Giang Vãn Ninh: “…”
Đàn ông đàn ang, đang tốt đẹp vậy mà tại sao phải có thêm cái miệng làm gì thế nhỉ?
Bốn chữ “Anh dạy em đi” quanh quẩn ở trong đầu rất lâu, nhưng cuối cùng Giang Vãn Ninh vẫn không thể nói ra thành lời được.
Cô không phục lắm mà bĩu môi, khẽ nói: “Anh quản em à…”
“Hôm nay mới mười sáu độ.” Văn Thiệu cũng mặc kệ cô có muốn hay không, để lại một câu “Thay quần dài rồi hẵng sang ăn cơm” rồi tự đi về trước.
“Đồ cổ hủ.” Giang Vãn Ninh khe khẽ mắng anh một câu như thế, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn vào nhà mặc quần dài.
Giang Vãn Ninh thường ăn mặc mỏng manh, trước kia, cho dù mùa đông có lạnh hơn nữa thì cô cũng chỉ mặc một chiếc quần, cho nên cô không hề cảm thấy chuyện để lộ chân trong thời tiết này có gì không ổn. Mãi đến khi về phòng rồi chạm vào bắp chân, cô mới phát hiện ra hai chân mình đã lạnh đến mức giống như đá vậy.
Cô mặc chiếc quần thường rộng rãi vào rồi nhảy nhảy tại chỗ hai cái, bấy giờ mới cảm thấy toàn thân mình đã trở nên ấm áp.
Vừa đi đến cửa sân của Văn Thiệu, Giang Vãn Ninh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Nhìn Văn Thiệu ở trong phòng bận tới bận lui, hết hâm nóng đồ ăn, rồi lại bày bát đũa, cô không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Giang Vãn Ninh nhớ, khi cô học tiểu học, lúc đó điều kiện gia đình cô vẫn chưa thể xem là quá tốt, mỗi tối hằng ngày, đích thân Giang Thành Quân sẽ nấu nướng cho hai mẹ con cô ăn.
Về sau có tiền, sau khi mời bảo mẫu về thì dần dần ông không nấu nữa, đến đời con cái là Giang Vãn Ninh, thì ở trong nhà cô lại càng không có lấy một người biết nấu ăn.
Văn Thiệu bày bát đũa xong, anh vô tình nhìn thấy Giang Vãn Ninh đang đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm.
“Ngây ngốc gì vậy? Vào đây ăn cơm đi.” Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Nhìn thấy Giang Vãn Ninh có vẻ hơi mất tập trung, Văn Thiệu ăn hai miếng rồi mà vẫn không nhịn được mà hỏi cô bị làm sao.
“Chỉ là, vừa nãy em trông thấy dáng vẻ ở trong phòng bếp của anh, bỗng nhiên em nghĩ đến bố em, đã rất lâu, rất rất lâu rồi em chưa ăn cơm bố em nấu.”
Văn Thiệu nhíu mày, muốn mở miệng an ủi cô hai câu.
Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy cô gái ở phía đối diện thở dài một hơi, cô nói: “Việc làm ăn càng ngày càng bận rộn, không làm gì thì sẽ cùng mẹ em sống thế giới hai người, đâu còn quan tâm đến sự sống chết của em nữa đâu?”
Sau khi nói xong, cô gắp một củ khoai từ vào chén.
“Mẹ em dị ứng khoai từ, trong nhà không bao giờ làm, lâu lắm rồi em không ăn khoai từ.”
Văn Thiệu cười một tiếng: “Anh hai tôi dị ứng xoài, bố tôi cũng chưa bao giờ để xoài trong nhà, đến nỗi, khi tôi học tiểu học, bởi vì không biết quả xoài mà tôi đã bị người ta chê cười.”
“Vậy còn anh thì sao? Anh có dị ứng gì không?” Giang Vãn Ninh nhân cơ hội muốn hiểu về anh nhiều hơn.
Văn Thiệu suy tư mấy giây rồi hỏi cô: “Hàng xóm nói nhiều thì có tính không?”
…
Hai người ăn cơm xong, Giang Vãn Ninh lề mà lề mề rửa chén, sau đó, cả người cô giống như bị nhựa cao su dính vào ghế vậy, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Nhưng Văn Thiệu cũng không có ý định đuổi cô đi, một lát nữa, khi anh chế hương thì có thể để Giang Vãn Ninh làm trợ thủ.
Sau bữa ăn, trợ lý Lưu đưa tới hai giỏ lê.
Đủ loại lê, tất cả loại lê mà Giang Vãn Ninh từng thấy hay chưa từng thấy đều được cậu ta mang đến.
Trợ lý Lưu ở trong tiệm bán trái cây cả buổi sáng, có thể nói là hiểu biết tương đối sâu sắc về mấy quả lê này: “Lê mật Giang Bắc này là ngọt nhất, lê phong thủy [*] nhiều nước nhất, còn có lê Korla Tân Cương này, còn có…”
[*] Lê phong thủy: Một giống lê của Nhật Bản.
“Đi, đi rửa rồi lau khô.” Văn Thiệu không có hứng nghe cậu ta phổ cập mùi vị và nguồn gốc của lê, lấy mỗi loại một quả, anh và trợ lý Lưu, mỗi người cầm một nửa.
Anh vừa định hỏi Giang Vãn Ninh có muốn ăn lê không, thì đã nhìn thấy Giang Vãn Ninh gặm lê, không biết là cô đã gặm từ bao giờ rồi.
Văn Thiệu trợn mắt há mồm mà nhìn cô, anh có thể khẳng định là Giang Vãn Ninh luôn đứng bên cạnh mình, không hề rời đi một chốc nào cả.
“Sao vậy?” Giang Vãn Ninh thấy anh nhìn mình chằm chằm, cho rằng Văn Thiệu đang nhìn mà thèm: “Ngon lắm, anh ăn không?”
“Cô rửa chưa?”
Bây giờ Văn Thiệu bắt đầu thấy hoài nghi, người đang cầm quả lê ăn say sưa ngon lành trước mắt này, cùng với cô quỷ nhỏ già mồm lúc sáng nói là “ăn trứng gà luộc chỉ ăn loại trứng có thể ăn sống được, đồng thời, phải luộc lòng đào vừa ăn, nếu không thì sẽ không ăn trứng gà luộc”, nghi ngờ liệu hai người này có phải là cùng một người hay không.
Giang Vãn Ninh chớp chớp mắt, sau đó, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn ướt chuyên dùng để làm sạch dụng cụ ăn uống và trái cây, cô bày ra cho anh xem: “Vừa lau rồi, lau tận hai lần.”
Văn Thiệu thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn là cô.
“Cô Giang cũng mang theo cái này bên mình à?” Trợ lý Lưu rất tò mò, tiến tới nhìn: “Tôi còn chưa từng thấy thứ này bao giờ.”
Giang Vãn Ninh lấy từ trong túi ra ba chiếc khăn ướt khác: “Còn có khăn lau màn hình điện thoại và vết bẩn quần áo, cho anh một cái, quần áo anh bẩn rồi.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô Giang.” Trợ lý Lưu “được yêu thương mà lo sợ”, cậu ta bỏ chiếc khăn vào trong túi áo một cách ngay ngắn, còn muốn nói gì đó với Giang Vãn Ninh thì đã bị Văn Thiệu gọi đi rửa lê.
Hai người đứng trước ao nước, trợ lý Luu liếc mắt nhìn Văn Thiệu mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi anh: “Sếp Văn, hình như anh và cô Giang chung sống rất tốt thì phải?”
“Cậu muốn nói gì?” Văn Thiệu nhạt giọng hỏi cậu ta.
“Em muốn nói, anh tốt với cô Giang hơn cô Từ nhiều, có phải là…”
“Bởi vì cô ấy khó chơi hơn.” Văn Thiệu vô thức nhìn về phía người đang đứng bên ngoài cửa sổ: “Bịa đặt lung tung, còn đuổi mãi không đi.”
Trợ lý Lưu mang biểu cảm kinh ngạc: “Vậy, vậy à?”
Cô ấy không đi, chẳng phải là anh có thể đi hay sao?
“Phải.” Giọng điệu của Văn Thiệu nghe có vẻ chắc chắn lắm.
Trợ lý Lưu bày ra biểu cảm lạ rồi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nếu ông chủ của cậu ta đã quên mất lần trước chặn cô Từ ngoài cửa như thế nào, quên mất lần trước nữa từ chối lời tỏ tình của cô Vương như thế nào, quên mất lần trước trước nữa nói chuyện không nể nang làm cô Trần khóc như thế nào… Vậy thì cậu ta cũng không cần phải cố ý nhắc nhở làm gì.
Hai người rửa lê xong thì đi ra, Giang Vãn Ninh phát hiện ra rằng, hình như thái độ của người trợ lý này đối với mình đã tốt hơn nhiều, có lẽ là vì mình đã cho cậu ta khăn ướt.
“Cô Giang, ba ngày tôi lên đây một lần, cô có cần gì thì có thể nói với tôi.”
“Mấy cửa hàng nổi tiếng của Giang Thành đều mở gần công ty chúng tôi, nếu như cô có muốn ăn gì thì lần sau tôi mang tới.”
“Còn có…”
“Lưu Tề Vũ.” Văn Thiệu dừng động tác tay lại, không vui mà nhìn cái người xun xoe nào đó: “Ai phát tiền lương cho cậu?”
“Là anh đó.” Lưu Tề Vũ chân thành nhìn anh: “Nếu như sếp Văn muốn ăn cái gì thì em cũng sẽ mang cho anh.”
Cũng?
Văn Thiệu nhíu mày, ấy thế mà một “ông chủ chính quy” như anh đã trở thành “người tiện thể” rồi.
“Cắt phía trên quả lê thành một cái nắp, sau đó khoét sạch hạt.” Anh phải vào phòng chuẩn bị phấn hương, cho nên anh bèn giao công việc xử lý lê cho bọn họ.
Giang Vãn Ninh cầm dao gọt trái cây, chậm rãi khoét hạt: “Trợ lý Lưu, sau này tôi gọi anh là anh Vũ nhé?”
Cứ gọi người ta là trợ lý mãi, Giang Vãn Ninh cảm thấy là lạ.
“Được chứ!” Lưu Tề Vũ vui vẻ đồng ý, không hề phát hiện ra ánh nhìn sắc bén đã xuất hiện sau lưng mình tự bao giờ.
“Công ty của các anh nằm ở phố Tài Chính à?” Giang Vãn Ninh vừa cắt lê vừa hỏi cậu ta.
“Đúng, gần đây mới mở cửa hàng hamburger, có điều, có phải là con gái các cô không hay ăn không? Phải giữ vóc dáng ấy.” Lưu Tề Vũ nhớ rõ mấy cô gái thế này rất chú ý đến độ hấp thụ calo.
“Không đâu, tôi rất thích, thi thoảng ăn một lần thì cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Văn Thiệu nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ, lặng lẽ quay vào phòng pha trộn phấn hương mà lát nữa phải dùng.
Dựa theo phương pháp xưa, tỷ lệ pha trộn của hương lê ngỗng Trướng Trung là một lượng vụn trầm hương, một chỉ [*] vụn đàn hương, cũng chính là tỉ lệ 1:10. Anh trộn đều hỗn hợp rồi để sang một bên chuẩn bị dùng, sau đó đến phòng bếp nấu nước.
[*] Chỉ là đơn vị đo trọng lượng, mười chỉ là một lượng.
Lúc đi ngang qua sân, hai người ngồi giữa sân cắt lê không hề nhìn anh lấy một cái.
Dường như Giang Vãn Ninh có một loại lực hấp dẫn, đi đến đâu cũng sẽ được người ta yêu thích, cô có thể làm thân với người ta rất nhanh, lão Từ ở chỗ quyên góp cũng khen ngợi cô không ngớt lời.
Văn Thiệu không nhịn được mà nhớ về cái hôm cô ở ngoài cửa sân của mình thề, nói không theo đuổi được anh thì sẽ không xuống núi.
Giọng điệu vô cùng tự tin, nhưng lại mang theo sự không cam tâm vô cùng nồng đậm.
Cô vô cùng để ý đến việc mình không chịu cho cô phương thức liên lạc, có lẽ là vì cô rất ít khi bị người ta từ chối.
Văn Thiệu nhìn về phía cô một lần nữa, giờ phút này, Giang Vãn Ninh đang rất sống động mà kể cho Lưu Tề Vũ nghe về chuyện lý thú cô gặp phải ở chùa Thanh Nguyên vào sáng nay.
Lúc nói chuyện, trông cô xinh đẹp chói mắt, khiến người ta không nhịn được mà bị cô hấp dẫn.
Sau khi lửa nổi lên, Văn Thiệu đổ nước vào nồi.
Hương lê ngỗng Trướng Trung cần dùng phấn hương đã pha trộn lấp đầy quả lê, sau đó đóng nắp lại hấp ba lần.
Trước đó anh từng thí nghiệm thử, thời gian của mỗi lần hấp không được quá dài, nếu không thì sau khi làm xong, nó sẽ làm hỏng mùi hương ngọt ngào trong trẻo của lê. Anh đã quen với việc phải hấp ba lần, mỗi lần chưng xong thì để cho nó hơi nguội rồi lại cho vào nồi, mỗi lần hấp khoảng chừng năm phút.
Sau khi nước sôi, Văn Thiệu chậm rãi đi ra ngoài.
Anh đi đến bên cạnh Giang Vãn Ninh, muốn lấy lê mà họ đã xử lý xong: “Tôi cầm mấy quả này bỏ vào phấn hương trước.”
“Chờ đã chờ đã! Em cũng muốn xem.” Lần đầu tiên Giang Vãn Ninh tiếp xúc với cái này, cái gì cũng cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
“Em xong ngay đây, em đi vào với anh.”
“Đừng có gấp, cô…” Văn Thiệu còn chưa kịp dứt lời thì đã nhìn thấy trên vỏ lê màu vàng nhạt xuất hiện vết máu.
Sau đó, giọt máu chảy xuống mặt bàn.
Giang Vãn Ninh phản ứng chậm mấy nhịp, cô hít hà một tiếng, sau đó, phản ứng đầu tiên của cô là ngẩng đầu lên hỏi anh: “Có phải là lê dính máu thì không thể dùng nữa đúng không anh?”
Văn Thiệu nhíu chặt mày, lấy dao trong tay cô rồi để sang một bên.
“Cô vào đây với tôi.”
“Không sao, em dùng băng keo cá nhân dán lại là được, em lấy cái…” Giang Vãn Ninh dùng giấy lau máu trên tay, sau khi lau xong thì máu lại chảy.
Bấy giờ cô mới thấy hơi luống cuống, vết thương sâu hơn cô tưởng.
Vừa rồi, trong tay Giang Vãn Ninh là quả lê căng đầy thịt, không dễ khoét hạt ra nên cô dùng sức khá mạnh. Cộng thêm việc cô đang vội xử lý hạt lê để cùng Văn Thiệu đi vào nhà xem từng bước, khó tránh khỏi việc gấp gáp, lực tay hạ xuống không được khống chế ở mức ổn, cứ thế, dao đã xuyên thủng quả lê.
Văn Thiệu nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô đứng dậy, không nói lời nào mà đưa Giang Vãn Ninh vào phòng.
Vào trong phòng, Văn Thiệu buông ta cô ra rồi đi lấy hòm thuốc.
Đàn ông đàn ang, đang tốt đẹp vậy mà tại sao phải có thêm cái miệng làm gì thế nhỉ?
Bốn chữ “Anh dạy em đi” quanh quẩn ở trong đầu rất lâu, nhưng cuối cùng Giang Vãn Ninh vẫn không thể nói ra thành lời được.
Cô không phục lắm mà bĩu môi, khẽ nói: “Anh quản em à…”
“Hôm nay mới mười sáu độ.” Văn Thiệu cũng mặc kệ cô có muốn hay không, để lại một câu “Thay quần dài rồi hẵng sang ăn cơm” rồi tự đi về trước.
“Đồ cổ hủ.” Giang Vãn Ninh khe khẽ mắng anh một câu như thế, nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn vào nhà mặc quần dài.
Giang Vãn Ninh thường ăn mặc mỏng manh, trước kia, cho dù mùa đông có lạnh hơn nữa thì cô cũng chỉ mặc một chiếc quần, cho nên cô không hề cảm thấy chuyện để lộ chân trong thời tiết này có gì không ổn. Mãi đến khi về phòng rồi chạm vào bắp chân, cô mới phát hiện ra hai chân mình đã lạnh đến mức giống như đá vậy.
Cô mặc chiếc quần thường rộng rãi vào rồi nhảy nhảy tại chỗ hai cái, bấy giờ mới cảm thấy toàn thân mình đã trở nên ấm áp.
Vừa đi đến cửa sân của Văn Thiệu, Giang Vãn Ninh đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.
Nhìn Văn Thiệu ở trong phòng bận tới bận lui, hết hâm nóng đồ ăn, rồi lại bày bát đũa, cô không nhịn được mà cong cong khóe miệng.
Giang Vãn Ninh nhớ, khi cô học tiểu học, lúc đó điều kiện gia đình cô vẫn chưa thể xem là quá tốt, mỗi tối hằng ngày, đích thân Giang Thành Quân sẽ nấu nướng cho hai mẹ con cô ăn.
Về sau có tiền, sau khi mời bảo mẫu về thì dần dần ông không nấu nữa, đến đời con cái là Giang Vãn Ninh, thì ở trong nhà cô lại càng không có lấy một người biết nấu ăn.
Văn Thiệu bày bát đũa xong, anh vô tình nhìn thấy Giang Vãn Ninh đang đứng ở cửa nhìn mình chằm chằm.
“Ngây ngốc gì vậy? Vào đây ăn cơm đi.” Anh kéo ghế ra rồi ngồi xuống.
Nhìn thấy Giang Vãn Ninh có vẻ hơi mất tập trung, Văn Thiệu ăn hai miếng rồi mà vẫn không nhịn được mà hỏi cô bị làm sao.
“Chỉ là, vừa nãy em trông thấy dáng vẻ ở trong phòng bếp của anh, bỗng nhiên em nghĩ đến bố em, đã rất lâu, rất rất lâu rồi em chưa ăn cơm bố em nấu.”
Văn Thiệu nhíu mày, muốn mở miệng an ủi cô hai câu.
Nhưng anh còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy cô gái ở phía đối diện thở dài một hơi, cô nói: “Việc làm ăn càng ngày càng bận rộn, không làm gì thì sẽ cùng mẹ em sống thế giới hai người, đâu còn quan tâm đến sự sống chết của em nữa đâu?”
Sau khi nói xong, cô gắp một củ khoai từ vào chén.
“Mẹ em dị ứng khoai từ, trong nhà không bao giờ làm, lâu lắm rồi em không ăn khoai từ.”
Văn Thiệu cười một tiếng: “Anh hai tôi dị ứng xoài, bố tôi cũng chưa bao giờ để xoài trong nhà, đến nỗi, khi tôi học tiểu học, bởi vì không biết quả xoài mà tôi đã bị người ta chê cười.”
“Vậy còn anh thì sao? Anh có dị ứng gì không?” Giang Vãn Ninh nhân cơ hội muốn hiểu về anh nhiều hơn.
Văn Thiệu suy tư mấy giây rồi hỏi cô: “Hàng xóm nói nhiều thì có tính không?”
…
Hai người ăn cơm xong, Giang Vãn Ninh lề mà lề mề rửa chén, sau đó, cả người cô giống như bị nhựa cao su dính vào ghế vậy, hoàn toàn không có ý định rời đi.
Nhưng Văn Thiệu cũng không có ý định đuổi cô đi, một lát nữa, khi anh chế hương thì có thể để Giang Vãn Ninh làm trợ thủ.
Sau bữa ăn, trợ lý Lưu đưa tới hai giỏ lê.
Đủ loại lê, tất cả loại lê mà Giang Vãn Ninh từng thấy hay chưa từng thấy đều được cậu ta mang đến.
Trợ lý Lưu ở trong tiệm bán trái cây cả buổi sáng, có thể nói là hiểu biết tương đối sâu sắc về mấy quả lê này: “Lê mật Giang Bắc này là ngọt nhất, lê phong thủy [*] nhiều nước nhất, còn có lê Korla Tân Cương này, còn có…”
[*] Lê phong thủy: Một giống lê của Nhật Bản.
“Đi, đi rửa rồi lau khô.” Văn Thiệu không có hứng nghe cậu ta phổ cập mùi vị và nguồn gốc của lê, lấy mỗi loại một quả, anh và trợ lý Lưu, mỗi người cầm một nửa.
Anh vừa định hỏi Giang Vãn Ninh có muốn ăn lê không, thì đã nhìn thấy Giang Vãn Ninh gặm lê, không biết là cô đã gặm từ bao giờ rồi.
Văn Thiệu trợn mắt há mồm mà nhìn cô, anh có thể khẳng định là Giang Vãn Ninh luôn đứng bên cạnh mình, không hề rời đi một chốc nào cả.
“Sao vậy?” Giang Vãn Ninh thấy anh nhìn mình chằm chằm, cho rằng Văn Thiệu đang nhìn mà thèm: “Ngon lắm, anh ăn không?”
“Cô rửa chưa?”
Bây giờ Văn Thiệu bắt đầu thấy hoài nghi, người đang cầm quả lê ăn say sưa ngon lành trước mắt này, cùng với cô quỷ nhỏ già mồm lúc sáng nói là “ăn trứng gà luộc chỉ ăn loại trứng có thể ăn sống được, đồng thời, phải luộc lòng đào vừa ăn, nếu không thì sẽ không ăn trứng gà luộc”, nghi ngờ liệu hai người này có phải là cùng một người hay không.
Giang Vãn Ninh chớp chớp mắt, sau đó, lấy từ trong túi ra một chiếc khăn ướt chuyên dùng để làm sạch dụng cụ ăn uống và trái cây, cô bày ra cho anh xem: “Vừa lau rồi, lau tận hai lần.”
Văn Thiệu thở phào nhẹ nhõm, cô vẫn là cô.
“Cô Giang cũng mang theo cái này bên mình à?” Trợ lý Lưu rất tò mò, tiến tới nhìn: “Tôi còn chưa từng thấy thứ này bao giờ.”
Giang Vãn Ninh lấy từ trong túi ra ba chiếc khăn ướt khác: “Còn có khăn lau màn hình điện thoại và vết bẩn quần áo, cho anh một cái, quần áo anh bẩn rồi.”
“Cảm ơn, cảm ơn cô Giang.” Trợ lý Lưu “được yêu thương mà lo sợ”, cậu ta bỏ chiếc khăn vào trong túi áo một cách ngay ngắn, còn muốn nói gì đó với Giang Vãn Ninh thì đã bị Văn Thiệu gọi đi rửa lê.
Hai người đứng trước ao nước, trợ lý Luu liếc mắt nhìn Văn Thiệu mấy lần, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi anh: “Sếp Văn, hình như anh và cô Giang chung sống rất tốt thì phải?”
“Cậu muốn nói gì?” Văn Thiệu nhạt giọng hỏi cậu ta.
“Em muốn nói, anh tốt với cô Giang hơn cô Từ nhiều, có phải là…”
“Bởi vì cô ấy khó chơi hơn.” Văn Thiệu vô thức nhìn về phía người đang đứng bên ngoài cửa sổ: “Bịa đặt lung tung, còn đuổi mãi không đi.”
Trợ lý Lưu mang biểu cảm kinh ngạc: “Vậy, vậy à?”
Cô ấy không đi, chẳng phải là anh có thể đi hay sao?
“Phải.” Giọng điệu của Văn Thiệu nghe có vẻ chắc chắn lắm.
Trợ lý Lưu bày ra biểu cảm lạ rồi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Nếu ông chủ của cậu ta đã quên mất lần trước chặn cô Từ ngoài cửa như thế nào, quên mất lần trước nữa từ chối lời tỏ tình của cô Vương như thế nào, quên mất lần trước trước nữa nói chuyện không nể nang làm cô Trần khóc như thế nào… Vậy thì cậu ta cũng không cần phải cố ý nhắc nhở làm gì.
Hai người rửa lê xong thì đi ra, Giang Vãn Ninh phát hiện ra rằng, hình như thái độ của người trợ lý này đối với mình đã tốt hơn nhiều, có lẽ là vì mình đã cho cậu ta khăn ướt.
“Cô Giang, ba ngày tôi lên đây một lần, cô có cần gì thì có thể nói với tôi.”
“Mấy cửa hàng nổi tiếng của Giang Thành đều mở gần công ty chúng tôi, nếu như cô có muốn ăn gì thì lần sau tôi mang tới.”
“Còn có…”
“Lưu Tề Vũ.” Văn Thiệu dừng động tác tay lại, không vui mà nhìn cái người xun xoe nào đó: “Ai phát tiền lương cho cậu?”
“Là anh đó.” Lưu Tề Vũ chân thành nhìn anh: “Nếu như sếp Văn muốn ăn cái gì thì em cũng sẽ mang cho anh.”
Cũng?
Văn Thiệu nhíu mày, ấy thế mà một “ông chủ chính quy” như anh đã trở thành “người tiện thể” rồi.
“Cắt phía trên quả lê thành một cái nắp, sau đó khoét sạch hạt.” Anh phải vào phòng chuẩn bị phấn hương, cho nên anh bèn giao công việc xử lý lê cho bọn họ.
Giang Vãn Ninh cầm dao gọt trái cây, chậm rãi khoét hạt: “Trợ lý Lưu, sau này tôi gọi anh là anh Vũ nhé?”
Cứ gọi người ta là trợ lý mãi, Giang Vãn Ninh cảm thấy là lạ.
“Được chứ!” Lưu Tề Vũ vui vẻ đồng ý, không hề phát hiện ra ánh nhìn sắc bén đã xuất hiện sau lưng mình tự bao giờ.
“Công ty của các anh nằm ở phố Tài Chính à?” Giang Vãn Ninh vừa cắt lê vừa hỏi cậu ta.
“Đúng, gần đây mới mở cửa hàng hamburger, có điều, có phải là con gái các cô không hay ăn không? Phải giữ vóc dáng ấy.” Lưu Tề Vũ nhớ rõ mấy cô gái thế này rất chú ý đến độ hấp thụ calo.
“Không đâu, tôi rất thích, thi thoảng ăn một lần thì cũng không phải là vấn đề gì lớn.”
Văn Thiệu nhìn hai người đang trò chuyện vui vẻ, lặng lẽ quay vào phòng pha trộn phấn hương mà lát nữa phải dùng.
Dựa theo phương pháp xưa, tỷ lệ pha trộn của hương lê ngỗng Trướng Trung là một lượng vụn trầm hương, một chỉ [*] vụn đàn hương, cũng chính là tỉ lệ 1:10. Anh trộn đều hỗn hợp rồi để sang một bên chuẩn bị dùng, sau đó đến phòng bếp nấu nước.
[*] Chỉ là đơn vị đo trọng lượng, mười chỉ là một lượng.
Lúc đi ngang qua sân, hai người ngồi giữa sân cắt lê không hề nhìn anh lấy một cái.
Dường như Giang Vãn Ninh có một loại lực hấp dẫn, đi đến đâu cũng sẽ được người ta yêu thích, cô có thể làm thân với người ta rất nhanh, lão Từ ở chỗ quyên góp cũng khen ngợi cô không ngớt lời.
Văn Thiệu không nhịn được mà nhớ về cái hôm cô ở ngoài cửa sân của mình thề, nói không theo đuổi được anh thì sẽ không xuống núi.
Giọng điệu vô cùng tự tin, nhưng lại mang theo sự không cam tâm vô cùng nồng đậm.
Cô vô cùng để ý đến việc mình không chịu cho cô phương thức liên lạc, có lẽ là vì cô rất ít khi bị người ta từ chối.
Văn Thiệu nhìn về phía cô một lần nữa, giờ phút này, Giang Vãn Ninh đang rất sống động mà kể cho Lưu Tề Vũ nghe về chuyện lý thú cô gặp phải ở chùa Thanh Nguyên vào sáng nay.
Lúc nói chuyện, trông cô xinh đẹp chói mắt, khiến người ta không nhịn được mà bị cô hấp dẫn.
Sau khi lửa nổi lên, Văn Thiệu đổ nước vào nồi.
Hương lê ngỗng Trướng Trung cần dùng phấn hương đã pha trộn lấp đầy quả lê, sau đó đóng nắp lại hấp ba lần.
Trước đó anh từng thí nghiệm thử, thời gian của mỗi lần hấp không được quá dài, nếu không thì sau khi làm xong, nó sẽ làm hỏng mùi hương ngọt ngào trong trẻo của lê. Anh đã quen với việc phải hấp ba lần, mỗi lần chưng xong thì để cho nó hơi nguội rồi lại cho vào nồi, mỗi lần hấp khoảng chừng năm phút.
Sau khi nước sôi, Văn Thiệu chậm rãi đi ra ngoài.
Anh đi đến bên cạnh Giang Vãn Ninh, muốn lấy lê mà họ đã xử lý xong: “Tôi cầm mấy quả này bỏ vào phấn hương trước.”
“Chờ đã chờ đã! Em cũng muốn xem.” Lần đầu tiên Giang Vãn Ninh tiếp xúc với cái này, cái gì cũng cảm thấy cực kỳ mới mẻ.
“Em xong ngay đây, em đi vào với anh.”
“Đừng có gấp, cô…” Văn Thiệu còn chưa kịp dứt lời thì đã nhìn thấy trên vỏ lê màu vàng nhạt xuất hiện vết máu.
Sau đó, giọt máu chảy xuống mặt bàn.
Giang Vãn Ninh phản ứng chậm mấy nhịp, cô hít hà một tiếng, sau đó, phản ứng đầu tiên của cô là ngẩng đầu lên hỏi anh: “Có phải là lê dính máu thì không thể dùng nữa đúng không anh?”
Văn Thiệu nhíu chặt mày, lấy dao trong tay cô rồi để sang một bên.
“Cô vào đây với tôi.”
“Không sao, em dùng băng keo cá nhân dán lại là được, em lấy cái…” Giang Vãn Ninh dùng giấy lau máu trên tay, sau khi lau xong thì máu lại chảy.
Bấy giờ cô mới thấy hơi luống cuống, vết thương sâu hơn cô tưởng.
Vừa rồi, trong tay Giang Vãn Ninh là quả lê căng đầy thịt, không dễ khoét hạt ra nên cô dùng sức khá mạnh. Cộng thêm việc cô đang vội xử lý hạt lê để cùng Văn Thiệu đi vào nhà xem từng bước, khó tránh khỏi việc gấp gáp, lực tay hạ xuống không được khống chế ở mức ổn, cứ thế, dao đã xuyên thủng quả lê.
Văn Thiệu nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô đứng dậy, không nói lời nào mà đưa Giang Vãn Ninh vào phòng.
Vào trong phòng, Văn Thiệu buông ta cô ra rồi đi lấy hòm thuốc.