• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Về đi! Bị ảnh hưởng của cơn bão, chẳng ai điên đến nỗi đi uống cafe.” Hạ Linh đứng dậy đi đến quầy làm vài thứ.

Trương Oanh Oanh bĩu môi: “Đã mắc công đến đây rồi.”

“Tôi cho nghỉ sớm được chưa? Vẫn tính lương.”

Cười đến thỏa mãn, cô đáp: “Không thiệt, nhưng đừng đuổi nữa tôi không thấy đường đi về.”

Hạ Linh dù đã đoán được năng lực Trương Oanh Oanh không tệ, nhìn cái cách cô ghi nhớ mọi thứ rồi di chuyển mà không bị va đập, cô ta bội phục.

“Lúc nãy đi đứng vững vàng như vậy, cô lừa ai?”

“Lừa người khác không lừa bà chủ, tôi thề!”

Sau khi nhìn thấy được mọi thứ đã qua hai tiếng, Trương Oanh Oanh cởi bỏ tạp dề, cẩn thận chào tạm biệt Hạ Linh. Nhìn vào cửa kính thì không những chiếc mặt nạ, cô biết có hiệu quả rồi mặc nhiên sẽ không cảm ơn người kia đưa ra lời đề nghị hay. Cô chậm rãi đạp xe, thời tiết u ám hiện tại khiến cô thoải mái.



“Vùng đất này đúng thật là không tầm thường chút nào, xém chút là toi cái mạng.” Trương Oanh Oanh than thở.

【Dù không thấy cô cũng sẽ không chết.】

Cô đồng ý với cấp trên: “Không thể chết với mấy cái thứ vô lý như vậy được, mất đi một giác quan thôi mà. Trừ khi cắt đứt hết tứ chi của tôi. Có khi lại không thể chết ấy chứ, bất tử.”

Trương Oanh Oanh một mặt vui vẻ cười nói, không hề để ý bản thân vừa bị thương vào lúc sáng.

【Nếu tự tin về bản thân đã không có chuyện lưu lại vết tích.】Số 0 tiếp tục nói【Cấp S đương nhiên sẽ không có sơ hở trong trường hợp đó, nhưng cô lại thuần thục như thế khiến tôi bất ngờ đấy.】

“Đứng trước họng sóng, bản thân nhỏ dần dưới lưỡi kiếm, đôi mắt đã ngưng đọng ở mũi dao không biết bao nhiêu lần.” Cô cười đùa “Nét mặt bị dọa bởi thứ lạ lẫm là thật, đối diện với vật vô tri tôi sớm đã quen.”

Số 0 nói cụ thể ở tình huống đó Hạ Linh muốn mạng của cô, nhưng Trương Oanh Oanh lại lựa chọn đứng im mà không động, đáp lời phải nói là cực kỳ tùy hứng, số 0 cảm thấy câu trả lời quá ngốc nghếch, anh chuẩn bị xem cảnh cấp dưới bị người khác ức hiếp, cảnh đánh nhau miễn phí mà không cần mua vé để vào rạp.

Vậy mà những lời ngu ngốc lại xoa dịu mọi thứ, không manh động, lựa chọn phương án ở cạnh mà quan sát hơn là đối địch.

Cô nói tiếp: “Boss cũng đáng tin đó chứ? Tôi cứ tưởng phải tự thân vận động, ai ngờ lại được miêu tả cụ thể đến vậy.”

Còn định trêu cấp trên một chút nhưng chợt nhớ bản thân cũng không nên tùy hứng trêu ghẹo, số 0 đã có người trong lòng. Vì công việc không nhất thiết phải soi mói người kia, tò mò cũng tạm gác sang một bên.

“Bà Chủ tại sao lại muốn giết tôi?” Câu nói dường như có hơi quá, cô vội sửa lời “Là dọa tôi mới đúng?”

【Tôi đã nói rất kỹ, trong trường hợp đó mũi dao mà hạ xuống hoặc là buông tay hoặc là đòi mạng, không có việc thăm dò.】

Trương Oanh Oanh từ nãy đến giờ đạp xe chỉ chăm chăm nhìn xem những hòn đá ven đường có mọc chân mà chạy hay không?



Tìm một người để nuông chiều cô nhất chỉ có Du Minh, đối tốt không cần đền đáp cũng chỉ có cậu ta. Những người còn lại vừa gặp đã ghét ra mặt, là bản thân có chỗ nào khác thường?

“Tôi có đôi như mọi người, bọn họ sao lại không xem tôi là đồng loại.” Tiếng nói có chút phẫn uất kèm theo sự tức giận.

【Bởi vì…】

“Đến vì nhiệm vụ ai quan tâm đâu chứ?” Cô cười khinh bỉ “Bọn họ là con mồi tôi là chủ cuộc chơi.”

Câu nói khiến số 0 buồn cười, miệng lại chẳng muốn cười. Anh biết nhiệm vụ lần này không được giết bất cứ ai, câu vừa rồi nói đúng hơn Trương Oanh Oanh là con tốt trên bàn cờ, bị người khác xem thường về vị thế, là thứ sẽ đem ra hi sinh đầu tiên cũng có thể nói cô đe dọa đến lãnh thổ của bọn họ.

Trở về nhà sau vài tiếng, ngôi nhà im lặng như lúc ban đầu, cái ngày mà bị số 0 xoay vòng đi tìm chìa khóa. Thứ thay đổi mà Trương Oanh Oanh cảm nhận được là sự thân thuộc, nơi dừng chân tạm bợ.

“Đùa à?” Cô ngơ ngác nhìn cổng nhà.

【Không đem chìa khóa sao?】

“Lúc nãy nhìn thấy chiếc xe đạp Boss gửi đến, tôi mừng quá nên quên.”

Từ trong đi ra thì không việc gì, từ ngoài đi vào thì hơi gây go. Đến nhấn chuông cửa chờ Du Minh giúp một tay, thế mà người đi ra lại là Thanh Anh. Vết bầm trên mặt cậu ta còn chưa tan hết, vài chỗ được dán băng gạc cùng với nụ cười của thiếu niên. Đáng lẽ là sáng đến chói mắt thế mà Trương Oanh Oanh chỉ thấy một câu hỏi đang hiện lên.

Cô buộc miệng hỏi ra: “Mày lại đến đây?”

“Thời tiết nói có cơn bão đổ bộ không nên ra ngoài, không dám về.” Cậu ta mở cổng, mắt va vào chiếc xe đạp mới toanh “Mày vừa đi mua thứ này sao? Mua ở chỗ nào mà lại xịn thế, nhưng không có yên sau, chở người khác kiểu gì?”

“Tao có nói chở người khác bao giờ?” Thản nhiên bước vào trong, đập vào mắt cô là hình ảnh Nhuệ Luân ra mở cửa nhà.


Từ khi công việc của Du Minh lại thay người khác vậy?


Trương Oanh Oanh nghi ngờ hỏi: “Đừng nói là Đổng Vi và La Ứng Lan vẫn còn bên trong?”


Thanh Anh khóa cổng ngay ngắn đáp: “Chính xác!” Tiếp tục hỏi “Sao mày biết tên của hai người kia?”


“Tao còn biết trường cho nghỉ hết tuần này.” Trương Oanh Oanh nói với vẻ mặt đắc ý.


Thanh Anh hét lớn, đôi mắt sáng ngời “Thật sao? Hôm qua tao đến trường bọn người kia nói nghĩ tao còn tưởng chỉ nghĩ một buổi.”


Tin tức này Du Minh cũng vừa mới biết, trong đám người chỉ có mỗi một cái điện thoại đầy đủ chức năng, còn đợi đến khi Trương Oanh Oanh về mới thông báo, không ai lường trước được việc cô đi một lúc đã đem nguồn tin tức về.


Chân trước vừa bước vào cửa nhà, chân sau đã cảm nhận được hơi lạnh của thời tiết. Sau đó là tiếng vang của sấm, trời đất một màu đen kịt. Tiếng động lớn khiến cho Đổng Vi là La Ứng Lan ở trong phòng la hét một màn náo loạn, làm cho căn nhà yên ắng phút chốc trở thành khu vui chơi đầy ắp tiếng thét của trẻ nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK