Từ khi truyện tranh mở bán cho đến nay, Giang Vãn Ninh đã bận rộn gần hết một tháng, ngày nào cũng trôi qua trong mơ hồ, ngay cả việc hôm nay là thứ mấy cũng không hay.
Nhưng bây giờ cho dù cô đã quên mất ngày kỷ niệm kết hôn, quên chuẩn bị quà cho Văn Thiệu, thì cô cũng không thể thừa nhận được… ít nhất là bây giờ không thể thừa nhận.
Giờ đây, khi thấy ánh mắt như thể là không để tâm đến của Văn Thiệu, Giang Vãn Ninh biết, có lẽ ít nhiều gì thì lòng anh vẫn sẽ thấy mất mát.
Tình cảm phải xuất phát từ hai chiều, không thể chỉ có một bên nỗ lực được.
“Ở trong vali hành lý ấy…” Giang Vãn Ninh đi qua khẩy ngón tay út của anh rồi lắc lắc nó, nhỏ giọng nói: “Về rồi xem sau nhé anh.”
Văn Thiệu nhướng mày, anh đoán Giang Vãn Ninh sẽ quên ngày kỷ niệm kết hôn của hai người. Mấy ngày nay Giang Vãn Ninh quá bận rộn, loay hoay rồi điên đảo cả ngày lẫn đêm, ba bữa đều không ăn đúng giờ, cho nên anh sẽ không tức giận.
Anh chỉ cố ý trêu cô, chỉ muốn một nụ hôn, hoặc là nghe cô làm nũng nói vài lời dễ nghe mà thôi, không ngờ là Giang Vãn Ninh cũng có chuẩn bị quà cho mình.
“Được, về xem sau.” Văn Thiệu múc một miếng bánh ngọt từ dĩa của cô.
Văn Thiệu rất ít khi ăn đồ ngọt, cho nên, thường thì mỗi khi ăn cơm, cả hai phần đồ ngọt sẽ vào bụng Giang Vãn Ninh hết. Nhưng không biết tại sao mà bỗng nhiên hôm nay anh lại muốn nếm thử nữa.
“Ngọt không?” Giang Vãn Ninh hỏi anh, thật ra cô cảm thấy bánh brownie hôm nay hơi ngọt.
“Ngọt.” Văn Thiệu chậm rãi nhấm nháp miếng bánh ngọt trong miệng, ánh mắt thì vẫn luôn nhìn cô, không hề di chuyển gì cả.
Giang Vãn Ninh bị anh nhìn đến nỗi thấy hơi xấu hổ, ngước mắt trừng anh một cái.
Cô biết, chữ “ngọt” của Văn Thiệu có hai nghĩa.
Hai người đều đã uống rượu trên bàn ăn, vậy nên, sau khi cơm nước xong xuôi, Văn Thiệu gọi tài xế đến đón.
Vừa về tới nhà, Giang Vãn Ninh đổi giày chuẩn bị xách hành lý lên lầu.
Văn Thiệu nhìn chằm chằm vào vali hành lý của cô, cô đi đâu là anh đi theo đó, không chờ đợi nổi mà chỉ muốn xem thử xem, rốt cuộc quà nhân ngày kỷ niệm của anh là gì.
Dáng vẻ của anh giống như đứa trẻ chưa lớn, nóng lòng ngóng trông người ta tặng quà cho mình.
Giang Vãn Ninh kéo vali hành lý lên lầu, cô mở vali ra, lấy quần áo trên cùng nhét vào rổ đồ bẩn.
“À, cái này này.” Cô tìm ra món quà dành cho Văn Thiệu ở ngăn trong cùng.
Đó là một quyển truyện tranh, vì để tránh va chạm mà Giang Vãn Ninh còn mua riêng một chiếc túi đựng laptop vỏ cứng để đựng nó vào.
Đã dùng gần hai năm nay, quyển truyện tranh vẫn còn y như mới, có thể thấy được là Giang Vãn Ninh quý trọng nó đến mức nào.
“Cái này thì đương nhiên là không quý giá bằng món quà anh tặng cho em, nhưng mà anh có tiền, cũng không thiếu gì cả, bình thường, ngoại trừ điều hương ra thì không có sở thích gì, hình như cũng không có món đồ nào mà anh đặc biệt yêu thích…”
Thường ngày Văn Thiệu luôn mang dáng vẻ nhàn nhạt như thế, dẫu vui hay buồn thì anh đều thản nhiên.
“Chắc là thứ anh thích nhất chính là em đây…”
Mặt mày Giang Vãn Ninh cong cong, cô nhìn anh: “Cho nên em chỉ có thể tặng cho anh tất cả tình yêu của em trong hai năm qua mà thôi.”
Cô kéo tay Văn Thiệu để anh ngồi bên cạnh mình, sau đó mở quyển truyện ra, cho anh xem từng tờ một.
Từ đầu tới cuối quyển truyện chỉ có một mình Văn Thiệu.
Bắt đầu từ lần đầu gặp gỡ trên núi Thanh Nguyên, gần như Giang Vãn Ninh đã vẽ lại mỗi một cảnh tượng quan trọng từng hiện hữu trên núi.
Văn Thiệu trong bản vẽ có cảm xúc rõ ràng hơn ngoài đời, bất kể là đau đầu nhức óc khi hay tin cô đã đốt trầm hương, hay là vẻ mặt đỏ tim run khi giúp cô thay bóng đèn… Giang Vãn Ninh đã miêu tả hết từng cảnh tượng sau khi bọn họ quen biết nhau.
“Em quen biết anh chưa bao lâu là đã mua cuốn sổ này rồi, khi đó cảm thấy nó dày quá, nếu vẽ thì chắc phải vẽ hết cả nửa đời, nhưng thấm thoắt một cái đã sắp vẽ hết rồi.”
Gần như Giang Vãn Ninh luôn mang theo quyển truyện này bên mình, thỉnh thoảng khi thấy chán thì cô sẽ lấy ra vẽ đôi ba nét.
Đặc biệt là trong hai lần Văn Thiệu đi công tác, mỗi khi Giang Vãn Ninh thấy nhớ anh thì cô đều sẽ nhớ lại cảnh tượng đã từng, miêu tả lại thân hình anh.
“Này, anh xem cái này đi.” Giang Vãn Ninh lật đến một trang chia bốn ô: “Anh còn nhớ cái này không?”
Bức thứ nhất là một người tí hon có cái đầu lớn, mí mắt rũ xuống, dáng vẻ không có hứng thú với bất kỳ thứ gì hết.
Bức thứ hai, trên mặt người tí hon chỉ toàn là kinh ngạc.
Bức thứ ba, biểu cảm của người tí hon từ kinh ngạc biến thành hai mắt nổi lên hình trái tim, trái tim ở ngực trái cũng nhảy ra khỏi cơ thể một cách đầy khoa trương.
Bức thứ tư chính là người tí hon ôm một người tí hon khác thắt bím, biểu cảm của người tí hon rất vui vẻ, nhưng cậu ta lại nhét chiếc nhẫn kim cương đã được chuẩn bị vào trong túi, không hề lấy ra.
“Ừm.” Đây là cảnh tượng khi anh nhìn thấy cô ở nhà họ Tôn.
Hôm đó, quả đúng là Văn Thiệu muốn “thuận nước đẩy thuyền” mà đính hôn với cô, nhưng anh sợ Giang Vãn Ninh không thoải mái trong lòng, sợ trong lòng bố mẹ cô không thoải mái, cho nên anh mới không nói đính hôn, tạm thời yêu đương với nhau trước.
Văn Thiệu không tán đồng lắm mà chỉ vào bức thứ hai: “Nhưng mà có khoa trương như thế này hả?”
“Truyện tranh là phải khoa trương đó anh!” Giang Vãn Ninh đưa tay kéo khóe miệng anh lên: “Nếu như mà vẽ khuôn mặt không biểu cảm giống như anh thì người ta đâu có nhìn ra được là anh thích em đâu.”
“Trong lòng thích.” Văn Thiệu vuốt ve quyển truyện đó rất nhiều lần, kéo tay cô đặt bên miệng mà hôn: “Cảm ơn em.”
Một giây sau, Giang Vãn Ninh nhào vào lòng anh, vùi đầu vào ngực anh.
“Thật ra em đã quên chuẩn bị quà cho anh rồi…” Cô ồm ồm nói.
Giang Vãn Ninh cọ vào ngực anh, sau đó ngẩng đầu lên: “Em sai rồi, sau này không như vậy nữa đâu.”
Mái tóc bị cô cọ tới cọ lui nên rối tung hết lên, sợi tóc rũ bên tai, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Thấy Văn Thiệu không nói lời nào, Giang Vãn Ninh tiếp tục dỗ dành anh: “Sau này em sẽ nhớ kỹ mỗi một ngày quan trọng của chúng ta và sinh nhật của anh, em sẽ tạo bất ngờ cho anh.”
Văn Thiệu đưa tay ôm cô vào lòng: “Không cần đâu.”
“Em ở bên cạnh anh mỗi ngày là được rồi.”
Quà tặng không quan trọng, bất ngờ cũng không quan trọng.
Văn Thiệu chưa bao giờ để ý đến những thứ đó, anh chỉ quan tâm đến Giang Vãn Ninh mà thôi.
“Sao em lại khóc?” Anh nhận thấy phần áo trước ngực mình đã ướt một mảng lớn, thế là anh lập tức cúi đầu lau nước mắt cho Giang Vãn Ninh.
Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Không sao.”
Chỉ là bị cảm động bởi cái miệng vụng về của anh mà thôi.
“So với quà tặng thì anh muốn em hôn anh thêm mấy cái.”
Vừa dứt lời, Giang Vãn Ninh lập tức ngửa đầu lên hôn anh.
“Chụt!”
Âm thanh này cực kỳ vang dội, có lẽ là chim chóc nghe lén ngoài cửa sổ cũng có thể nghe thấy được.
Trông thấy gương mặt Văn Thiệu ánh lên ý cười nhẹ nhàng, Giang Vãn Ninh tiếp tục ra sức mà hôn lấy anh.
Từ đuôi mắt cho đến khóe môi, nếu hôn mà cũng để lại dấu vết, thì giờ phút này đây, chắc là cả khuôn mặt của Văn Thiệu đã bị Giang Vãn Ninh đóng đầy dấu vết mất rồi.
Cuối cùng thì Văn Thiệu cũng không lấy quyển truyện tranh kia đi, bởi vì tám trang còn lại vẫn còn trống.
Giang Vãn Ninh đồng ý khi vẽ xong thì sẽ đưa cho anh, tính toán thời gian tiếp theo sẽ rơi vào sinh nhật anh.
Cô nửa đùa nửa thật nói với Văn Thiệu rằng, chờ sau khi vẽ xong thì sẽ làm quà sinh nhật tặng cho anh, nhưng Văn Thiệu không hài lòng với đề nghị này lắm. Anh đen mặt đi, lên án Giang Vãn Ninh không để tâm đến mình, lên án cô nguyên cả buổi tối…
…
Ngày kỷ niệm kết hôn năm thứ hai, Giang Vãn Ninh đã dốc sức chuẩn bị bất ngờ cho Văn Thiệu.
Ngoại trừ món quà mà cô đích thân chọn, thì cô còn cho anh một quyển truyện tranh, nội dung là hình ảnh cô vẽ bọn họ vào kỷ niệm một năm vào năm ngoái.
Văn Thiệu cũng không cam lòng yếu thế, anh lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong đựng giấy tuyên viết đầy chữ.
Luyện chữ đã trở thành thói quen từ nhỏ của anh, khi bé thì bị ép viết, sau này lớn lên không còn ai trông chừng anh nữa, thỉnh thoảng anh sẽ tự luyện viết.
Bình thường, tài liệu để Văn Thiệu luyện chữ đều là mấy bài thơ cổ, xấp giấy này cũng không phải là ngoại lệ.
Giang Vãn Ninh không hiểu gì hết nên lật xem vài từ, phát hiện ra rằng, gần như mỗi một trang đều có chữ trong tên của cô.
Thỉnh thoảng không xuất hiện tên của cô thì toàn là thơ tình…
Giang Vãn Ninh kinh ngạc vô cùng, đầu tiên là cảm động, sau đó thì chống cằm, cười cười mà nhìn anh.
“Năm nay trao đổi tranh và chữ, năm sau thì sao?”
Nếu Giang Vãn Ninh có lòng hiếu thắng mạnh mẽ, thì năm sau cô nhất định sẽ vẽ một quyển nhật ký vợ chồng hằng ngày để xuất bản.
Vậy có phải là Văn Thiệu sẽ viết một bài thơ mẫu yêu vợ gì gì đó không nhỉ?
Văn Thiệu cười: “Năm sau khắc cho em một miếng ngọc bội nhé.”
Lúc còn bé, anh từng học một thời gian, bây giờ tìm sư phụ học nước rút để luyện thêm một năm, chắc là sang năm khắc ngọc thì sẽ miễn cưỡng nhìn được.
Giang Vãn Ninh: “…”
Đa tài đa nghệ thật là tốt…
Tặng quà cũng có thể tặng bằng nhiều hình thức.
Thật sự là ngoài vẽ tranh ra thì cô không biết gì cả.
“Hay là sang năm tặng cho anh một cô con gái nhé?” Cô thuận miệng hỏi anh như thế.
Văn Thiệu ngơ ngẩn, cứ yên lặng mà nhìn cô, không nói chính xác được là anh đang vui đến phát ngốc hay là không muốn.
“Ừm, nếu như anh cảm thấy chưa đến lúc có con thì coi như là em chưa nói…” Giang Vãn Ninh cảm thấy xấu hổ, giọng nói ngày càng nhỏ đi.
Cô đã tính toán về suy nghĩ này hơn một tháng nay, Văn Thiệu không còn trẻ nữa, cô cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi. Đẻ sớm thì khôi phục sớm, dù sao thì, sớm muộn gì cũng phải sinh.
Tất nhiên là, sau khi kết hôn không bao lâu thì Văn Thiệu đã nghiêm túc nói với cô về vấn đề này, anh nói rằng anh không quá để tâm đến việc có con hay không.
Khi đó Giang Vãn Ninh cảm thấy có con hay không không quan trọng, mãi cho đến nửa năm gần đây, nhiều lần cô lướt thấy em bé đáng yêu mềm mại, mũm mĩm nào đó.
Mỗi lần xem video thì trái tim cô đều sẽ mềm nhũn ra, dần dần, cô bắt đầu nghĩ xem con của cô và Văn Thiệu sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Văn Thiệu nhìn nét mặt của cô: “Em nghiêm túc chứ?”
“Đúng vậy.” Giang Vãn Ninh vỗ cánh tay Văn Thiệu: “Anh cũng ba mươi mốt rồi, còn không sinh nữa…”
Văn Thiệu liếc xéo cô: “Chẳng phải hôm qua em còn nói anh vô cùng…”
Giang Vãn Ninh tiến lên chặn miệng anh lại liền: “Đã xuống khỏi giường rồi thì có thể nào đừng nói ra những câu như vậy không.”
Chủ đề nói chuyện lại quay trở về chuyện con cái.
“Công việc của em vừa kết thúc, tạm thời có thể nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa, không phải anh nói sáu tháng cuối năm anh cũng thong thả lắm à?” Vậy nên, Giang Vãn Ninh nghĩ tới nghĩ lui thì thấy bây giờ có con là thời cơ thích hợp nhất.
“À, có một việc…” Cô chạy tới phòng chứa đồ, lấy đồ dự trữ đã mua vào ngày tám tháng ba ra xem: “Chắc là hạn sử dụng của cái này cũng lâu lắm nhỉ?”
“Có thể dùng trước rồi có con sau.” Văn Thiệu dựa vào khung cửa nhìn cô, miệng anh nở nụ cười.
Giang Vãn Ninh nhìn vali đựng đầy đồ, bỗng nhiên đóng lại rồi đẩy vào trong cùng của kệ: “Em sợ anh sẽ mệt chết luôn đấy.”
Cô đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa đi chưa được hai bước thì đã bị Văn Thiệu cầm lấy cổ tay: “Đi thôi.”
“Anh làm gì đấy?”
“Làm thứ anh muốn.”
Giang Vãn Ninh: “???”
“Cũng không cần gấp gáp vậy đâu nhỉ?”
Tốt xấu gì thì cũng để cô chuẩn bị mấy ngày đi đã, đến bệnh viện kiểm tra rồi nhổ răng khôn, bổ sung thêm chút vitamin B11 gì gì đó nữa chứ.
“Gấp chứ, còn không nấu cơm nữa thì anh sẽ chết đói mất.”
Nhưng bây giờ cho dù cô đã quên mất ngày kỷ niệm kết hôn, quên chuẩn bị quà cho Văn Thiệu, thì cô cũng không thể thừa nhận được… ít nhất là bây giờ không thể thừa nhận.
Giờ đây, khi thấy ánh mắt như thể là không để tâm đến của Văn Thiệu, Giang Vãn Ninh biết, có lẽ ít nhiều gì thì lòng anh vẫn sẽ thấy mất mát.
Tình cảm phải xuất phát từ hai chiều, không thể chỉ có một bên nỗ lực được.
“Ở trong vali hành lý ấy…” Giang Vãn Ninh đi qua khẩy ngón tay út của anh rồi lắc lắc nó, nhỏ giọng nói: “Về rồi xem sau nhé anh.”
Văn Thiệu nhướng mày, anh đoán Giang Vãn Ninh sẽ quên ngày kỷ niệm kết hôn của hai người. Mấy ngày nay Giang Vãn Ninh quá bận rộn, loay hoay rồi điên đảo cả ngày lẫn đêm, ba bữa đều không ăn đúng giờ, cho nên anh sẽ không tức giận.
Anh chỉ cố ý trêu cô, chỉ muốn một nụ hôn, hoặc là nghe cô làm nũng nói vài lời dễ nghe mà thôi, không ngờ là Giang Vãn Ninh cũng có chuẩn bị quà cho mình.
“Được, về xem sau.” Văn Thiệu múc một miếng bánh ngọt từ dĩa của cô.
Văn Thiệu rất ít khi ăn đồ ngọt, cho nên, thường thì mỗi khi ăn cơm, cả hai phần đồ ngọt sẽ vào bụng Giang Vãn Ninh hết. Nhưng không biết tại sao mà bỗng nhiên hôm nay anh lại muốn nếm thử nữa.
“Ngọt không?” Giang Vãn Ninh hỏi anh, thật ra cô cảm thấy bánh brownie hôm nay hơi ngọt.
“Ngọt.” Văn Thiệu chậm rãi nhấm nháp miếng bánh ngọt trong miệng, ánh mắt thì vẫn luôn nhìn cô, không hề di chuyển gì cả.
Giang Vãn Ninh bị anh nhìn đến nỗi thấy hơi xấu hổ, ngước mắt trừng anh một cái.
Cô biết, chữ “ngọt” của Văn Thiệu có hai nghĩa.
Hai người đều đã uống rượu trên bàn ăn, vậy nên, sau khi cơm nước xong xuôi, Văn Thiệu gọi tài xế đến đón.
Vừa về tới nhà, Giang Vãn Ninh đổi giày chuẩn bị xách hành lý lên lầu.
Văn Thiệu nhìn chằm chằm vào vali hành lý của cô, cô đi đâu là anh đi theo đó, không chờ đợi nổi mà chỉ muốn xem thử xem, rốt cuộc quà nhân ngày kỷ niệm của anh là gì.
Dáng vẻ của anh giống như đứa trẻ chưa lớn, nóng lòng ngóng trông người ta tặng quà cho mình.
Giang Vãn Ninh kéo vali hành lý lên lầu, cô mở vali ra, lấy quần áo trên cùng nhét vào rổ đồ bẩn.
“À, cái này này.” Cô tìm ra món quà dành cho Văn Thiệu ở ngăn trong cùng.
Đó là một quyển truyện tranh, vì để tránh va chạm mà Giang Vãn Ninh còn mua riêng một chiếc túi đựng laptop vỏ cứng để đựng nó vào.
Đã dùng gần hai năm nay, quyển truyện tranh vẫn còn y như mới, có thể thấy được là Giang Vãn Ninh quý trọng nó đến mức nào.
“Cái này thì đương nhiên là không quý giá bằng món quà anh tặng cho em, nhưng mà anh có tiền, cũng không thiếu gì cả, bình thường, ngoại trừ điều hương ra thì không có sở thích gì, hình như cũng không có món đồ nào mà anh đặc biệt yêu thích…”
Thường ngày Văn Thiệu luôn mang dáng vẻ nhàn nhạt như thế, dẫu vui hay buồn thì anh đều thản nhiên.
“Chắc là thứ anh thích nhất chính là em đây…”
Mặt mày Giang Vãn Ninh cong cong, cô nhìn anh: “Cho nên em chỉ có thể tặng cho anh tất cả tình yêu của em trong hai năm qua mà thôi.”
Cô kéo tay Văn Thiệu để anh ngồi bên cạnh mình, sau đó mở quyển truyện ra, cho anh xem từng tờ một.
Từ đầu tới cuối quyển truyện chỉ có một mình Văn Thiệu.
Bắt đầu từ lần đầu gặp gỡ trên núi Thanh Nguyên, gần như Giang Vãn Ninh đã vẽ lại mỗi một cảnh tượng quan trọng từng hiện hữu trên núi.
Văn Thiệu trong bản vẽ có cảm xúc rõ ràng hơn ngoài đời, bất kể là đau đầu nhức óc khi hay tin cô đã đốt trầm hương, hay là vẻ mặt đỏ tim run khi giúp cô thay bóng đèn… Giang Vãn Ninh đã miêu tả hết từng cảnh tượng sau khi bọn họ quen biết nhau.
“Em quen biết anh chưa bao lâu là đã mua cuốn sổ này rồi, khi đó cảm thấy nó dày quá, nếu vẽ thì chắc phải vẽ hết cả nửa đời, nhưng thấm thoắt một cái đã sắp vẽ hết rồi.”
Gần như Giang Vãn Ninh luôn mang theo quyển truyện này bên mình, thỉnh thoảng khi thấy chán thì cô sẽ lấy ra vẽ đôi ba nét.
Đặc biệt là trong hai lần Văn Thiệu đi công tác, mỗi khi Giang Vãn Ninh thấy nhớ anh thì cô đều sẽ nhớ lại cảnh tượng đã từng, miêu tả lại thân hình anh.
“Này, anh xem cái này đi.” Giang Vãn Ninh lật đến một trang chia bốn ô: “Anh còn nhớ cái này không?”
Bức thứ nhất là một người tí hon có cái đầu lớn, mí mắt rũ xuống, dáng vẻ không có hứng thú với bất kỳ thứ gì hết.
Bức thứ hai, trên mặt người tí hon chỉ toàn là kinh ngạc.
Bức thứ ba, biểu cảm của người tí hon từ kinh ngạc biến thành hai mắt nổi lên hình trái tim, trái tim ở ngực trái cũng nhảy ra khỏi cơ thể một cách đầy khoa trương.
Bức thứ tư chính là người tí hon ôm một người tí hon khác thắt bím, biểu cảm của người tí hon rất vui vẻ, nhưng cậu ta lại nhét chiếc nhẫn kim cương đã được chuẩn bị vào trong túi, không hề lấy ra.
“Ừm.” Đây là cảnh tượng khi anh nhìn thấy cô ở nhà họ Tôn.
Hôm đó, quả đúng là Văn Thiệu muốn “thuận nước đẩy thuyền” mà đính hôn với cô, nhưng anh sợ Giang Vãn Ninh không thoải mái trong lòng, sợ trong lòng bố mẹ cô không thoải mái, cho nên anh mới không nói đính hôn, tạm thời yêu đương với nhau trước.
Văn Thiệu không tán đồng lắm mà chỉ vào bức thứ hai: “Nhưng mà có khoa trương như thế này hả?”
“Truyện tranh là phải khoa trương đó anh!” Giang Vãn Ninh đưa tay kéo khóe miệng anh lên: “Nếu như mà vẽ khuôn mặt không biểu cảm giống như anh thì người ta đâu có nhìn ra được là anh thích em đâu.”
“Trong lòng thích.” Văn Thiệu vuốt ve quyển truyện đó rất nhiều lần, kéo tay cô đặt bên miệng mà hôn: “Cảm ơn em.”
Một giây sau, Giang Vãn Ninh nhào vào lòng anh, vùi đầu vào ngực anh.
“Thật ra em đã quên chuẩn bị quà cho anh rồi…” Cô ồm ồm nói.
Giang Vãn Ninh cọ vào ngực anh, sau đó ngẩng đầu lên: “Em sai rồi, sau này không như vậy nữa đâu.”
Mái tóc bị cô cọ tới cọ lui nên rối tung hết lên, sợi tóc rũ bên tai, đôi mắt lấp lánh ánh sao.
Thấy Văn Thiệu không nói lời nào, Giang Vãn Ninh tiếp tục dỗ dành anh: “Sau này em sẽ nhớ kỹ mỗi một ngày quan trọng của chúng ta và sinh nhật của anh, em sẽ tạo bất ngờ cho anh.”
Văn Thiệu đưa tay ôm cô vào lòng: “Không cần đâu.”
“Em ở bên cạnh anh mỗi ngày là được rồi.”
Quà tặng không quan trọng, bất ngờ cũng không quan trọng.
Văn Thiệu chưa bao giờ để ý đến những thứ đó, anh chỉ quan tâm đến Giang Vãn Ninh mà thôi.
“Sao em lại khóc?” Anh nhận thấy phần áo trước ngực mình đã ướt một mảng lớn, thế là anh lập tức cúi đầu lau nước mắt cho Giang Vãn Ninh.
Giang Vãn Ninh lắc đầu: “Không sao.”
Chỉ là bị cảm động bởi cái miệng vụng về của anh mà thôi.
“So với quà tặng thì anh muốn em hôn anh thêm mấy cái.”
Vừa dứt lời, Giang Vãn Ninh lập tức ngửa đầu lên hôn anh.
“Chụt!”
Âm thanh này cực kỳ vang dội, có lẽ là chim chóc nghe lén ngoài cửa sổ cũng có thể nghe thấy được.
Trông thấy gương mặt Văn Thiệu ánh lên ý cười nhẹ nhàng, Giang Vãn Ninh tiếp tục ra sức mà hôn lấy anh.
Từ đuôi mắt cho đến khóe môi, nếu hôn mà cũng để lại dấu vết, thì giờ phút này đây, chắc là cả khuôn mặt của Văn Thiệu đã bị Giang Vãn Ninh đóng đầy dấu vết mất rồi.
Cuối cùng thì Văn Thiệu cũng không lấy quyển truyện tranh kia đi, bởi vì tám trang còn lại vẫn còn trống.
Giang Vãn Ninh đồng ý khi vẽ xong thì sẽ đưa cho anh, tính toán thời gian tiếp theo sẽ rơi vào sinh nhật anh.
Cô nửa đùa nửa thật nói với Văn Thiệu rằng, chờ sau khi vẽ xong thì sẽ làm quà sinh nhật tặng cho anh, nhưng Văn Thiệu không hài lòng với đề nghị này lắm. Anh đen mặt đi, lên án Giang Vãn Ninh không để tâm đến mình, lên án cô nguyên cả buổi tối…
…
Ngày kỷ niệm kết hôn năm thứ hai, Giang Vãn Ninh đã dốc sức chuẩn bị bất ngờ cho Văn Thiệu.
Ngoại trừ món quà mà cô đích thân chọn, thì cô còn cho anh một quyển truyện tranh, nội dung là hình ảnh cô vẽ bọn họ vào kỷ niệm một năm vào năm ngoái.
Văn Thiệu cũng không cam lòng yếu thế, anh lấy ra một cái hộp gỗ, bên trong đựng giấy tuyên viết đầy chữ.
Luyện chữ đã trở thành thói quen từ nhỏ của anh, khi bé thì bị ép viết, sau này lớn lên không còn ai trông chừng anh nữa, thỉnh thoảng anh sẽ tự luyện viết.
Bình thường, tài liệu để Văn Thiệu luyện chữ đều là mấy bài thơ cổ, xấp giấy này cũng không phải là ngoại lệ.
Giang Vãn Ninh không hiểu gì hết nên lật xem vài từ, phát hiện ra rằng, gần như mỗi một trang đều có chữ trong tên của cô.
Thỉnh thoảng không xuất hiện tên của cô thì toàn là thơ tình…
Giang Vãn Ninh kinh ngạc vô cùng, đầu tiên là cảm động, sau đó thì chống cằm, cười cười mà nhìn anh.
“Năm nay trao đổi tranh và chữ, năm sau thì sao?”
Nếu Giang Vãn Ninh có lòng hiếu thắng mạnh mẽ, thì năm sau cô nhất định sẽ vẽ một quyển nhật ký vợ chồng hằng ngày để xuất bản.
Vậy có phải là Văn Thiệu sẽ viết một bài thơ mẫu yêu vợ gì gì đó không nhỉ?
Văn Thiệu cười: “Năm sau khắc cho em một miếng ngọc bội nhé.”
Lúc còn bé, anh từng học một thời gian, bây giờ tìm sư phụ học nước rút để luyện thêm một năm, chắc là sang năm khắc ngọc thì sẽ miễn cưỡng nhìn được.
Giang Vãn Ninh: “…”
Đa tài đa nghệ thật là tốt…
Tặng quà cũng có thể tặng bằng nhiều hình thức.
Thật sự là ngoài vẽ tranh ra thì cô không biết gì cả.
“Hay là sang năm tặng cho anh một cô con gái nhé?” Cô thuận miệng hỏi anh như thế.
Văn Thiệu ngơ ngẩn, cứ yên lặng mà nhìn cô, không nói chính xác được là anh đang vui đến phát ngốc hay là không muốn.
“Ừm, nếu như anh cảm thấy chưa đến lúc có con thì coi như là em chưa nói…” Giang Vãn Ninh cảm thấy xấu hổ, giọng nói ngày càng nhỏ đi.
Cô đã tính toán về suy nghĩ này hơn một tháng nay, Văn Thiệu không còn trẻ nữa, cô cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi. Đẻ sớm thì khôi phục sớm, dù sao thì, sớm muộn gì cũng phải sinh.
Tất nhiên là, sau khi kết hôn không bao lâu thì Văn Thiệu đã nghiêm túc nói với cô về vấn đề này, anh nói rằng anh không quá để tâm đến việc có con hay không.
Khi đó Giang Vãn Ninh cảm thấy có con hay không không quan trọng, mãi cho đến nửa năm gần đây, nhiều lần cô lướt thấy em bé đáng yêu mềm mại, mũm mĩm nào đó.
Mỗi lần xem video thì trái tim cô đều sẽ mềm nhũn ra, dần dần, cô bắt đầu nghĩ xem con của cô và Văn Thiệu sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Văn Thiệu nhìn nét mặt của cô: “Em nghiêm túc chứ?”
“Đúng vậy.” Giang Vãn Ninh vỗ cánh tay Văn Thiệu: “Anh cũng ba mươi mốt rồi, còn không sinh nữa…”
Văn Thiệu liếc xéo cô: “Chẳng phải hôm qua em còn nói anh vô cùng…”
Giang Vãn Ninh tiến lên chặn miệng anh lại liền: “Đã xuống khỏi giường rồi thì có thể nào đừng nói ra những câu như vậy không.”
Chủ đề nói chuyện lại quay trở về chuyện con cái.
“Công việc của em vừa kết thúc, tạm thời có thể nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa, không phải anh nói sáu tháng cuối năm anh cũng thong thả lắm à?” Vậy nên, Giang Vãn Ninh nghĩ tới nghĩ lui thì thấy bây giờ có con là thời cơ thích hợp nhất.
“À, có một việc…” Cô chạy tới phòng chứa đồ, lấy đồ dự trữ đã mua vào ngày tám tháng ba ra xem: “Chắc là hạn sử dụng của cái này cũng lâu lắm nhỉ?”
“Có thể dùng trước rồi có con sau.” Văn Thiệu dựa vào khung cửa nhìn cô, miệng anh nở nụ cười.
Giang Vãn Ninh nhìn vali đựng đầy đồ, bỗng nhiên đóng lại rồi đẩy vào trong cùng của kệ: “Em sợ anh sẽ mệt chết luôn đấy.”
Cô đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, mới vừa đi chưa được hai bước thì đã bị Văn Thiệu cầm lấy cổ tay: “Đi thôi.”
“Anh làm gì đấy?”
“Làm thứ anh muốn.”
Giang Vãn Ninh: “???”
“Cũng không cần gấp gáp vậy đâu nhỉ?”
Tốt xấu gì thì cũng để cô chuẩn bị mấy ngày đi đã, đến bệnh viện kiểm tra rồi nhổ răng khôn, bổ sung thêm chút vitamin B11 gì gì đó nữa chứ.
“Gấp chứ, còn không nấu cơm nữa thì anh sẽ chết đói mất.”