• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trương Oanh Oanh tan giờ làm liền rủ các chiến hữu và cấp trên khó tính đi dạo vài vòng. Cấp trên một lần nữa thể hiện khả năng của mình, đem cô và bạn cùng phòng đến một võ đường. Nơi này điều kiện tốt hơn những nơi khác, người kéo đến đây cũng khá đông.

Loáng thoáng còn nhìn thấy Thanh Anh đứng cách đó không xa. Mắt thấy người quen Trương Oanh Oanh còn định đi đến hỏi han vài chuyện liền bị số 0 nắm lấy cổ tay.

“Xem mà học hỏi.”

Nghe được câu nói đó, cô lập tức nhìn về hướng khán đài một cô gái mặt mũi bầm dập nhưng ánh mắt khác xa những kẻ ở đây, là đôi mắt của thợ săn đang nhắm vào con mồi.

Sau khi cô gái đó vung một cú trời gián lên đối thủ bốn bề lập tức phẳng lặng, tĩnh như mặt nước có một chiếc lá rơi xuống gảy nhẹ làn sóng lăng tăng. Ngoại trừ nhịp điệu đó chẳng còn nghe thấy tạp âm nào nữa.

Người ở đây ngạc nhiên không ít, đến cả Trương Oanh Oanh còn ngạc nhiên tự hỏi một người bình thường có thể mạnh đến như vậy ư?

Cứ cho là người của võ đường nhưng trình độ chưa chắc đã sánh bằng cô gái đó.

Từng đòn tung ra vô cùng đẹp mắt khiến Trương Oanh Oanh quan sát đến quên cả chớp mắt.

Số 0 đột nhiên hỏi: “Cô đánh với cô ta, tỷ lệ thắng bao nhiêu phần trăm?”



Nghiêm túc mà đánh giá, Trương Oanh Oanh khẽ đáp: “Năm mươi hai nếu không dồn hết sức lực.”

“Tự tin thế hả?” Số 0 lập tức trưng ra cái bộ dạng mỉa mai.

Trương Oanh Oanh cảm thấy bản thân đang bị xúc phạm, biết thế đã nói hẳn một trăm để dằn mặt ai đó.

Cô khẽ cười vì nghe thấy tiếng xương gãy của tên đối thủ phía dưới, khá lâu mới nghe lại thứ âm thanh thú vị này. Trận đấu có vẻ kết thúc, Trương Oanh Oanh định quay đi rồi chợt nhận ra người của võ đường lần lượt bước lên đánh nhau với cô gái kia.

Còn có chuyện vui vẻ như vậy? Thái độ của những người đến xem trận đấu này rất kỳ lạ, bọn họ đều mang một tâm thế tức giận.

Số 0 chăm chú quan sát rồi nói: “Người đó là 384 được số 1 chăm rất kỹ. Ngay cả người đứng đầu tổ chức còn chưa được diện kiến.”

Có chuyện tốt như vậy? Trương Oanh Oanh thật sự ghen tị nhưng sau khi nghe câu tiếp theo của cấp trên lập tức nghĩ thông suốt rồi.

“384 là cái máy rút tiền của số 1, số tiền có thể nuôi được hai phần mười những đứa trẻ được tổ chức nhặt về.”

384 có năng lực như vậy số 1 còn lo bóng lo gió. Một mình cô gái đó xử hết cái võ đường, Trương Oanh Oanh chỉ là thắc mắc vì sao nửa đầu của trận đấu 384 nhịn xuống để đối thủ đánh bầm dập thế kia?

Chẳng qua là chuyện của người khác, cô không hứng thú lắm.

Quan Nghi và Tề Băng đứng bên cạnh nhìn một màn vừa rồi thì tự biết lượng sức mình, hai người bọn họ không có trâu bò một mình đối đầu với bao nhiêu người.

Số 0 nhìn ra điểm này liền nói: “384 không thạo vũ khí, sau này có tăng hạng thò đều là do một tay số 1 sắp xếp.”

Đây được xem là điểm yếu chí mạng của 384, 384 lại là nhược điểm duy nhất của số 1.

Những điều này mỗi số 0 phát hiện ra nay lại thêm một vài người nữa biết, anh không nỡ để bọn họ vào ngày nào đó chết vì thiếu hiểu biết.



Trương Oanh Oanh gật gật đầu, thầm nghĩ phần trăm thắng 384 lại tăng thêm rồi.

Trong tổ chức sát thủ nâng đỡ cho nhau nhưng đồng nghĩa với việc càng kéo đối phương sa vào vũng lầy, là phúc hay họa không thể nói trước.

Đến khi xe cứu thương ầm ĩ kéo đến đưa người của võ đường đi bệnh viện thì Trương Oanh Oanh và mọi người đã rời đi, bọn họ vừa dắt xe đạp vừa tản bộ về nhà. Trước đây đi một mình trên con đường này, cô cảm thấy mọi chuyện đều không theo ý mình, vừa chán nản vừa cô độc.

Khác hẳn với hiện tại, vừa nhộn nhịp không rõ nguồn cơn vừa lân lân muốn hát.

Trương Oanh Oanh đột nhiên khựng lại, vừa rồi nhìn thấy Thanh Anh ở chỗ của võ đường mà quên béng đi mất. Nhiệm vụ tiếp cận Sở Dật không phải là khó đến nỗi khiến cho chàng thiếu niên kia trốn việc đi đó chứ?

“Nghĩ gì vậy?” Số 0 gõ vào đầu Trương Oanh Oanh rồi hỏi.

Cô lắc đầu: “Kẻ chết thay là ai đây?”

Số 0 đương nhiên biết cô hỏi là chuyện gì, nếu vụ án tên sát nhân chết mãi mà không có người đứng ra thì quả là kỳ quái. Càng khiến cho tin đồn ma quỷ ở nơi này được nâng lên một tầm cao mới, làm chuyện xấu bị quả báo gì gì đó, đủ chuyện trên đời.

“Đến nhà cô liền biết là ai.”

Cô mở to mắt kinh ngạc, chính xác mà nói thì là Du Minh nhỉ?

Trương Oanh Oanh nhíu mày hỏi lại: “Vì sao lại là anh ta?”

Tề Băng cảm thấy con ma chết thay này vô cùng hợp lý đấy chứ, Trương Oanh Oanh phản ứng như kia sợ rằng là không nỡ buông con cờ này xuống rồi.

“Vậy thì cô nghĩ tôi giữ người này để làm cảnh à? Hay thực sự nghĩ rằng cậu ta có ý tốt?” Số 0 buốt lạnh chất vấn.

Trương Oanh Oanh rất nhanh đã nhớ mình là ai, đến đây làm gì. Lời nói đó chỉ đúng chứ không sai, chỉ là cái kế hoạch rách nát này làm cô buồn rồi.

Đứng nhìn người này đến kẻ khác lướt qua đời mình một cách vô nghĩa, muốn nắm tay bọn họ rồi đặt xuống vị trí bên cạnh quả nhiên là khó với cô mà.


Tề Băng vỗ vai Trương Oanh Oanh, nhẹ giọng an ủi: “Em không nỡ sao? Giữ lại trong lòng là được rồi.”


“Chỉ là người không liên quan thôi.” Quan Nghi nói “Đừng khiến bản thân chậm lại.”


“Em không muốn lợi dụng tình cảm.” Trương Oanh Oanh vừa nói vừa rút đâu ra một con dao ngắn lưỡi đen tuyền.


Thứ cô cầm trên tay, ba người còn lại đã quá rõ đây là thứ vũ khí quen thuộc mà ngay cả đi ngủ Trương Oanh Oanh cũng mang theo.


Hành động và lời nói tiếp theo, bọn họ cũng đoán được không lệch một chữ.


“Cứ để em tự tay tiễn anh ta một đoạn, còn hơn là đến khi chết vẫn mang trên mình một tội danh không đáng có.”


Kẻ đó là là kẻ đã ***** *** nhiều người, có trai lẫn gái. Mặc dù Du Minh chọn cách này để tiếp cận, để lấy lòng thương xót nhưng cô không muốn dùng lại cách này đối với cậu ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang