Chương 73: Vậy thì mời tôi ăn cơm đi.
“Lam tiểu thư nhà ở gần đây sao?” Lục Hạo Thành sợ
quá xa, cô đưa đón con sẽ không tiện,
Lục Hạo Thành hỏi đông hỏi tây như này, lời từ đáy
lòng không tự chủ được mà cứ thế tuôn ra, ngay cả
anh cũng không hiểu được, tại sao mình lại như vậy?
Trên người của Lam Hân, như có một loại ma lực, hấp dẫn anh.
Sau này anh mới hiểu được, khi yêu một người,
nguyện vì cô mà làm bắt cứ việc gì.
“Lục tổng, là gần khu trường học.” Lam Hân cười nói,
nụ cười ấy rất nhẹ nhàng, rất hài lòng.
Lục Hạo Thành nhìn, khóe meo cũng không nhịn được
mà cười lên.
Nụ cười của anh tươi sáng, đem theo một sự ôn nhu
không đổi:”Chúc mừng Lam tiểu thư.”
“Hôm nay cũng cảm ơn Lục tổng.”Lam Hân khách sáo
nói, nụ cười động lòng người.
Lục Hạo Thành như thế này, với Lục Hạo thành lần
đầu tiên mà cô gặp, hoàn toàn không giống.
Lục Hạo Thành kia, giống như là đang dò thám, đối
với mỗi người đều có sự phòng bị, xung quanh mình
lúc nào cũng tỏa ra khí lạnh, từ xa nhìn anh, đều hận
không thể không bước tới mà vẫn phải đi.
Ánh mắt của Lục Hạo Thành vẫn luôn nhìn cô, lời nói
tiếp theo, khiến cho anh cảm thấy khẩn trương không
nói nên lời.
Lục Hạo Thành anh làm việc trên thương trường
nhiều năm, có sóng fo gió lớn gì mà chưa từng gặp qua?
Nhưng nhan sắc thanh thuần tươi đẹp này trước mặt
anh, sẽ khiến anh cảm thấy khẩn trương, lo lắng.
Ánh mắt anh thoải mái, khóe môi khẽ cười:”Lam tiểu
Chương 73: Vậy thì mời tôi ăn cơm đi.
thư, nếu như muốn cảm ơn tôi vậy thì mời tôi ăn cơm đi?”
Lam Hân vừa nghe, có chút khó xử, tối nay cô phải ăn
tối với Cẩn Hi, Nhiên Nhiên còn phải quay về thành
phố Phàn.
Lam Hân dương mắt, ánh mắt trong suốt đen láy, có
chút áy náy, ánh mắt ươn ướt, đẹp đến mức khiến
người ta sây:” Lục tổng, tối nay tôi đã hẹn bạn đi ăn tối
rồi, không thì tối mai tôi mời Lục tổng đi.”
Lục Hạo Thành nghe thấy, ánh mắt hơi thất vọng, cô
như này là muốn đi đến chỗ Lạc Cần Hi sao?
Người đều như vậy, vừa nhận định được nhưng đồ
vật hay người xung quanh thuộc về mình đều sẽ
không tự chủ được mà để ý.
Lục Hạo Thành chính là điển hình như vậy, không phải
là đồ mà mình không muốn thì anh cũng không thèm
nhìn, nhưng là thứ anh cần, anh sẽ không từ thủ đoạn
mà giành lại.
Sự xuất hiện của Lam Hân, thời gian ngắn ngủi vài
ngày, anh liền cảm thấy mình như bị Lam Hân lấy đi
của nửa cuộc đời rồi.
Ngã tư đường phồn hoa dòng người qua loại vội vàng.
Lục Hạo Thành đang muốn nói thêm.
Điện thoại của Lam Hân lại reo.
Anh hạ mi xuống, khí thế tự phụ đứng một bên chờ,
nhăn sắc phong thần tuần lãng, có vài phần hờ hững.
“Nhiên Nhiên.”Lam Hân nghe điện thoại của con trai,
khóe miệng cười.
Một tiếng Nhiên Nhiên này, khiến cho cả người của
Lục Hạo Thành run lên.
Anh yên tĩnh lại, đột nhiên nín thở nghe.
“Mẹ, con với mẹ Cẩn Nghiên tối nay không đi nưa,
ngày mai mới đi, tối nay không thể ăn cơm cùng mẹ
được, có xã giao, mẹ ăn xong bữa tối, đợi chút nữa,
đại khái là tầm mười giờ con sẽ về nhà.”
“Tại sao lại như vậy?”Lam Hân cảm thấy khó hiểu hỏi.
“Sáng ngày mai mẹ sẽ biết thôi, tạm biệt mẹ.” Lam Tử
Nhiên ở đầu bên kia nhanh chóng tắt máy, để lại sự
trì hoãn cho Lam Hân.
Lam hân cầm điện thoại, vẻ mặt hoài nghi, nghe thấy
khẩu khí của Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên dường như rất vui.
Lục Hạo Thành bỗng cảm thấy vui vẻ, ngũ quan tuấn
mỹ của anh, rạng rỡ:”Xem ra bữa tối tối nay của Lam
tiểu thư bị hủy rồi.”
Lam Hân nhìn anh, khuôn mặt anh mang theo ý cười,
dường như rất mong đợi cô mời anh ăn cơm.
Mời thì mời, vừa hay đang rảnh.
Cô cười nói:”Vậy thì còn ăn huệ của Lục tổng, tối nay
mời Lục tổng ăn tối.”