Khi đó Từ Vũ Vi là cán sự môn tiếng Anh của lớp, mỗi sáng sẽ chịu trách nhiệm giờ đọc bài.
Giang Vãn Ninh vẫn còn nhớ, chủ nhiệm từng khen cô ấy rất nhiều lần, khen cô ấy phát âm chuẩn, giọng to rõ.
Xem ra việc đi du học mấy năm cũng không làm ảnh hưởng gì đến tiếng mẹ đẻ của cô ấy, từng câu từng chữ trong tin nhắn thoại đều vô cùng rõ ràng, chắc chắn là việc vượt qua bài thi tiếng phổ thông không là vấn đề gì lớn.
Giang Vãn Ninh mở loa ngoài rất lớn, vậy nên, chắc chắn là Văn Thiệu đã nghe thấy rồi, không những thế, anh đã nghe rất rõ ràng.
Giờ phút này, cô cực kỳ chột dạ, mặc dù năm đó cô… đã hứa cái gì ấy nhỉ?
Dù sao thì, năm đó, cô cũng chỉ coi trọng khuôn mặt của học sinh giỏi đó mà thôi, sau đó lại bị mấy người bạn giật dây, cùng với sự xúc động nhất thời, cô đã chạy đến lớp bên cạnh hỏi cậu ta có muốn hẹn hò không.
Lý do từ chối của đối phương là thành tích của cô không tốt, vì thế mà Giang Vãn Ninh đã thức trắng đêm học hành ba ngày ròng rã…
Cũng là trong ba ngày chong đèn khổ học đó, Giang Vãn Ninh đã hoàn toàn mất hết hứng thú với cậu ta, rồi cô lại quay sang coi trọng một đàn em, là đàn em đại ca của trường, thuộc kiểu không học hành đàng hoàng.
Thời điểm đó Giang Vãn Ninh không sợ trời không sợ đất, da mặt cực kỳ dày, là một xã hội đen đủ tiêu chuẩn.
Tuân thủ theo nguyên tắc “thích thì nhích, không nhích được thì cũng chẳng mất mát gì”, cô lại ôm nỗi lòng xúc động nhất thời mà chạy tới tỏ tình với đàn em đại ca…
Có thể tưởng tượng ra được kết quả, cô lại bị từ chối tiếp, nhưng lý do lần này là đàn em đại ca cảm thấy đàn chị quá ngoan ngoãn, hẳn là đàn chị đang cố gắng học tập chuẩn bị thi đại học.
Một màn tỏ tình rầm rộ oanh oanh liệt liệt, mối tình công khai không bệnh mà chết.
Từ đó về sau, Giang Vãn Ninh đã thề rằng, chỉ ngắm trai đẹp thôi chứ không trêu đùa nữa, mãi cho đến khi gặp Văn Thiệu…
Cô cẩn thận nhìn thoáng qua người đối diện, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh nghe em giải thích đã…”
Ngay lúc Giang Vãn Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe anh nói rằng “Tôi không nghe, tôi không nghe” thì Văn Thiệu lại đi ngược lại với kịch bản…
“Cô giải thích đi.”
Văn Thiệu hơi nhướng mày, nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Giang Vãn Ninh, thậm chí anh còn tâm trạng để xem kịch vui.
Chưa bao giờ anh cảm thấy mình là người đầu tiên được Giang Vãn Ninh theo đuổi, cũng tương tự thế, anh cũng cảm thấy mình không phải người cuối cùng cô theo đuổi.
“Ờ…” Giang Vãn Ninh nghẹn lời.
Cô nên giải thích thế nào đây?
Nói là mình tỏ tình hai lần đều bị người ta từ chối, từ đó về sau thì không gượng dậy nổi và cũng chưa từng yêu đương?
Hình như nghe có vẻ hơi mất mặt…
“Dù sao thì…” Giang Vãn Ninh bĩu môi: “Em cũng quên mất hai người đó tên gì rồi.”
“Ồ…” Biểu cảm của Văn Thiệu như thể là đã bừng tỉnh hiểu ra: “Chứng tỏ là sau này cô cũng sẽ quên tên tôi.”
“Không phải!”
Không cần phải “từ một suy ra ba” như thế đâu!
“Ý của em là em nghiêm túc với anh.”
Ánh mắt anh cho thấy là anh không hề tin, như thể là anh đang nhìn một đứa trẻ chơi trò chơi gia đình vậy.
Hai người thay đổi tư thế đứng, từ dựa vào lan can biến thành mặt đối mặt.
Giằng co một hồi lâu sau, Văn Thiệu đột nhiên thu ý cười bên miệng lại.
“Cô biết bố mẹ tôi ở bên nhau như thế nào không?”
“Gì cơ?” Chủ đề thay đổi quá nhanh, Giang Vãn Ninh ngây ngẩn cả người.
“Vừa gặp đã yêu.”
Văn Thiệu lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt anh tựa như một bãi nước đọng, không hề có lấy bất kỳ một gợn sóng nào.
Cánh môi Giang Vãn Ninh hết khép vào rồi lại mở ra rất nhiều lần, cô mơ hồ có thể đoán ra được gì đó, nhưng rồi, cô vẫn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Khóe môi Văn Thiệu nhếch lên thành một nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Ngoại trừ khuôn mặt ra, hai người bọn họ không hề xứng đôi ở điểm nào cả.”
Tuổi tác chênh lệch lớn, trình độ giáo dục chênh lệch lớn, và cả tầm nhìn, tam quan [*]… Thậm chí là thói quen sinh hoạt cũng không hợp nhau một chút nào, tóm lại, họ hoàn toàn không phải người chung lối.
[*] Tam quan (三观) là cách con người ta nhìn nhận và đánh giá khách quan về thế giới, tam quan bao gồm: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.
Năm đó mẹ anh vừa gặp đã yêu Tôn Hoàn Nam – người đàn ông đã ly dị, không để tâm đến lời khuyên can của gia đình mà nhất nhất một mực phải gả cho ông, cưới nhanh đẻ nhanh.
Văn Thiệu không biết Tôn Hoàn Nam có thích mẹ anh hay không, nhưng năm đó nhà họ Văn là phú thương có tiếng ở hai vùng Vân – Giang, lĩnh vực làm ăn rộng lớn, vô số người muốn leo lên.
Có lẽ Tôn Hoàn Nam không yêu mẹ anh nhiều đến thế, nhưng là một người kinh doanh, chắc chắn là ông sẽ không khước từ thiên kim nhà họ Văn.
Tiếp sau đó, sau khi hai người kết hôn thì có rất nhiều quan niệm không hợp nhau.
Văn Thiệu nhớ, hai năm trước, thỉnh thoảng hai người bọn họ sẽ cãi nhau, về sau thì ngày một nhiều hơn…
Nhưng khi đó, việc làm ăn của hai nhà Tôn – Văn đã dính líu rất sâu, không phải nói cắt đứt qua lại là có thể cắt đứt được.
Tôn Hoàn Nam trông cậy vào mạch giao thiệp của bố vợ, ông cụ Văn thì nhờ vào thủ đoạn như lôi như đình của con rể, tiền đề để hai nhà nâng đỡ nhau là một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Tôn Hoàn Nam là một hạt giống kinh doanh tốt, cộng thêm sự trợ giúp của bố vợ, trong mấy năm đó, nhà họ Tôn nhanh chóng bành trướng.
Song song với đó, vì tiểu bối không có tài cán gì mà nhà họ Văn ngày càng suy yếu dần, chỉ có thể dựa vào ông cụ Văn khổ cực chèo chống. Nếu khi ấy mà còn dừng hợp tác với Tôn Hoàn Nam, vậy thì nhà họ Văn sẽ thật sự chấm dứt.
Cho nên, dù nghe mẹ của Văn Thiệu nói muốn ly hôn, nhưng chỉ cần Tôn Hoàn Nam và ông cụ Văn không mở miệng, thì sẽ không ai buông bỏ cuộc hôn nhân này được.
Mười mấy năm gần đây, trước khi qua đời, mẹ đều ở trong viện của núi Thanh Nguyên, ngày ngày niệm kinh lễ Phật, chế hương, phục hồi lại phương pháp thời xưa.
Khi Văn Thiệu không đi học thì sẽ lên núi ở cùng mẹ, từ tiểu học đến cấp ba, anh trơ mắt nhìn trong mắt mẹ mình dần mất đi ánh sáng, như đèn cạn dầu.
Mấy năm nay, Văn Thiệu đã gặp nhiều cuộc hôn nhân bi kịch do vừa thấy đã yêu mang tới, cũng đã thấy nhiều sự thương tổn về tình cảm mà hôn nhân thương mại mang đến cho đôi bên.
Mẹ của anh, từ một người hoạt bát tươi đẹp, bà trở nên lặng lẽ và ít nói, nắng mưa thất thường.
Văn Thiệu cũng dần trở nên lạnh lùng, xa cách người khác.
Cái gọi là “vừa thấy đã yêu” chỉ đơn giản là nhìn trúng vẻ bề ngoài mà thôi, mà, bề ngoài lại là thứ không có tác dụng nhất trong chuyện tình cảm.
Mẹ của anh vì vẻ bề ngoài mà yêu Tôn Hoàn Nam, yêu đắm say đến nỗi không thể khắc chế được.
Nhưng cuối cùng, lúc cãi nhau, khi đối diện với khuôn mặt của Tôn Hoàn Nam – người bà từng yêu đậm sâu, bà vẫn cảm thấy chán ghét khôn nguôi.
Nhưng trước khi mất, mẹ nói rằng mẹ không hận Tôn Hoàn Nam, hai người từng yêu nhau oanh liệt, bi kịch của bản thân bà là do hai nhà Văn – Tôn cùng nhau tạo thành.
Những năm đó Văn Thiệu oán hận Tôn Hoàn Nam, mẹ của anh thì vẫn luôn cố gắng muốn chắp vá lại quan hệ giữa con trai mình và Tôn Hoàn Nam, bà sợ rằng, một ngày nào đó – khi mình không còn, Văn Thiệu sẽ chống lại bố và ông ngoại, rồi cuối cùng sẽ trở thành người không có nơi nương tựa giống như mình.
Sau khi mẹ anh qua đời, Tôn Hoàn Nam cũng bị đả kích, cố gắng muốn chắp vá lại quan hệ giữa hai bố con.
Nhưng tính tình Văn Thiệu sắt đá, mấy năm trước hai bố con vẫn luôn như nước với lửa, mãi cho đến năm ngoái Tôn Hoàn Nam bệnh nặng một trận, thái độ của anh mới dịu đi.
Văn Thiệu rất ít khi nhớ lại chuyện đã qua, nghĩ về chuyện này thì lại không tránh được lòng cảm thương.
Giang Vãn Ninh nhìn dáng vẻ của anh, cô không dám hỏi thêm gì nữa, cũng không đành lòng đâm vào nỗi đau của anh.
Hai người không ai nói gì nữa, họ đứng song song và cùng nhìn về nơi phương xa đến mất hồn.
Mãi cho đến khi, vì lạnh cóng mà Giang Vãn Ninh hắt hơi một cái, Văn Thiệu mới lấy lại tinh thần: “Về đi ngủ đi.”
“Được…”
Giang Vãn Ninh cắn môi dưới, cô nhìn anh.
Do dự rất lâu, Giang Vãn Ninh đi qua rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh, vỗ vỗ sau lưng anh.
“Đừng vị cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ mà tước đoạt đi quyền yêu của chính mình.” Giọng nói của cô rất rất nhỏ, nhưng mang lại tác dụng lớn lao vô cùng.
Toàn thân Văn Thiệu cứng đờ, bàn tay đang muốn đẩy cô ra lại chầm chậm thả xuôi bên người, hết nắm lại thành nắm đấm rồi lại buông ra.
“Chắc chắn là anh sẽ gặp được người mà anh muốn làm bạn cả đời, không chỉ phải xứng đôi mà còn phải yêu nhau.”
Giang Vãn Ninh buông anh ra, nghiêng đầu cười: “Tất nhiên là, nếu người đó là em thì sẽ tốt nhất.”
Biểu cảm của Văn Thiệu ôn hòa hơn rất nhiều, một lần nữa thúc giục cô: “Về đi ngủ.”
Vừa rồi khi Giang Vãn Ninh ôm anh, anh nhận ra tay của cô lạnh buốt.
“Ngủ ngon!” Giang Vãn Ninh cười híp mắt nhìn anh: “Em nghe nói mỗi ngày có người nói ngủ ngon với anh thì sẽ làm tăng cảm giác hạnh phúc.”
Khóe miệng của Văn Thiệu không nhịn được mà cong lên, sự lạnh nhạt trong giọng nói cũng tan đi đôi phần.
“Ngủ ngon.”
…
Đảo mắt một cái đã đến tháng năm, sau khi Giang Vãn Ninh trở về từ Vân Thành thì cô bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ mà cô đã trì hoãn suốt một tuần đúng ngay ngày một tháng năm.
Cô hứng thú bừng bừng nhắn tin cho biên tập, không ngờ là đối phương lại trả lời trong chớp mắt.
Không Cập Nhật Chết Cho Coi: [Tốt lắm, trước khi chị truy sát em thì em đã hoàn thành rồi.]
Giang Vãn Ninh: [Sao chị còn chưa ngủ?]
Không Cập Nhật Chết Cho Coi: [Đang tìm chuyến bay đến Giang Thành, nếu như em còn không nộp nữa thì chị sẽ đến cổng nhà em ngồi chờ.]
Giang Vãn Ninh: [Chị yên tâm đi, hiện giờ cảm giác tay của em siêu tốt!]
Không Cập Nhật Chết Cho Coi: [Vừa hay, đang muốn nhận một việc cho em mà không biết em có đồng ý không.]
Không Cập Nhật Chết Cho Coi: [Mấy ảnh bản thảo thiết kế mà trước kia em đăng lên Weibo ấy, có một công ty tìm đến, muốn hỗ trợ thiết kế cho em một kiểu nước hoa kết hợp tên.]
Weibo của Giang Vãn Ninh không chỉ chia sẻ tác phẩm truyện tranh mà còn nhiều lần cập nhật, bình luận về nước hoa, cũng xem như là một nửa blogger nước hoa.
Khi học đại học, cô từng thiết kế mấy chai nước hoa, lúc dọn nhà sắp xếp đồ đạc thì đã vô tình tìm được bản thảo, cô đã chọn mấy bản trông vừa mắt đăng lên Weibo.
Giang Vãn Ninh: [Kết hợp tên với em ạ?]
Không Cập Nhật Chết Cho Coi: [Đúng vậy, là sẽ cho ra mắt số lượng chai giới hạn, bọn họ yêu cầu theo phong cách Trung Quốc.]
Giang Vãn Ninh đồng ý ngay, có thể nhìn thấy món đồ mình thiết kế trở thành thành phẩm là một việc khiến người ta cảm thấy rất thoả mãn, huống chi nước hoa còn là thứ cô rất thích nữa.
Hai người trò chuyện về công việc, mãi cho đến rạng sáng, Giang Vãn Ninh ăn chút bữa sáng rồi mới ngủ, đặt đồng hồ báo thức vào bốn giờ chiều.
Sau khi rời giường, cô cấp tốc dùng dụng cụ làm đẹp cứu vớt trạng thái làn da của mình, sau đó ra ngoài tìm Trần Thư Nhiễm tụ tập.
Hai người đã hẹn nhau đi đến studio tạo hình làm tóc, tiện thể để thợ trang điểm giúp.
Địa điểm họp lớp được quyết định là nhà hàng hải sản nổi tiếng ở Giang Thành, nghe nói do gia đình của một bạn học trong số đó đầu tư.
Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm đến phòng bao đúng giờ, tất cả có bốn bàn, có lẽ là chưa đến năm mươi người.
Mấy năm qua, bạn học cấp ba chưa từng tụ họp với quy mô lớn, cho nên, khi Giang Vãn Ninh nhìn thấy một vài người thì vẫn có cảm giác như đã qua mấy đời.
“Giang Vãn Ninh sao?”
Ví dụ như chàng trai hứng thú bừng bừng chạy tới chào hỏi mình này, Giang Vãn Ninh không có chút ấn tượng nào.
“Chào cậu…” Giang Vãn Ninh lễ phép cười: “Cậu học lớp nào thế?”
“Haiz, tớ là Lưu Mập, bạn cùng bàn với lão Hứa đây!” Thật ra “Lưu Mập” không phải tên của cậu ta, nhưng khi đó bị thầy chủ nhiệm gọi như vậy, các bạn học bèn gọi cậu ta như thế.
“À…” Giang Vãn Ninh làm ra dáng vẻ bừng tỉnh chợt nhớ ra: “Bạn cùng bàn của lão Hứa à?”
Lão Hứa nào cơ?
“Đúng thế, cậu quên rồi à? Năm đó, khi cậu tỏ tình với lão Hứa, tớ còn cổ vũ cho cậu đấy! Sau này, lúc cậu ấy theo đuổi cậu, tớ giúp cậu ấy đưa thư tình cho cậu, còn bị thầy chủ nhiệm lớp các cậu bắt được rồi mắng cho một trận, cậu nhớ không?”
“Nhớ…” Cuối cùng Giang Vãn Ninh cũng nhớ ra rồi.
Khi ấy trường học quản lý rất nghiêm ngặt, chuyện yêu sớm này mà bị điều tra ra thì chính là trọng tội.
Bạn học Lưu Mập này giúp Hứa Tại Xuyên đưa thư tình cho cô rồi bị chủ nhiệm lớp bắt tại trận, nhưng cậu ta lại quên mình vì việc nghĩa, vì anh em mà không tiếc mạng sống. Dưới sự ép hỏi của chủ nhiệm lớp, cậu ta cũng không khai ra Hứa Tại Xuyên, một mình ôm tất cả mọi tội lỗi, còn đọc bản kiểm điểm lúc chào cờ.
Lưu Mập cười hì hì hai tiếng, sau đó chỉ chỉ ra ngoài cửa: “Tớ đi ra ngoài xem lão Hứa một chút, cậu ấy nói là sắp đến rồi.”
Giang Vãn Ninh hướng mắt nhìn ra ngoài theo tay của cậu ta, sau đó hít sâu một hơi.
“Vì sao mọi người đều nhớ chuyện này vậy?”
Vì sao ký ức mọi người giữ còn “lâu phai” hơn cả người trong cuộc là cô đây vậy!
“Bởi vì Hứa Tại Xuyên là nam thần của lớp bọn họ.” Trần Thư Nhiễm vỗ vai cô: “Hoa khôi lớp chúng ta tỏ tình với nam thần lớp bên cạnh và bị từ chối đã đủ chấn động rồi, nhưng sau đó người ta quay đầu theo đuổi cậu thì cậu lại từ chối, đây không còn là việc mà hai chữ “chấn động” có thể tóm tắt được nữa…”
Thậm chí, ngay cả trên quyển sổ nhỏ thông điệp ở nhà ăn của trường cũng viết đầy những lời chúc phúc của các bạn học, đương nhiên là viết tắt rồi.
Mấy câu đại loại như “HTX <3 GVN”, Trần Thư Nhiễm đã thấy rất nhiều, rất rất nhiều.
Nhưng khi đó Giang Vãn Ninh còn đang mê muội đàn em đại ca, không hề chú ý đến phương diện này.
Chào hỏi một vòng, Giang Vãn Ninh bị ép nhớ lại rất nhiều chuyện năm lớp mười một của các bạn học.
Mọi người đều cố gắng nói ra chuyện xấu trước kia của mình để đánh thức ký ức của bạn học, chỉ có Giang Vãn Ninh là không cần làm thế, bởi vì mọi người đều nhớ lại khúc mắc giữa cô và Hứa Tại Xuyên.
Gần như mọi người đã tới đông đủ hết rồi, Từ Vũ Vi kêu gọi mọi người ngồi xuống.
Đương nhiên là Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm ngồi với những người học cùng lớp.
“Húa Tại Xuyên bị kẹt xe rồi.” Từ Vũ Vi tiến lên nói với Giang Vãn Ninh.
Giang Vãn Ninh hơi xấu hổ: “Thật ra các cậu không cần nói cho tớ biết chuyện của cậu ấy đâu…”
Bây giờ, mỗi lần cô nghe thấy tên của Hứa Tại Xuyên thì sẽ cảm thấy bản thân có lỗi với Văn Thiệu một lần.
“Ôi, dù gì thì hai cậu cũng còn độc thân, không chừng vẫn có thể nối lại tiền duyên đấy.” Từ Vũ Vi nói khẽ: “Thật ra tớ từng gặp cậu ấy ở nước ngoài một lần, cậu ấy không tệ đâu, thật đó.”
Giang Vãn Ninh thở dài, vừa chuẩn bị nói cho Từ Vũ Vi biết là mình đã thích người khác rồi, bảo cô ấy đừng tác hợp nữa thì lại nghe thấy Lưu Mập ở bên ngoài vừa ồn ào vừa đẩy cửa.
“Tới rồi, lão Hứa tới rồi, nhanh nhanh nhanh, các cậu mau nhìn xem có phải lão Hứa không còn đẹp trai như trước nữa rồi không?”
“Vèo” một cái, Từ Vũ Vi đứng phắt dậy, thân là người tổ chức, cô ấy nhiệt tình hết lòng với tất cả bạn học.
Hiển nhiên là Giang Vãn Ninh cũng không còn cơ hội nói ra lời đó nữa, cô đỡ trán, cũng nhìn về phía cửa.
Hứa Tại Xuyên vẫn mang tướng mạo phong độ của người trí thức như trước đây, áo sơ mi trắng phối với quần jean, trên mắt đeo một chiếc kính gọng vàng, trông nhã nhặn lịch sự.
Khác với cảm giác lạnh lùng xa cách mà Văn Thiệu mang đến cho người khác, mặc dù Hứa Tại Xuyên cũng là kiểu người không thích nói chuyện, nhưng cậu ta có vẻ ôn hòa hơn, sẽ dùng nụ cười mà nhìn về phía người nói chuyện với mình.
Khi Giang Vãn Ninh ngước mắt nhìn sang thì thấy Hứa Tại Xuyên cũng đang nhìn cô.
“Vãn Ninh, lâu rồi không gặp.” Rõ ràng là ánh mắt cậu ta nhìn về Giang Vãn Ninh khác với lúc nhìn những người khác.
Giang Vãn Ninh thầm nghĩ, không ổn rồi, hình như người này chưa hết lòng gian với mình hay sao ấy?
Hứa Tại Xuyên đẩy mấy chàng trai ra rồi đi về phía cô, mặt mày dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng như cây liễu lướt nhẹ qua mặt: “Còn nhớ tớ không?”
Không khéo thay, Giang Vãn Ninh dị ứng với cây liễu.
“Lâu rồi không gặp.” Cô cười một cách lịch sự với Hứa Tại Xuyên, theo bản năng, thân thể cô hơi ngửa ra sau: “Vừa nhớ ra.”
“Không sao.” Nụ cười của Hứa Tại Xuyên không thay đổi, giọng nói vẫn dịu dàng: “Tớ vừa về tháng trước, sau này cũng sẽ ở lại Giang Thành, sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”
Giang Vãn Ninh không nói chuyện, hơi lúng túng mà cúi đầu xuống.
“Tớ có thể ngồi ở đây không?” Hứa Tại Xuyên chỉ về phía chỗ bên cạnh cô mà hỏi.
Giang Vãn Ninh bỗng ngẩng đầu lên: “Không được, Từ Vũ Vi đã…”
Còn chưa dứt lời, Từ Vũ Vi – người bị điểm tên lập tức bay nhảy rồi ngồi vào chỗ trống đối diện bọn họ, giọng nói to rõ: “Tớ ngồi đây là được rồi! Hứa Tại Xuyên, cậu ngồi đó đi, cậu xoay bộ chén dĩa qua đây giúp tớ với!”
Một bạn học khác cũng phụ họa theo: “Đúng đúng, lão Hứa, cậu ngồi đó đi, vừa hay bọn tớ có mấy vấn đề muốn hỏi lớp trưởng của bọn tớ.”
Giang Vãn Ninh: “…”
Cái tật thích trợ công của mấy người này đúng là không thay đổi chút nào.
Sau khi người đến đông đủ rồi thì đồ ăn bắt đầu được mang lên, Hứa Tại Xuyên vẫn vô cùng chu đáo, mỗi lần, trước khi gắp đồ ăn cho cô thì đều sẽ hỏi cô có ăn hay không, sau đó lại đổi sang đũa chung gắp cho cô.
Nếu như Giang Vãn Ninh nói “Không cần, tôi tự làm”, thì cậu ta sẽ hiểu thành cô muốn ăn nên sẽ gắp, rót đồ uống, đưa khăn tay vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
Giang Vãn Ninh ăn có một bữa cơm mà toàn thân không thoải mái gì cả, Trần Thư Nhiễm ở bên cạnh nhìn thấy sự khác thường của cô thì nhẹ giọng hỏi có phải cô dị ứng hải sản hay không.
Giang Vãn Ninh ghé vào bên tai cô ấy, khe khẽ nói: “Không, tớ dị ứng Hứa Tại Xuyên.”
Cậu ta ân cần đến mức khiến cô không nhịn được mà nghĩ đến Văn Thiệu, nếu như có một ngày nào đó anh cũng ân cần với mình như thế…
Không, Văn Thiệu sẽ không làm thế đâu.
Giang Vãn Ninh cảm thấy mình đang mơ mộng hão huyền, trai thẳng Văn Thiệu chết tiệt kia, dù anh có tu luyện đến kiếp sau thì chắc là anh cũng sẽ không chu đáo đến thế.
Ăn cơm xong, có người kiến nghị muốn chụp ảnh chung.
Sau khi lớp Giang Vãn Ninh chụp xong, không biết là ai nói để những người độc thân chụp với nhau một tấm.
Sau đó cô bị các bạn học đẩy đến bên cạnh Hứa Tại xuyên.
Số người độc thân không nhiều, khoảng mười mấy người.
Mọi người cùng nhau chụp hình chung, còn chia sẻ lý do vì sao độc thân.
“Trong văn phòng tớ có tổng cộng ba người đàn ông, còn kết hôn hết rồi, muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm.”
“Tớ thì không muốn tìm, không chịu nổi sự thúc giục của bố mẹ, mỗi tuần xem mắt một lần, không sót tuần nào.”
“Tớ tập trung cho sự nghiệp, không vội tìm bạn trai.”
…
“Cậu thì sao? Trai đẹp Hứa, không có mỹ nhân ngoại quốc nào có thể lọt vào mắt xanh của cậu à?”
Hứa Tại Xuyên cười: “Tớ vẫn thích người bản địa Giang Thành chúng ta hơn.”
“Vậy thì tốt quá rồi, về nước rồi thì có thể từ từ tìm.”
“Đúng vậy, đợi tuần sau đi làm là có thể chú trọng giải quyết vấn đề cá nhân rồi.” Sau khi Hứa Tại xuyên nói xong thì lại nhìn về phía Giang Vãn Ninh: “Cậu thì sao Vãn Ninh?”
Giang Vãn Ninh đang định hỏi Văn Thiệu xem có rảnh không, định bụng một lát nữa hẹn anh ăn khuya, thì tự dưng bị gọi tên, cô cũng giật nảy mình: “Hả? Tôi làm sao?”
“Sao chưa tìm bạn trai?”
“À, có thích rồi, nhưng vẫn chưa theo đuổi được…” Giang Vãn Ninh không kiêng dè gì cả, thoải mái nói ra.
Trong nháy mắt, bầu không khí có vẻ hơi kỳ dị.
Giang Vãn Ninh cười nói: “Chờ theo đuổi được rồi thì tớ lại giới thiệu cho mọi người làm quen.”
“Được, nhưng cậu nhớ nói cho tụi tớ biết đấy nhé.” Từ Vũ Vi đứng ra xoa dịu bầu không khí, lại chuyển chủ đề sang những người khác.
Chụp hình xong, mọi người tụm năm tụm ba tại chỗ nói chuyện phiếm.
Phần lớn các bạn nam đều đã uống chút rượu, bây giờ đang ầm ĩ bắt đầu gọi người lái thuê.
Từ Vũ Vi kéo Giang Vãn Ninh đi vệ sinh, trên đường đi, cô ấy nói ra lời xin lỗi cô: “Ngại quá, tớ không biết cậu…”
“Không sao.” Giang Vãn Ninh cười với cô ấy: “Trước khi ăn cơm tớ muốn nói với cậu nhưng không kịp.”
“Ôi, sớm biệt vậy thì tớ đã không đồng ý buổi tụ họp này của Hứa Tại Xuyên rồi.”
“Hứa Tại Xuyên?” Giang Vãn Ninh có chút kinh ngạc, cô vẫn tưởng rằng là do Từ Vũ Vi đề xuất.
Từ Vũ Vi gật đầu: “Khi tớ về nước, tớ có đăng lên vòng bạn bè, Hứa Tại Xuyên nhìn thấy thì hỏi tớ có muốn tổ chức họp lớp hay không, còn đặc biệt bảo tớ gọi cả cậu đi nữa.”
Giang Vãn Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu như nói là vì “chưa dứt tình cũ”, thì cô tự thấy mình không có sức hấp dẫn lớn đến vậy.
Hơn nữa, nhiều năm nay, cô và Hứa Tại Xuyên cũng không gặp gỡ gì cả, nếu như nói là vì không có cách thức liên lạc, vậy thì có thể hỏi xin Từ Vũ Vi mà.
“Thôi, sau này không gặp nhau là được rồi.” Giang Vãn Ninh và Từ Vũ Vi cùng quay về phòng bao, nhìn thấy một chàng trai đang đứng ở cửa ra vào gọi điện thoại.
“Ôi, chú nhỏ, không không không không, chú không cần tới đón cháu đâu, cháu tự, tự gọi người lái thuê là được… Không cần, thật sự không cần đâu ạ.”
Khi hai người đẩy cửa thì vô tình nghe thấy cậu ta gọi điện thoại, Giang Vãn Ninh thấy cậu ta nói chuyện cà lăm như vậy, thì cô không nhịn được mà cười cười.
Sau khi vào phòng, Từ Vũ Vi hạ giọng nói đùa với cô: “Từng thấy không ít con trai cưng của mẹ, cháu trai cưng của chú thì lại là lần đầu tiên trông thấy luôn đấy.”
“Cậu ấy học lớp nào? Sao tớ chưa từng thấy vậy nhỉ?”
Thật ra dung mạo cũng khá đẹp, thuận mắt hơn Hứa Tại Xuyên nhiều.
“Lớp của Dao Dao, cậu không quen đâu, lúc trước cậu ta ở cùng một câu lạc bộ với tớ, nhà hàng nay do nhà cậu ta đầu tư.”
Ngoài cửa, Tôn Thanh Viễn còn đang cố sức từ chối ý tốt đột ngột xuất hiện của chú nhỏ, cuối cùng, sự từ chối này không đem lại kết quả gì, cậu chỉ đành “nhận lấy” nó mà thôi.
Cậu dựa vào tường, nghĩ mãi mà không ra, thế là bèn gửi tin nhắn phàn nàn với anh họ.
Tôn Thanh Viễn: [A Châu, gần đây anh có gặp chú nhỏ không?]
Tôn Thanh Châu: [Có, buổi tối cùng ăn cơm với ông nội, chú nhỏ vừa mới đi, sao vậy?]
Từ nhà họ Tôn đến đây mất hơn nửa tiếng đi đường, nói cách khác là, người chú nhỏ thân yêu của cậu đặc biệt chạy từ nhà tới đây chỉ để đưa cậu về nhà thôi ư?
Chú nhỏ của cậu bị gì vậy nhỉ?
Vì sao lại đột ngột tốt với cậu cháu trai thứ hai này vậy?
Có phải cậu đã làm gì khiến cho chú nhỏ tức giận rồi không, dẫn đến việc chú nhỏ sẽ nhân lúc đang trên đường về nhà mà ám sát cậu?
Tôn Thanh Viễn: [Chú nhỏ muốn tới đón em về nhà…]
Tôn Thanh Châu: [?????]
Tôn Thanh Châu: [Chú, chú nhỏ nào thế? Chú nhỏ của chúng ta á? Chú nhỏ ruột của chúng ta á?]
Tôn Thanh Viễn: [Nói nhảm…]
Tam quan của hai người đồng loạt bị phá vỡ, chú nhỏ của bọn họ chưa từng dính dáng gì tới mấy chữ “bảo vệ thế hệ con cháu”, hôm nay chú nhỏ bị làm sao vậy?
Tôn Thanh Châu: [Em đã làm gì vậy? Vì sao chú ấy muốn đi đón em?]
Tôn Thanh Viễn: [Em không làm gì cả, hôm nay em họp lớp, vừa nãy đăng mấy tấm ảnh chụp chung lên vòng bạn bè, đăng chưa được nửa phút thì chú nhỏ hỏi em có uống rượu hay không, nói muốn qua đây đón em.]
Tôn Thanh Châu mở vòng bạn bè của Tôn Thanh Viễn ra, nhìn thấy sáu tấm ảnh chụp chung cậu ấy vừa đăng.
Tôn Thanh Châu: [Ờ… Chẳng lẽ là chú nhỏ vừa ý cô gái nào trong lớp em rồi ư?]
Tôn Thanh Châu: [Người đứng giữa trong tấm thứ sáu khá đẹp đó.]
Tôn Thanh Viễn: [Anh cảm thấy giữa việc chú nhỏ vừa ý con gái và chú nhỏ bị điên thì cái nào có khả năng lớn hơn?]
Tôn Thanh Châu: [Chú nhỏ bị điên.]
Giang Vãn Ninh vẫn còn nhớ, chủ nhiệm từng khen cô ấy rất nhiều lần, khen cô ấy phát âm chuẩn, giọng to rõ.
Xem ra việc đi du học mấy năm cũng không làm ảnh hưởng gì đến tiếng mẹ đẻ của cô ấy, từng câu từng chữ trong tin nhắn thoại đều vô cùng rõ ràng, chắc chắn là việc vượt qua bài thi tiếng phổ thông không là vấn đề gì lớn.
Giang Vãn Ninh mở loa ngoài rất lớn, vậy nên, chắc chắn là Văn Thiệu đã nghe thấy rồi, không những thế, anh đã nghe rất rõ ràng.
Giờ phút này, cô cực kỳ chột dạ, mặc dù năm đó cô… đã hứa cái gì ấy nhỉ?
Dù sao thì, năm đó, cô cũng chỉ coi trọng khuôn mặt của học sinh giỏi đó mà thôi, sau đó lại bị mấy người bạn giật dây, cùng với sự xúc động nhất thời, cô đã chạy đến lớp bên cạnh hỏi cậu ta có muốn hẹn hò không.
Lý do từ chối của đối phương là thành tích của cô không tốt, vì thế mà Giang Vãn Ninh đã thức trắng đêm học hành ba ngày ròng rã…
Cũng là trong ba ngày chong đèn khổ học đó, Giang Vãn Ninh đã hoàn toàn mất hết hứng thú với cậu ta, rồi cô lại quay sang coi trọng một đàn em, là đàn em đại ca của trường, thuộc kiểu không học hành đàng hoàng.
Thời điểm đó Giang Vãn Ninh không sợ trời không sợ đất, da mặt cực kỳ dày, là một xã hội đen đủ tiêu chuẩn.
Tuân thủ theo nguyên tắc “thích thì nhích, không nhích được thì cũng chẳng mất mát gì”, cô lại ôm nỗi lòng xúc động nhất thời mà chạy tới tỏ tình với đàn em đại ca…
Có thể tưởng tượng ra được kết quả, cô lại bị từ chối tiếp, nhưng lý do lần này là đàn em đại ca cảm thấy đàn chị quá ngoan ngoãn, hẳn là đàn chị đang cố gắng học tập chuẩn bị thi đại học.
Một màn tỏ tình rầm rộ oanh oanh liệt liệt, mối tình công khai không bệnh mà chết.
Từ đó về sau, Giang Vãn Ninh đã thề rằng, chỉ ngắm trai đẹp thôi chứ không trêu đùa nữa, mãi cho đến khi gặp Văn Thiệu…
Cô cẩn thận nhìn thoáng qua người đối diện, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Anh nghe em giải thích đã…”
Ngay lúc Giang Vãn Ninh đã chuẩn bị sẵn sàng để nghe anh nói rằng “Tôi không nghe, tôi không nghe” thì Văn Thiệu lại đi ngược lại với kịch bản…
“Cô giải thích đi.”
Văn Thiệu hơi nhướng mày, nhìn khuôn mặt đỏ bừng bừng của Giang Vãn Ninh, thậm chí anh còn tâm trạng để xem kịch vui.
Chưa bao giờ anh cảm thấy mình là người đầu tiên được Giang Vãn Ninh theo đuổi, cũng tương tự thế, anh cũng cảm thấy mình không phải người cuối cùng cô theo đuổi.
“Ờ…” Giang Vãn Ninh nghẹn lời.
Cô nên giải thích thế nào đây?
Nói là mình tỏ tình hai lần đều bị người ta từ chối, từ đó về sau thì không gượng dậy nổi và cũng chưa từng yêu đương?
Hình như nghe có vẻ hơi mất mặt…
“Dù sao thì…” Giang Vãn Ninh bĩu môi: “Em cũng quên mất hai người đó tên gì rồi.”
“Ồ…” Biểu cảm của Văn Thiệu như thể là đã bừng tỉnh hiểu ra: “Chứng tỏ là sau này cô cũng sẽ quên tên tôi.”
“Không phải!”
Không cần phải “từ một suy ra ba” như thế đâu!
“Ý của em là em nghiêm túc với anh.”
Ánh mắt anh cho thấy là anh không hề tin, như thể là anh đang nhìn một đứa trẻ chơi trò chơi gia đình vậy.
Hai người thay đổi tư thế đứng, từ dựa vào lan can biến thành mặt đối mặt.
Giằng co một hồi lâu sau, Văn Thiệu đột nhiên thu ý cười bên miệng lại.
“Cô biết bố mẹ tôi ở bên nhau như thế nào không?”
“Gì cơ?” Chủ đề thay đổi quá nhanh, Giang Vãn Ninh ngây ngẩn cả người.
“Vừa gặp đã yêu.”
Văn Thiệu lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt anh tựa như một bãi nước đọng, không hề có lấy bất kỳ một gợn sóng nào.
Cánh môi Giang Vãn Ninh hết khép vào rồi lại mở ra rất nhiều lần, cô mơ hồ có thể đoán ra được gì đó, nhưng rồi, cô vẫn hỏi: “Sau đó thì sao?”
Khóe môi Văn Thiệu nhếch lên thành một nụ cười trào phúng nhàn nhạt: “Ngoại trừ khuôn mặt ra, hai người bọn họ không hề xứng đôi ở điểm nào cả.”
Tuổi tác chênh lệch lớn, trình độ giáo dục chênh lệch lớn, và cả tầm nhìn, tam quan [*]… Thậm chí là thói quen sinh hoạt cũng không hợp nhau một chút nào, tóm lại, họ hoàn toàn không phải người chung lối.
[*] Tam quan (三观) là cách con người ta nhìn nhận và đánh giá khách quan về thế giới, tam quan bao gồm: thế giới quan, nhân sinh quan và giá trị quan.
Năm đó mẹ anh vừa gặp đã yêu Tôn Hoàn Nam – người đàn ông đã ly dị, không để tâm đến lời khuyên can của gia đình mà nhất nhất một mực phải gả cho ông, cưới nhanh đẻ nhanh.
Văn Thiệu không biết Tôn Hoàn Nam có thích mẹ anh hay không, nhưng năm đó nhà họ Văn là phú thương có tiếng ở hai vùng Vân – Giang, lĩnh vực làm ăn rộng lớn, vô số người muốn leo lên.
Có lẽ Tôn Hoàn Nam không yêu mẹ anh nhiều đến thế, nhưng là một người kinh doanh, chắc chắn là ông sẽ không khước từ thiên kim nhà họ Văn.
Tiếp sau đó, sau khi hai người kết hôn thì có rất nhiều quan niệm không hợp nhau.
Văn Thiệu nhớ, hai năm trước, thỉnh thoảng hai người bọn họ sẽ cãi nhau, về sau thì ngày một nhiều hơn…
Nhưng khi đó, việc làm ăn của hai nhà Tôn – Văn đã dính líu rất sâu, không phải nói cắt đứt qua lại là có thể cắt đứt được.
Tôn Hoàn Nam trông cậy vào mạch giao thiệp của bố vợ, ông cụ Văn thì nhờ vào thủ đoạn như lôi như đình của con rể, tiền đề để hai nhà nâng đỡ nhau là một tờ giấy chứng nhận kết hôn.
Tôn Hoàn Nam là một hạt giống kinh doanh tốt, cộng thêm sự trợ giúp của bố vợ, trong mấy năm đó, nhà họ Tôn nhanh chóng bành trướng.
Song song với đó, vì tiểu bối không có tài cán gì mà nhà họ Văn ngày càng suy yếu dần, chỉ có thể dựa vào ông cụ Văn khổ cực chèo chống. Nếu khi ấy mà còn dừng hợp tác với Tôn Hoàn Nam, vậy thì nhà họ Văn sẽ thật sự chấm dứt.
Cho nên, dù nghe mẹ của Văn Thiệu nói muốn ly hôn, nhưng chỉ cần Tôn Hoàn Nam và ông cụ Văn không mở miệng, thì sẽ không ai buông bỏ cuộc hôn nhân này được.
Mười mấy năm gần đây, trước khi qua đời, mẹ đều ở trong viện của núi Thanh Nguyên, ngày ngày niệm kinh lễ Phật, chế hương, phục hồi lại phương pháp thời xưa.
Khi Văn Thiệu không đi học thì sẽ lên núi ở cùng mẹ, từ tiểu học đến cấp ba, anh trơ mắt nhìn trong mắt mẹ mình dần mất đi ánh sáng, như đèn cạn dầu.
Mấy năm nay, Văn Thiệu đã gặp nhiều cuộc hôn nhân bi kịch do vừa thấy đã yêu mang tới, cũng đã thấy nhiều sự thương tổn về tình cảm mà hôn nhân thương mại mang đến cho đôi bên.
Mẹ của anh, từ một người hoạt bát tươi đẹp, bà trở nên lặng lẽ và ít nói, nắng mưa thất thường.
Văn Thiệu cũng dần trở nên lạnh lùng, xa cách người khác.
Cái gọi là “vừa thấy đã yêu” chỉ đơn giản là nhìn trúng vẻ bề ngoài mà thôi, mà, bề ngoài lại là thứ không có tác dụng nhất trong chuyện tình cảm.
Mẹ của anh vì vẻ bề ngoài mà yêu Tôn Hoàn Nam, yêu đắm say đến nỗi không thể khắc chế được.
Nhưng cuối cùng, lúc cãi nhau, khi đối diện với khuôn mặt của Tôn Hoàn Nam – người bà từng yêu đậm sâu, bà vẫn cảm thấy chán ghét khôn nguôi.
Nhưng trước khi mất, mẹ nói rằng mẹ không hận Tôn Hoàn Nam, hai người từng yêu nhau oanh liệt, bi kịch của bản thân bà là do hai nhà Văn – Tôn cùng nhau tạo thành.
Những năm đó Văn Thiệu oán hận Tôn Hoàn Nam, mẹ của anh thì vẫn luôn cố gắng muốn chắp vá lại quan hệ giữa con trai mình và Tôn Hoàn Nam, bà sợ rằng, một ngày nào đó – khi mình không còn, Văn Thiệu sẽ chống lại bố và ông ngoại, rồi cuối cùng sẽ trở thành người không có nơi nương tựa giống như mình.
Sau khi mẹ anh qua đời, Tôn Hoàn Nam cũng bị đả kích, cố gắng muốn chắp vá lại quan hệ giữa hai bố con.
Nhưng tính tình Văn Thiệu sắt đá, mấy năm trước hai bố con vẫn luôn như nước với lửa, mãi cho đến năm ngoái Tôn Hoàn Nam bệnh nặng một trận, thái độ của anh mới dịu đi.
Văn Thiệu rất ít khi nhớ lại chuyện đã qua, nghĩ về chuyện này thì lại không tránh được lòng cảm thương.
Giang Vãn Ninh nhìn dáng vẻ của anh, cô không dám hỏi thêm gì nữa, cũng không đành lòng đâm vào nỗi đau của anh.
Hai người không ai nói gì nữa, họ đứng song song và cùng nhìn về nơi phương xa đến mất hồn.
Mãi cho đến khi, vì lạnh cóng mà Giang Vãn Ninh hắt hơi một cái, Văn Thiệu mới lấy lại tinh thần: “Về đi ngủ đi.”
“Được…”
Giang Vãn Ninh cắn môi dưới, cô nhìn anh.
Do dự rất lâu, Giang Vãn Ninh đi qua rồi nhẹ nhàng ôm lấy anh, vỗ vỗ sau lưng anh.
“Đừng vị cuộc hôn nhân thất bại của bố mẹ mà tước đoạt đi quyền yêu của chính mình.” Giọng nói của cô rất rất nhỏ, nhưng mang lại tác dụng lớn lao vô cùng.
Toàn thân Văn Thiệu cứng đờ, bàn tay đang muốn đẩy cô ra lại chầm chậm thả xuôi bên người, hết nắm lại thành nắm đấm rồi lại buông ra.
“Chắc chắn là anh sẽ gặp được người mà anh muốn làm bạn cả đời, không chỉ phải xứng đôi mà còn phải yêu nhau.”
Giang Vãn Ninh buông anh ra, nghiêng đầu cười: “Tất nhiên là, nếu người đó là em thì sẽ tốt nhất.”
Biểu cảm của Văn Thiệu ôn hòa hơn rất nhiều, một lần nữa thúc giục cô: “Về đi ngủ.”
Vừa rồi khi Giang Vãn Ninh ôm anh, anh nhận ra tay của cô lạnh buốt.
“Ngủ ngon!” Giang Vãn Ninh cười híp mắt nhìn anh: “Em nghe nói mỗi ngày có người nói ngủ ngon với anh thì sẽ làm tăng cảm giác hạnh phúc.”
Khóe miệng của Văn Thiệu không nhịn được mà cong lên, sự lạnh nhạt trong giọng nói cũng tan đi đôi phần.
“Ngủ ngon.”
…
Đảo mắt một cái đã đến tháng năm, sau khi Giang Vãn Ninh trở về từ Vân Thành thì cô bắt đầu làm việc không ngừng nghỉ, cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ mà cô đã trì hoãn suốt một tuần đúng ngay ngày một tháng năm.
Cô hứng thú bừng bừng nhắn tin cho biên tập, không ngờ là đối phương lại trả lời trong chớp mắt.
Không Cập Nhật Chết Cho Coi: [Tốt lắm, trước khi chị truy sát em thì em đã hoàn thành rồi.]
Giang Vãn Ninh: [Sao chị còn chưa ngủ?]
Không Cập Nhật Chết Cho Coi: [Đang tìm chuyến bay đến Giang Thành, nếu như em còn không nộp nữa thì chị sẽ đến cổng nhà em ngồi chờ.]
Giang Vãn Ninh: [Chị yên tâm đi, hiện giờ cảm giác tay của em siêu tốt!]
Không Cập Nhật Chết Cho Coi: [Vừa hay, đang muốn nhận một việc cho em mà không biết em có đồng ý không.]
Không Cập Nhật Chết Cho Coi: [Mấy ảnh bản thảo thiết kế mà trước kia em đăng lên Weibo ấy, có một công ty tìm đến, muốn hỗ trợ thiết kế cho em một kiểu nước hoa kết hợp tên.]
Weibo của Giang Vãn Ninh không chỉ chia sẻ tác phẩm truyện tranh mà còn nhiều lần cập nhật, bình luận về nước hoa, cũng xem như là một nửa blogger nước hoa.
Khi học đại học, cô từng thiết kế mấy chai nước hoa, lúc dọn nhà sắp xếp đồ đạc thì đã vô tình tìm được bản thảo, cô đã chọn mấy bản trông vừa mắt đăng lên Weibo.
Giang Vãn Ninh: [Kết hợp tên với em ạ?]
Không Cập Nhật Chết Cho Coi: [Đúng vậy, là sẽ cho ra mắt số lượng chai giới hạn, bọn họ yêu cầu theo phong cách Trung Quốc.]
Giang Vãn Ninh đồng ý ngay, có thể nhìn thấy món đồ mình thiết kế trở thành thành phẩm là một việc khiến người ta cảm thấy rất thoả mãn, huống chi nước hoa còn là thứ cô rất thích nữa.
Hai người trò chuyện về công việc, mãi cho đến rạng sáng, Giang Vãn Ninh ăn chút bữa sáng rồi mới ngủ, đặt đồng hồ báo thức vào bốn giờ chiều.
Sau khi rời giường, cô cấp tốc dùng dụng cụ làm đẹp cứu vớt trạng thái làn da của mình, sau đó ra ngoài tìm Trần Thư Nhiễm tụ tập.
Hai người đã hẹn nhau đi đến studio tạo hình làm tóc, tiện thể để thợ trang điểm giúp.
Địa điểm họp lớp được quyết định là nhà hàng hải sản nổi tiếng ở Giang Thành, nghe nói do gia đình của một bạn học trong số đó đầu tư.
Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm đến phòng bao đúng giờ, tất cả có bốn bàn, có lẽ là chưa đến năm mươi người.
Mấy năm qua, bạn học cấp ba chưa từng tụ họp với quy mô lớn, cho nên, khi Giang Vãn Ninh nhìn thấy một vài người thì vẫn có cảm giác như đã qua mấy đời.
“Giang Vãn Ninh sao?”
Ví dụ như chàng trai hứng thú bừng bừng chạy tới chào hỏi mình này, Giang Vãn Ninh không có chút ấn tượng nào.
“Chào cậu…” Giang Vãn Ninh lễ phép cười: “Cậu học lớp nào thế?”
“Haiz, tớ là Lưu Mập, bạn cùng bàn với lão Hứa đây!” Thật ra “Lưu Mập” không phải tên của cậu ta, nhưng khi đó bị thầy chủ nhiệm gọi như vậy, các bạn học bèn gọi cậu ta như thế.
“À…” Giang Vãn Ninh làm ra dáng vẻ bừng tỉnh chợt nhớ ra: “Bạn cùng bàn của lão Hứa à?”
Lão Hứa nào cơ?
“Đúng thế, cậu quên rồi à? Năm đó, khi cậu tỏ tình với lão Hứa, tớ còn cổ vũ cho cậu đấy! Sau này, lúc cậu ấy theo đuổi cậu, tớ giúp cậu ấy đưa thư tình cho cậu, còn bị thầy chủ nhiệm lớp các cậu bắt được rồi mắng cho một trận, cậu nhớ không?”
“Nhớ…” Cuối cùng Giang Vãn Ninh cũng nhớ ra rồi.
Khi ấy trường học quản lý rất nghiêm ngặt, chuyện yêu sớm này mà bị điều tra ra thì chính là trọng tội.
Bạn học Lưu Mập này giúp Hứa Tại Xuyên đưa thư tình cho cô rồi bị chủ nhiệm lớp bắt tại trận, nhưng cậu ta lại quên mình vì việc nghĩa, vì anh em mà không tiếc mạng sống. Dưới sự ép hỏi của chủ nhiệm lớp, cậu ta cũng không khai ra Hứa Tại Xuyên, một mình ôm tất cả mọi tội lỗi, còn đọc bản kiểm điểm lúc chào cờ.
Lưu Mập cười hì hì hai tiếng, sau đó chỉ chỉ ra ngoài cửa: “Tớ đi ra ngoài xem lão Hứa một chút, cậu ấy nói là sắp đến rồi.”
Giang Vãn Ninh hướng mắt nhìn ra ngoài theo tay của cậu ta, sau đó hít sâu một hơi.
“Vì sao mọi người đều nhớ chuyện này vậy?”
Vì sao ký ức mọi người giữ còn “lâu phai” hơn cả người trong cuộc là cô đây vậy!
“Bởi vì Hứa Tại Xuyên là nam thần của lớp bọn họ.” Trần Thư Nhiễm vỗ vai cô: “Hoa khôi lớp chúng ta tỏ tình với nam thần lớp bên cạnh và bị từ chối đã đủ chấn động rồi, nhưng sau đó người ta quay đầu theo đuổi cậu thì cậu lại từ chối, đây không còn là việc mà hai chữ “chấn động” có thể tóm tắt được nữa…”
Thậm chí, ngay cả trên quyển sổ nhỏ thông điệp ở nhà ăn của trường cũng viết đầy những lời chúc phúc của các bạn học, đương nhiên là viết tắt rồi.
Mấy câu đại loại như “HTX <3 GVN”, Trần Thư Nhiễm đã thấy rất nhiều, rất rất nhiều.
Nhưng khi đó Giang Vãn Ninh còn đang mê muội đàn em đại ca, không hề chú ý đến phương diện này.
Chào hỏi một vòng, Giang Vãn Ninh bị ép nhớ lại rất nhiều chuyện năm lớp mười một của các bạn học.
Mọi người đều cố gắng nói ra chuyện xấu trước kia của mình để đánh thức ký ức của bạn học, chỉ có Giang Vãn Ninh là không cần làm thế, bởi vì mọi người đều nhớ lại khúc mắc giữa cô và Hứa Tại Xuyên.
Gần như mọi người đã tới đông đủ hết rồi, Từ Vũ Vi kêu gọi mọi người ngồi xuống.
Đương nhiên là Giang Vãn Ninh và Trần Thư Nhiễm ngồi với những người học cùng lớp.
“Húa Tại Xuyên bị kẹt xe rồi.” Từ Vũ Vi tiến lên nói với Giang Vãn Ninh.
Giang Vãn Ninh hơi xấu hổ: “Thật ra các cậu không cần nói cho tớ biết chuyện của cậu ấy đâu…”
Bây giờ, mỗi lần cô nghe thấy tên của Hứa Tại Xuyên thì sẽ cảm thấy bản thân có lỗi với Văn Thiệu một lần.
“Ôi, dù gì thì hai cậu cũng còn độc thân, không chừng vẫn có thể nối lại tiền duyên đấy.” Từ Vũ Vi nói khẽ: “Thật ra tớ từng gặp cậu ấy ở nước ngoài một lần, cậu ấy không tệ đâu, thật đó.”
Giang Vãn Ninh thở dài, vừa chuẩn bị nói cho Từ Vũ Vi biết là mình đã thích người khác rồi, bảo cô ấy đừng tác hợp nữa thì lại nghe thấy Lưu Mập ở bên ngoài vừa ồn ào vừa đẩy cửa.
“Tới rồi, lão Hứa tới rồi, nhanh nhanh nhanh, các cậu mau nhìn xem có phải lão Hứa không còn đẹp trai như trước nữa rồi không?”
“Vèo” một cái, Từ Vũ Vi đứng phắt dậy, thân là người tổ chức, cô ấy nhiệt tình hết lòng với tất cả bạn học.
Hiển nhiên là Giang Vãn Ninh cũng không còn cơ hội nói ra lời đó nữa, cô đỡ trán, cũng nhìn về phía cửa.
Hứa Tại Xuyên vẫn mang tướng mạo phong độ của người trí thức như trước đây, áo sơ mi trắng phối với quần jean, trên mắt đeo một chiếc kính gọng vàng, trông nhã nhặn lịch sự.
Khác với cảm giác lạnh lùng xa cách mà Văn Thiệu mang đến cho người khác, mặc dù Hứa Tại Xuyên cũng là kiểu người không thích nói chuyện, nhưng cậu ta có vẻ ôn hòa hơn, sẽ dùng nụ cười mà nhìn về phía người nói chuyện với mình.
Khi Giang Vãn Ninh ngước mắt nhìn sang thì thấy Hứa Tại Xuyên cũng đang nhìn cô.
“Vãn Ninh, lâu rồi không gặp.” Rõ ràng là ánh mắt cậu ta nhìn về Giang Vãn Ninh khác với lúc nhìn những người khác.
Giang Vãn Ninh thầm nghĩ, không ổn rồi, hình như người này chưa hết lòng gian với mình hay sao ấy?
Hứa Tại Xuyên đẩy mấy chàng trai ra rồi đi về phía cô, mặt mày dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng như cây liễu lướt nhẹ qua mặt: “Còn nhớ tớ không?”
Không khéo thay, Giang Vãn Ninh dị ứng với cây liễu.
“Lâu rồi không gặp.” Cô cười một cách lịch sự với Hứa Tại Xuyên, theo bản năng, thân thể cô hơi ngửa ra sau: “Vừa nhớ ra.”
“Không sao.” Nụ cười của Hứa Tại Xuyên không thay đổi, giọng nói vẫn dịu dàng: “Tớ vừa về tháng trước, sau này cũng sẽ ở lại Giang Thành, sau này chúng ta có rất nhiều cơ hội gặp mặt.”
Giang Vãn Ninh không nói chuyện, hơi lúng túng mà cúi đầu xuống.
“Tớ có thể ngồi ở đây không?” Hứa Tại Xuyên chỉ về phía chỗ bên cạnh cô mà hỏi.
Giang Vãn Ninh bỗng ngẩng đầu lên: “Không được, Từ Vũ Vi đã…”
Còn chưa dứt lời, Từ Vũ Vi – người bị điểm tên lập tức bay nhảy rồi ngồi vào chỗ trống đối diện bọn họ, giọng nói to rõ: “Tớ ngồi đây là được rồi! Hứa Tại Xuyên, cậu ngồi đó đi, cậu xoay bộ chén dĩa qua đây giúp tớ với!”
Một bạn học khác cũng phụ họa theo: “Đúng đúng, lão Hứa, cậu ngồi đó đi, vừa hay bọn tớ có mấy vấn đề muốn hỏi lớp trưởng của bọn tớ.”
Giang Vãn Ninh: “…”
Cái tật thích trợ công của mấy người này đúng là không thay đổi chút nào.
Sau khi người đến đông đủ rồi thì đồ ăn bắt đầu được mang lên, Hứa Tại Xuyên vẫn vô cùng chu đáo, mỗi lần, trước khi gắp đồ ăn cho cô thì đều sẽ hỏi cô có ăn hay không, sau đó lại đổi sang đũa chung gắp cho cô.
Nếu như Giang Vãn Ninh nói “Không cần, tôi tự làm”, thì cậu ta sẽ hiểu thành cô muốn ăn nên sẽ gắp, rót đồ uống, đưa khăn tay vô cùng tỉ mỉ chu đáo.
Giang Vãn Ninh ăn có một bữa cơm mà toàn thân không thoải mái gì cả, Trần Thư Nhiễm ở bên cạnh nhìn thấy sự khác thường của cô thì nhẹ giọng hỏi có phải cô dị ứng hải sản hay không.
Giang Vãn Ninh ghé vào bên tai cô ấy, khe khẽ nói: “Không, tớ dị ứng Hứa Tại Xuyên.”
Cậu ta ân cần đến mức khiến cô không nhịn được mà nghĩ đến Văn Thiệu, nếu như có một ngày nào đó anh cũng ân cần với mình như thế…
Không, Văn Thiệu sẽ không làm thế đâu.
Giang Vãn Ninh cảm thấy mình đang mơ mộng hão huyền, trai thẳng Văn Thiệu chết tiệt kia, dù anh có tu luyện đến kiếp sau thì chắc là anh cũng sẽ không chu đáo đến thế.
Ăn cơm xong, có người kiến nghị muốn chụp ảnh chung.
Sau khi lớp Giang Vãn Ninh chụp xong, không biết là ai nói để những người độc thân chụp với nhau một tấm.
Sau đó cô bị các bạn học đẩy đến bên cạnh Hứa Tại xuyên.
Số người độc thân không nhiều, khoảng mười mấy người.
Mọi người cùng nhau chụp hình chung, còn chia sẻ lý do vì sao độc thân.
“Trong văn phòng tớ có tổng cộng ba người đàn ông, còn kết hôn hết rồi, muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm.”
“Tớ thì không muốn tìm, không chịu nổi sự thúc giục của bố mẹ, mỗi tuần xem mắt một lần, không sót tuần nào.”
“Tớ tập trung cho sự nghiệp, không vội tìm bạn trai.”
…
“Cậu thì sao? Trai đẹp Hứa, không có mỹ nhân ngoại quốc nào có thể lọt vào mắt xanh của cậu à?”
Hứa Tại Xuyên cười: “Tớ vẫn thích người bản địa Giang Thành chúng ta hơn.”
“Vậy thì tốt quá rồi, về nước rồi thì có thể từ từ tìm.”
“Đúng vậy, đợi tuần sau đi làm là có thể chú trọng giải quyết vấn đề cá nhân rồi.” Sau khi Hứa Tại xuyên nói xong thì lại nhìn về phía Giang Vãn Ninh: “Cậu thì sao Vãn Ninh?”
Giang Vãn Ninh đang định hỏi Văn Thiệu xem có rảnh không, định bụng một lát nữa hẹn anh ăn khuya, thì tự dưng bị gọi tên, cô cũng giật nảy mình: “Hả? Tôi làm sao?”
“Sao chưa tìm bạn trai?”
“À, có thích rồi, nhưng vẫn chưa theo đuổi được…” Giang Vãn Ninh không kiêng dè gì cả, thoải mái nói ra.
Trong nháy mắt, bầu không khí có vẻ hơi kỳ dị.
Giang Vãn Ninh cười nói: “Chờ theo đuổi được rồi thì tớ lại giới thiệu cho mọi người làm quen.”
“Được, nhưng cậu nhớ nói cho tụi tớ biết đấy nhé.” Từ Vũ Vi đứng ra xoa dịu bầu không khí, lại chuyển chủ đề sang những người khác.
Chụp hình xong, mọi người tụm năm tụm ba tại chỗ nói chuyện phiếm.
Phần lớn các bạn nam đều đã uống chút rượu, bây giờ đang ầm ĩ bắt đầu gọi người lái thuê.
Từ Vũ Vi kéo Giang Vãn Ninh đi vệ sinh, trên đường đi, cô ấy nói ra lời xin lỗi cô: “Ngại quá, tớ không biết cậu…”
“Không sao.” Giang Vãn Ninh cười với cô ấy: “Trước khi ăn cơm tớ muốn nói với cậu nhưng không kịp.”
“Ôi, sớm biệt vậy thì tớ đã không đồng ý buổi tụ họp này của Hứa Tại Xuyên rồi.”
“Hứa Tại Xuyên?” Giang Vãn Ninh có chút kinh ngạc, cô vẫn tưởng rằng là do Từ Vũ Vi đề xuất.
Từ Vũ Vi gật đầu: “Khi tớ về nước, tớ có đăng lên vòng bạn bè, Hứa Tại Xuyên nhìn thấy thì hỏi tớ có muốn tổ chức họp lớp hay không, còn đặc biệt bảo tớ gọi cả cậu đi nữa.”
Giang Vãn Ninh cảm thấy hơi kỳ lạ, nếu như nói là vì “chưa dứt tình cũ”, thì cô tự thấy mình không có sức hấp dẫn lớn đến vậy.
Hơn nữa, nhiều năm nay, cô và Hứa Tại Xuyên cũng không gặp gỡ gì cả, nếu như nói là vì không có cách thức liên lạc, vậy thì có thể hỏi xin Từ Vũ Vi mà.
“Thôi, sau này không gặp nhau là được rồi.” Giang Vãn Ninh và Từ Vũ Vi cùng quay về phòng bao, nhìn thấy một chàng trai đang đứng ở cửa ra vào gọi điện thoại.
“Ôi, chú nhỏ, không không không không, chú không cần tới đón cháu đâu, cháu tự, tự gọi người lái thuê là được… Không cần, thật sự không cần đâu ạ.”
Khi hai người đẩy cửa thì vô tình nghe thấy cậu ta gọi điện thoại, Giang Vãn Ninh thấy cậu ta nói chuyện cà lăm như vậy, thì cô không nhịn được mà cười cười.
Sau khi vào phòng, Từ Vũ Vi hạ giọng nói đùa với cô: “Từng thấy không ít con trai cưng của mẹ, cháu trai cưng của chú thì lại là lần đầu tiên trông thấy luôn đấy.”
“Cậu ấy học lớp nào? Sao tớ chưa từng thấy vậy nhỉ?”
Thật ra dung mạo cũng khá đẹp, thuận mắt hơn Hứa Tại Xuyên nhiều.
“Lớp của Dao Dao, cậu không quen đâu, lúc trước cậu ta ở cùng một câu lạc bộ với tớ, nhà hàng nay do nhà cậu ta đầu tư.”
Ngoài cửa, Tôn Thanh Viễn còn đang cố sức từ chối ý tốt đột ngột xuất hiện của chú nhỏ, cuối cùng, sự từ chối này không đem lại kết quả gì, cậu chỉ đành “nhận lấy” nó mà thôi.
Cậu dựa vào tường, nghĩ mãi mà không ra, thế là bèn gửi tin nhắn phàn nàn với anh họ.
Tôn Thanh Viễn: [A Châu, gần đây anh có gặp chú nhỏ không?]
Tôn Thanh Châu: [Có, buổi tối cùng ăn cơm với ông nội, chú nhỏ vừa mới đi, sao vậy?]
Từ nhà họ Tôn đến đây mất hơn nửa tiếng đi đường, nói cách khác là, người chú nhỏ thân yêu của cậu đặc biệt chạy từ nhà tới đây chỉ để đưa cậu về nhà thôi ư?
Chú nhỏ của cậu bị gì vậy nhỉ?
Vì sao lại đột ngột tốt với cậu cháu trai thứ hai này vậy?
Có phải cậu đã làm gì khiến cho chú nhỏ tức giận rồi không, dẫn đến việc chú nhỏ sẽ nhân lúc đang trên đường về nhà mà ám sát cậu?
Tôn Thanh Viễn: [Chú nhỏ muốn tới đón em về nhà…]
Tôn Thanh Châu: [?????]
Tôn Thanh Châu: [Chú, chú nhỏ nào thế? Chú nhỏ của chúng ta á? Chú nhỏ ruột của chúng ta á?]
Tôn Thanh Viễn: [Nói nhảm…]
Tam quan của hai người đồng loạt bị phá vỡ, chú nhỏ của bọn họ chưa từng dính dáng gì tới mấy chữ “bảo vệ thế hệ con cháu”, hôm nay chú nhỏ bị làm sao vậy?
Tôn Thanh Châu: [Em đã làm gì vậy? Vì sao chú ấy muốn đi đón em?]
Tôn Thanh Viễn: [Em không làm gì cả, hôm nay em họp lớp, vừa nãy đăng mấy tấm ảnh chụp chung lên vòng bạn bè, đăng chưa được nửa phút thì chú nhỏ hỏi em có uống rượu hay không, nói muốn qua đây đón em.]
Tôn Thanh Châu mở vòng bạn bè của Tôn Thanh Viễn ra, nhìn thấy sáu tấm ảnh chụp chung cậu ấy vừa đăng.
Tôn Thanh Châu: [Ờ… Chẳng lẽ là chú nhỏ vừa ý cô gái nào trong lớp em rồi ư?]
Tôn Thanh Châu: [Người đứng giữa trong tấm thứ sáu khá đẹp đó.]
Tôn Thanh Viễn: [Anh cảm thấy giữa việc chú nhỏ vừa ý con gái và chú nhỏ bị điên thì cái nào có khả năng lớn hơn?]
Tôn Thanh Châu: [Chú nhỏ bị điên.]