【Trạng thái cơ thể bình thường cô dùng nó tôi sẽ không ngăn cản, bây giờ hoặc là ném đi hoặc là tôi sẽ không gửi đến bất cứ thứ gì.】
Động tác nhanh nhẹn nén cả gói thuốc vào thùng rác, ném vô cùng chuẩn xác! Trương Oanh Oanh rất sợ một ngày không nhận được lợi lộc từ số 0, những thứ anh gửi đến đều vô cùng có ích, dùng vào việc thư giãn cũng được, giải quyết những hậu quả càng tốt.
【Người kiếm chuyện với cô ngày hôm qua tên là Đổng Vi có cha là chủ tịch huyện, người còn lại tên La Ứng Lan cả cha và mẹ đều là người bình thường.】
“Boss thấy hai vị kia thế nào?”
【Xinh.】
Trương Oanh Oanh cười nhạt: “Tôi biết xinh không bằng họ rồi, Boss có thể đừng dùng lời nói công kích tôi không?”
Số 0 ở bên kia cười thỏa mãn, sau lại nghiêm chỉnh nói:【Cô xinh hơn bọn họ, chỉ cần đi làm răng lại là được.】
Ở trong môi trường như nhau, lạ ở chỗ Tề Băng, Hàm Nghiêm cả Quan Nghi mọc răng rất rất đều và đẹp, chỉ mình cô lạc bầy. Hai cái răng nhọn đưa ra trông hài hòa nhưng đây không phải là tiêu chuẩn sắc đẹp.
“Boss cho tôi tiền?”
“Sẵn sàng.”
“Ồ, đùa thôi, tôi chấp nhận xấu xí này.” Cô lấy chăn trùm từ cổ đến chân.
【Sợ đau?】
Trương Oanh Oanh muốn nói nhưng đối tượng là cấp trên, cô lại không muốn cho người này nghe thêm bất cứ thông tin nào. Cấp dưới bị dắt mũi nói hết chuyện này đến chuyện kia còn cấp trên kín như bưng, chỉ khi nào tâm trạng vui mới nói cho cô biết vài thứ.
“Sắp tới không biết còn chuyện xảy ra.” Cô thở dài.
【Trường lên lịch nghỉ hết tuần rồi đừng lo.】 Số 0 vừa truy cập vào trang trường là thấy thông báo mới.
“Mỗi lần Boss nói đừng lo là tôi biết sẽ có bất lợi.” Cô vội nói “Nghỉ học thì làm sao tôi tiếp cận Sở Dật? Boss đang đứng về phía tôi hay đang cổ vũ thất bại đi?”
【Cô đang bệnh, nếu nóng vội cũng như vậy thôi. Tận hưởng hết thời gian này đi, cô gò bó với bản thân quá rồi.】
“Làm như vậy tôi thấy có lỗi với những người còn lại.” Cô thì thào nói.
【Bọn họ sẽ không trách, ngược lại còn muốn cô vui vẻ nhiều hơn, tin tôi lần này sẽ không thiệt.】
Trương Oanh Oanh tò mò nên hỏi: “Boss dỗ dành người yêu đều như vậy sao?”
【Cấp dưới khác với người yêu, nếu là cô ấy thì tôi sẽ thể hiện cách đặc biệt hơn, cô thắc mắc vấn đề đó làm gì?】
“Bởi vì tôi muốn khai thác thông tin về người đứng đầu bọn Quỷ Dữ.”
Trương Oanh Oanh thẳng thắn vào vấn đề đè nén bấy lâu, một phần là muốn lảng tránh nhắc sâu về bọn người cùng phòng, bởi vì cô sẽ nhớ họ. Mà bản thân cấp S lại không muốn thừa nhận thứ tình cảm vướng víu.
Cốc! Cốc!
“Xuống dùng bữa đi này, Oanh!” Thanh Anh hét lớn.
Du Minh đứng bên cạnh điếc hết cả tai.
Trương Oanh Oanh mở cửa sau tiếng gọi đó,
cáu gắt chỉnh Thanh Anh: “Đừng gọi tên tao.”
“Vì sao?” Cậu ta ngây ngốc hỏi lại.
“Học hỏi anh ấy.” Cô vỗ vỗ vai Thanh Anh.
“Vậy sao này tao gọi là gì? Em sao?” Gương mặt ba phần ngạc nhiên, bảy phần miễn cưỡng, cái tên này Du Minh gọi đến thuận miệng, Thanh Anh rất rất không muốn thốt ra.
“Đừng để vị ngữ, đơn giản mà?”
Trương Oanh Oanh vừa nói vừa quay vào trong lấy bọc thuốc đi xuống lầu, cô đã định uống nó trước khi ăn cơm. Cầm lên cầm xuống trông như một con ngốc, giống như sợ nó sẽ đột nhiên biến mất.
Trẻ con thích kẹo cứ cầm nó suốt, cô cũng hệt như vậy.
Bước xuống lầu, ngồi vào bàn ăn. Vẫn thấy hai gương mặt từ xa lạ trở thành thân quen kia, Trương Oanh Oanh sau giấc ngủ đã thanh tỉnh hơn lúc sáng, chẳng qua giọng nói không còn đanh thép như mọi hôm.
“Còn không về trời sẽ tối, đồ mới của tôi không còn nhiều đâu.”
【Tôi sẽ gửi đến, không thiếu tiền.】
Đổng Vi làm ra vẻ mặt khó chịu: “Keo kiệt đến như vậy, không hiểu sao vẫn có người thích cô nhỉ?”
【Ngôi vị kẻ mặt dày bị người khác soán ngôi, cô còn không mau cướp lại?】
Câu nói trước của cấp trên, cô cảm kích vô cùng. Câu sau lại muốn nổi giận mắng người, nhưng ngồi trước bao nhiêu gương mặt có nóng giận cũng phải kiềm chế.
Trương Oanh Oanh không đáp, tay siết chặt đũa, bắt đầu thưởng thức món ăn mà Du Minh nấu. Không khí trên bàn ăn im lặng trùng trùng. Cô đang tập thói quen của số 0, ăn không nói. Một lý do khác là do dùng hết hơi sức để trò chuyện cùng cấp trên, nên bây giờ cảm thấy mệt.
Cô để yên nhưng miệng Thanh Anh không thể im, cậu ta vừa nhai vừa nói: “Bà chị bị ngu hả, đang ở nhờ còn lên giọng với chủ nhà. Ăn một cái tát nên vẫn chưa tỉnh ngộ đúng không?”
Quả thật bộ dạng ăn tát của Đổng Vi khác hẳn so với suy nghĩ của Trương Oanh Oanh, những thiếu nữ mới lớn không tránh khỏi việc khóc lóc ăn vạ, La Ứng Lan vừa rồi còn nức nở ôm mặt. Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đổ lỗi cho bản thân dồn sức không đủ lớn.
“Nó cho cậu ăn bùa mê gì rồi mới đứng về phía nó như vậy, tôi hiểu.” Đổng Vi nhếch miệng cười khinh bỉ.
Số 0 biết Trương Oanh Oanh đang không hiểu ý nghĩa lời nói của người kia, nên giải thích: 【Bùa làm cho mê hoặc, cô cứ hiểu như vậy.】
“Tôi thay mặt chủ nhà, bây giờ cô có thể cút ra khỏi đây.” Thanh Anh cao hứng nói.
Ả ta đập đũa quát lớn: “Nghĩ tôi không muốn sao? Mưa lớn như vậy tôi xảy ra chuyện các người không thoát khỏi liên quan.”
Du Minh cảm thấy phiền nên lên tiếng nhắc nhở: “Ở lại thì ai cũng như ai, chị ít nói một câu. Tiểu Trương nhà tôi chưa đụng đến chị sao cứ kiếm chuyện hoài vậy?”
“Thì sao?” Đổng Vi hất mặt hỏi lại.
Mặc kệ cãi vả Trương Oanh Oanh cấm cuối ăn cho xong, cấp S cũng biết đói như người thường.
Nhuệ Luân gạt bỏ những thứ không liên quan, trong mắt cậu ta chỉ có Trương Oanh Oanh. Nhuệ Luân cảm thấy bất an, lỡ như đến tư cách làm bạn mà cô cũng không cho, cậu ta thật sự rất khó để tiếp nhận. Có phải như Thanh Anh thẳng thắn đuổi Đổng Vi không?