mà, chẳng phải bây giờ cô đã đồng ý rồi nên cậu mới xịt à? Sao lại cuống lên…

Giang Vãn Ninh dụi mắt, đi qua lấy cái chai trong tay cậu.

Đây đúng là thiết kế của cô, không sai.

Thân chai thủy tinh hình vuông, thiết kế thân chai đơn giản, chỉ có mấy đường cong trang trí, một vùng nhỏ để dán nhãn hiệu vẫn còn để trống.

Điểm sáng trong thiết kế này của cô nằm ở nắp chai, là nắp cong góc sáu cạnh, hình dáng cực kỳ giống với đỉnh bảo tháp lục giác trong chùa Thanh Nguyên…

Đây là bản thiết kế cô thích nhất trong mấy chục bản thảo, bởi vì lúc cùng Văn Thiệu ở trên núi, chỉ cần cô đi ra khỏi phòng là có thể nhìn thấy tòa bảo tháp lục giác đó ngay.

Cho nên, sau khi Giang Vãn Ninh nhận được yêu cầu theo phong cách Trung Quốc, suy nghĩ đầu tiên nảy ra khỏi đầu cô chính là cuộc sống hằng ngày của bọn họ trên núi Thanh Nguyên, cô còn thiết kế ra hoa văn gợn sóng và thân chai trang trí hình ngói lưu ly cùng series.

Nhưng mùi hương này…

Giang Vãn Ninh mở nắp chai ra, xịt một chút vào cổ tay. Cô đặt cổ tay trước mũi, xác nhận đi xác nhận lại rất nhiều lần.

“Mày đợi một chút…” Giang Vãn Ninh chạy vào phòng lấy chai nước hoa mẫu Văn Thiệu tặng cô ở nhà máy Vân Thành.

Cô xịt một chút vào cổ tay còn lại của Giang Vãn Trừng, thúc giục cậu: “Mày ngửi xem, hai cái này có giống nhau không?”

Giang Vãn Trừng cau mày, ngửi cổ tay của mình nhiều lần, không chắc cho lắm: “Hình như là giống…”

Cậu đâu có hiểu về mấy thứ này đâu.

Giang Vãn Ninh hít một hơi thật sâu, sau đó lại xác nhận lại mùi hương này.

Hai chai này không hề giống nhau, mùi thơm lần này có thêm chút mùi hương khác so với chai kia.

Là mùi của viên hương Văn Thiệu dùng để xông quần áo.

Chai được gửi tới vào hôm nay là loại mùi mà Giang Vãn Ninh thích nhất, là mùi hương của chai nước hoa Văn Thiệu dùng.

Giang Vãn Ninh cầm hai chai nước hoa quay về phòng, kinh ngạc nhìn chằm chằm cái chai.

Vậy nên, công ty của Văn Thiệu đã mua thiết kế của cô.

Mặc dù lúc ký hợp đồng cô có dùng tên thật, nhưng hẳn là Văn Thiệu không biết. Có lẽ bản thiết kế do anh thông qua, nhưng anh sẽ không đích thân xem hợp đồng.

Giang Vãn Ninh vừa chuẩn bị gửi email nói cho đối phương biết mình đã nhận được nước hoa, lại nhìn thấy email mới mà bọn họ đã gửi vào một phút trước.

[Vô cùng xin lỗi cô Giang, hàng mẫu của chai nước hoa Lương Hạ hôm qua chúng tôi gửi cho cô bị sai rồi. Chai cô nhận được là phiên bản do ông chủ của chúng tôi đặc biệt làm riêng, muốn tặng cho người rất quan trọng của anh ấy, không được bán ra bên ngoài. Nếu như cô vẫn chưa xịt thì có thể gửi trả về cho chúng tôi không? Thật sự vô cùng xin lỗi, chai nước hoa đó rất quan trọng với ông chủ của chúng tôi.]

Ánh mắt Giang Vãn Ninh dừng lại ở câu thứ hai, tên của nước hoa là Lương Hạ.

Cô nhớ, lúc trước, khi hình dung mùi này với Văn Thiệu, mình đã nói mùi này ngửi thấy lành lạnh, khiến cô nghĩ đến mùa hè.

Giang Vãn Ninh trả lời email, bày tỏ là mình đã xịt, hỏi bọn họ xem phải làm thế nào.

Nửa tiếng sau bên kia mới trả lời.

[Thật sự rất xin lỗi, xin hỏi khi nào cô có thời gian rảnh? Tôi cho người tới nhà cô lấy. Chúng tôi vừa mới xin phép ông chủ, ông chủ không hy vọng mùi hương làm riêng này bị người thứ ba có được. Ngày mai chúng tôi sẽ gửi thêm mấy chai qua cho cô, hy vọng cô có thể thông cảm.]

——————

Lời của người beta:

Trong chương này (và một vài chương khác) sẽ có những khi tình cảm mùi mẫn, Vãn Trừng sẽ gọi Vãn Ninh là chị, nhưng đoạn đó qua đi thì sẽ lại trở về bình thường. Mình cũng sẽ cố cân bằng lại cho phù hợp với tình tiết truyện. Hy vọng bạn sẽ không thấy đột ngột và khó hiểu khi thấy xưng hô lúc thì “chị - em”, lúc thì “tôi - bà”. Bạn cứ xem đó như là chuyển biến tâm lý, hành động của nhân vật nhé.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK