Nhưng lời nói của hắn khiến cậu ấy không thể nuốt nổi, lập tức mở miệng: “Lời đồn về ông nội mày sao, là người khai hoang nơi này.”
“Mày biết ông ấy chết vì điều gì không?” Hắn vẫn giữ ánh mắt ban đầu, chưa một lần nhìn đến Thanh Anh.
“Bệnh.”
Sở Dật đột nhiên bật cười, nụ cười của sự bất lực chăng?
Nói đến chuyện tin đồn làm cho Thanh Anh có chút chột dạ, cậu ấy chưa phải là chưa từng nghe. Mục đích đến đây là để kết thân, cậu ấy thừa biết Trương Oanh Oanh cần thứ gì đó từ con người này, có được sẽ trở về không có được hậu quả sẽ cực kỳ xấu, dự cảm là như vậy.
Giá như Thanh Anh biết món đồ mà cô đang tìm là gì.
“Tao không muốn nói chuyện với những đứa học lớp 11D9.” Hắn bỏ lại câu này rồi phủi mông vào nhà.
Thanh Anh bị sốc đến nỗi phải câm nín, học ngu là tại cậu ấy muốn sao?
“Nói chuyện kiểu gì vậy?” Cậu ấy dẫn xe đi sau Sở Dật như kẻ bám đuôi.
May mắn là nơi đây ít người Thanh Anh mới giữ lại được mặt mũi, đối phương vào nhà cậu ấy cũng điềm nhiên bước theo. Ngôi nhà tối giản, thiếu vật chất điểm cộng là cực kỳ sạch sẽ bước vào lập tức cảm nhận được sự thoáng mát dễ chịu.
Ngôi nhà này có chỗ để giấu đồ sao? Thanh Anh thầm nghĩ.
Cậu ấy dò hỏi: “Ba mẹ mày đâu?”
Gương mặt tức giận của Sở Dật cho Thanh Anh câu trả lời chân thật nhất, sau đó là giọng nói đầy căm phẫn: “Vì lời đồn đại hàng chục năm nay ba mẹ tao còn có thể kiếm tiền sống qua ngày được sao?”
Nói cũng đúng, Thanh Anh gật gật đầu.
Lời đồn đại khiến cả nhà bị người khác tránh né, một phần sợ lây nhiễm xui xẻo phần lớn là không muốn dính vào rắc rối.
Nếu là người ai lại muốn rước phiền phức vào mình.
“Ngôi nhà này có thể giấu được gì chứ?”
Thanh Anh đảo mắt nhỏ giọng.
Cậu ấy đóng vai làm vị khách không mời mà đến, Sở Dật tuy khó chịu nhưng vẫn để người ở lại. Buổi trưa cố ý nấu cơm dư một chút, tuy biết người đến với mục đích xa nhưng thái độ kia tốt hơn một số người chỉ biết đứng từ xa thì thầm về hắn.
Làm tâm điểm cho cái chợ bàn tán, đến trường như kẻ dị biệt làm cho mọi người tránh né. Hắn tỏ ra e dè nhút nhát chính là vì biết rõ thái độ của bản thân sẽ khiến người khác có cái cớ để nhắm đến.
Có một khoảng thời gian, ngôi nhà hắn trở thành điểm dừng chân của những vị khách từ nơi khác đến. Hắn có thể tự mình suy diễn rằng bọn họ chỉ là tò mò về lời đồn, nhưng bọn họ đấu đá đến sức đầu mẻ trán lại khiến hắn không thể tin nổi với cái lý do bắt đầu từ lời đồn.
Thanh Anh ngồi đối diện cả một buổi, ngồi xem cái người chăm học đang sửa bài tập, cậu ấy chán đến mức sắp khóc rồi đây.
“Được nghỉ mà không biết tận hưởng gì cả.”
Sở Dật mắt vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách: “Bởi vì năm sau tao không muốn xếp cùng lớp với bọn mày.”
Đã nhắc đến chuyện học tập thì đường cùng ngõ cụt rồi, là Sở Dật cao tay còn biết cách khinh thường người khác.
Thanh Anh nhíu mày, gượng gạo mở lời: “Mày đi uống nước không, tao mời!”
“Tao uống nước lọc là được rồi, không cần ý tốt của mày.”
“Vậy tao về đây! Mai lại đến, đem đồ ngon cho mày.” Nói rồi cậu nhắc người rời đi.
Bao lâu nay ở nhờ đã đến lúc quay về chính ngôi nhà của mình rồi. Thanh Anh đến nhà Trương Oanh Oanh lấy một vài thứ nào ngờ vừa bước vào trong đã nhìn thấy thứ không nên nhìn.
Du Minh chẳng phải nói đi làm thêm sao?
Thanh Anh thầm nghĩ trong đầu.
Cảnh tượng Du Minh nhìn chằm chằm vào khẩu súng đặt trên bàn, gương mặt lạnh như tờ tiền. Vậy nói hung thủ là người ngồi trong kia sao? Thanh Anh không thể vào chỉ còn cách quay trở ra, những lúc căng thẳng y như rằng mọi thứ chẳng theo ý mình.
“Vào đi, cậu nhìn tôi cũng lâu rồi còn gì?” Du Minh âm trầm lên tiếng, khác xa dáng vẻ điềm tĩnh ôn nhu thường ngày.
Thanh Anh nghe theo răm rắp, quay đầu bỏ chạy sợ rằng có thêm một mạng người.
“Đến cục cảnh sát, nói như những gì cậu nhìn thấy.”
Ánh mắt cậu ấy có chút do dự, tuy trong lòng áp đặt tội danh cho Du Minh nhưng còn một tia không nỡ. Chuyện này nhất định còn chỗ nào đó chưa thỏa đáng, Thanh Anh e ngại mở miệng: “Tôi quay đầu liệu anh có giết tôi không?”
“Trương Oanh Oanh thích mày như thế, tao không muốn làm nó phải thất vọng.”
Những lời nói ra vô cùng kiên quyết là, làm cho con chuột nhắt như Thanh Anh cũng thấy yên tâm vài phần.
Không gian ngôi nhà trở nên vừa nặng nề vừa lạnh lẽo, Thanh Anh tự hỏi nếu không muốn người khác phải thất vọng vậy còn làm ra chuyện kinh khủng như giết người?
“Vậy, đi báo cảnh sát thật đấy.”
Du Minh nhướng mày như cái gật đầu đồng ý, Thanh Anh lại không hiểu cậu ta đột nhiên thay đổi suy nghĩ vì điều gì.
Nhưng người đưa ra chủ ý này vô cùng rõ, năm phút trước Du Minh nhận lệnh từ cấp trên trừ khử Trương Oanh Oanh, bên tổ chức cài người đâu chỉ mỗi cậu ta nhưng chính là không thể ra tay.
Cậu ta biết rõ, con bé kỳ lạ kia sẽ lo được mấy tên mà tổ chức cử đến, còn có cái vị lợi hại ở bên cạnh nhất định sẽ không bị làm sao.
Huống hồ cô còn được người khác vây quanh bảo vệ, cậu ta chính là nói đến Quan Nghi và Tề Băng.
Trước khi kết thúc cuộc đời mình làm một việc tốt, giúp cô gỡ bỏ một hiềm nghi. Mặc dù chuyện giết tên sát nhân đã được dàn xếp nhưng ai nói trước sẽ ổn thỏa đến khi Trương Oanh Oanh rời khỏi nơi này.
Nhìn theo bóng dáng Thanh Anh rời đi, Du Minh liền gục đầu rũ bỏ mọi chuyện. Cậu ta đến trước khi Trương Oanh Oanh đến, lại không am hiểu bằng con bé, cậu ta chấp nhận từ bỏ nhiệm vụ lần này thừa nhận bản thân chẳng ra gì.
Khoảng thời gian tận hưởng nên biết đủ cũng nên biết điểm dừng ở đâu, có như vậy mới bảo vệ được thứ mình trân quý.
Ôm một bụng âm mưu bước vào ngôi nhà này, khi trở ra bản thân liền được dạy dỗ cách làm người.
Lời cảm ơn, để sau này rồi nói.