Du Minh khẽ gật đầu: “Lát nữa anh nấu canh giải rượu, giờ này Tiểu Trương có uống không?”
Nói không nạp thứ gì nữa thì sai lệch quá nhưng hiện tại đã là mười một giờ tối, mặc dù Du Minh tiếp cận cô với mục đích không tốt.
“Buổi sáng nấu cũng không muộn.”
Sau câu nói của Trương Oanh Oanh, Du Minh nhẹ nhàng đỡ cái đầu nhỏ xinh của ai kia ra, cẩn thận bế người lên cao. Dáng người của Quan Nghi nhỉnh hơn cậu ta một chút, Trương Oanh Oanh biết rõ là sẽ khó khăn còn muốn nhìn xem phản ứng của đối phương thế nào.
Trong tưởng tượng của cô, Du Minh sẽ gọi người dậy hoặc dùng cách như cô đưa cậu chàng nào đó về phòng. Phương thức này như muốn tát vào mặt Trương Oanh Oanh, nói thẳng là cậu ta không muốn che giấu nữa.
Số 0 khoanh tay nhìn theo hướng Du Minh đi, Trương Oanh Oanh bình tĩnh hỏi: “Sao vậy?”
“Không sợ người kia giết bạn cùng phòng của cô sao?”
Trương Oanh Oanh ngẩn cao đầu mười phần tự tin: “Boss nghĩ bạn cùng phòng của tôi năng lực thấp vậy sao?”
Sau nụ cười chế giễu của cấp trên cô biết rằng anh cố ý hỏi rồi. Cái tính muốn hạ thấp này của số 0 có chút giống Hàm Nghiêm, nhưng cách đặt câu hỏi và nhiều thứ khác nữa đã bị lệch đi rồi.
Tề Băng khẽ nói: “Ngoài đây cứ để chị dọn dẹp, em vào trong nhà đi sương xuống sẽ bị lạnh.”
Da của Trương Oanh Oanh có thể so sánh với con trâu, chỉ là cái tính lo lắng vốn có của chị gái mà thôi. Cô định lên tiếng trêu cô ấy, bầu trời đột nhiên đổ sụp.
Lúc nãy nhờ vào ánh trăng và đèn điện thắp sáng không gian thế mà phút chốc tối mù mịt còn có mùi hương của nước xả vải. Trương Oanh Oanh kéo cái áo số 0 vừa cởi ra ném lên đầu cô.
Thân hình hoàn mỹ của cấp trên hiện ra trước mắt, cơ bắp đẹp đến mê người nó không phải theo kiểu đồ sộ như mấy tên thô lỗ, cơ bụng hiện rõ từng đường nét, cô đang nhìn đến chiếc quần thun, có vài đường gân lộ ta ở dưới bụng thì Tề Băng đưa tay đến dưới cằm của cô.
“Mắt em có thể làm bóng đèn rồi đó.” Cô ta cố giữ lại chút mặt mũi cho em gái trước mặt cấp trên.
Trương Oanh Oanh tự đổ lỗi cho chất kích thích mà bản thân thành ra như vậy, cô lại khó hiểu vì sao số 0 lại cởi áo, chưa lên tiếng hỏi đã nhìn thấy cảnh Nhuệ Luân muốn đánh số 0 đến nơi.
Còn không nói gì nữa chắc sẽ xảy ra án mạng mất thôi.
Trương Oanh Oanh xua tay nói: “Ai về phòng người đó đi, sáng dọn cũng chưa trễ.”
Cô đẩy Nhuệ Luân về phòng, cũng ra hiệu cho Đổng Vi và La Ứng Lan vào trong.
Tề Băng khó chịu nói: “Chị vào trong trước, có gì từ từ nói.”
Đến khi xung quanh chỉ còn lại mỗi hai người họ, Trương Oanh Oanh chủ động hỏi trước: “Boss sao vậy? Đột nhiên lại cởi áo làm gì?”
Số 0 đi đến vài bước, từ trên cao nhìn xuống nghiêm trọng hỏi: “Đưa tên kia vào phòng rồi cô làm những gì?”
“Nói vài câu, sau đó ra bên ngoài nhìn thấy cái bóng trắng tôi chỉ tóm được cái tấm vải…”
Chưa nói hết câu cổ đã nằm gọn trong tay số 0, cô kinh ngạc nhìn hắn. Cảm giác nghẹt thở thì không có, chỉ biết anh chạm vào một chỗ rất ngứa trên cổ.
Trương Oanh Oanh đặt tay lên cổ liền chạm được tay anh: “Hình như bị muỗi đốt rồi, có chút ngứa.”
Sau khi Du Minh rời đi số 0 tiến lại muốn châm chọc vài câu nào ngờ nhìn thấy điểm bất thường, nhìn kỹ thì càng giống với dấu vết của nụ hôn để lại. Anh lập tức lấy áo che đi cái không nên nhìn thấy vì biết bản thân sẽ rất tức giận rồi làm ra chuyện không hay phá hỏng hết mọi chuyện.
Số 0 nghi ngờ hỏi lại: “Sao không dùng kem chống muỗi đốt?”
Cái chai hồng hồng có để hình con mũi còn có hương thơm mà số 0 đặt trong phòng là kem bôi chống muỗi, Trương Oanh Oanh nào có quan tâm đến những thứ vụn vặt đó.
Cơn tức giận bên trong cấp trên qua mắt Trương Oanh Oanh chỉ đơn giản là đang muốn hỏi han mà thôi.
Cô đáp: “Lười ấy mà, sau này sẽ nhờ chị Tề Bằng bôi giúp.”
Trương Oanh Oanh chồng cái áo của số 0 vào người, phải nói là cực kỳ ấm rồi nhanh chân chạy vào nhà như tên lửa mà phi vào phòng, sau khi cánh cửa khép lại cô đã tựa lưng vào tường rồi từ từ trượt xuống.
Cảm giác sợ hãi cứ tràn ngập, cô nghĩ suýt thì bị bóp chết.
Ngược với suy nghĩ của Trương Oanh Oanh, số 0 bên ngoài ngồi ở xích đu trầm tư suy nghĩ về nhân sinh. Trong lúc tức giận bên dưới của anh đã dựng một túp lều, chỉ muốn xé hết đồ của Trương Oanh Oanh rồi làm chuyện muốn làm.
Anh cứ mang theo hung khí kia chạy bộ trong đêm tối, khi trở về thì lập tức lao vào phòng vệ sinh. Số 0 mặc cho giọt nước xuôi theo tóc nhỏ xuống vai chảy thành dòng, anh đứng mãi một chỗ nhìn Trương Oanh Oanh, trên người cô còn mặc chiếc áo mà anh ném cho.
Nhìn có chút không vừa người khiến cô trở nên bé nhỏ, anh đột nhiên cảm thấy tâm trạng không còn tệ như lúc nãy, cẩn thận đắp lại chăn cho cô rồi nhẹ nhàng nằm xuống giường, người bên cạnh thế mà chẳng cựa quậy gì cả.