Mục lục
Một Thai Ba Bảo Papa Tổng Tài Siêu Hùng Mạnh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 252: Cả cuộc đời Tần Ninh Trăn đã hủy hoại Hứa Mộ Thanh

“Đúng vậy! Hôm nay tôi mới biết người của Lục Hạo Thành đang điều tra Lam Hân, nhưng Lam Hân và chủ tịch tập đoàn Lạc Thị ở Thành Phàn – Lạc Cần Hi  là bạn tốt của nhau.”

Lời nói này của Vương Diên khiến Tần Ninh Trăn kinh ngạc, bà ta nói: “Xem ra Lam Hân này không đơn  giản.”

Bà ta hơi nhăn mày, đan chéo mười ngón tay vào nhau, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Thư ký Vương, anh tiếp tục điều tra Lam Hân, xem chồng cô ấy là ai?

Tôi có nghe nói về Lam Tử Nhiên, bố của cậu ta chắc  chắn sẽ xuất hiện.”

Thiết kế của Lam Hân ngay lần đầu tiên đã lọt vào mắt Lạc Hạo Thành, còn trang phục mùa thu của họ đến  bây giờ vẫn chưa có tin tức gì.

Đội ngũ thiết kế của công ty vẫn chưa thiết kế được  trang phục khiến bà ta ưng ý.

“Vâng! Thưa phu nhân, tôi sẽ tiếp tục điều tra.” Vương  Diên mỉm cười, xoay người bước ra ngoài.

Tần Ninh Trăn vẻ mặt ảm đạm, dựa lưng vào ghé.

Những năm qua, rốt cuộc ai là người đã đứng sau giúp đỡ Lục Hạo Thành, bà ta đã tạo ra hết khó khăn này đến khó khăn khác, nhưng Lục Hạo đều trốn  được.

Không thể là Hứa Mộ Thanh, khi Hứa Mộ Thanh rời đi, bà ta không cho Hứa Mộ Thanh bát cứ thứ gì, vậy nên  Hứa Mộ Thanh không có năng lực đó.

Bà ta vẫn chưa thể tìm ra thế lực bí ẩn này.

Hừ!!

Tần Ninh Trăn hừ lạnh trong lòng, cuộc sống giống như một cuộc chạy đua marathon, cần phải có sự bứt  phá.

Bà đã chịu đựng được ngàn ấy năm, nên bà không  ngại ngần gì nếu phải lãng phí thêm vài năm nữa.

“Mẹ, mẹ đang làm gì vậy?” Lục Hạo Khải bước vào  cười hỏi.

Tần Ninh Trăn nhìn biểu hiện của con trai, cau mày  hỏi: “Sao vậy? Con lại làm ra chuyện gì rồi?”

“Haha …” Lục Hạo Khải gãi đầu cười xấu hổ: “Mẹ, chỉ có mẹ hiểu con nhất. Không có gì cả, chỉ là chuyện hôn nhân của con và Cố An An. Sáng nay bồ lại cảnh  cáo con, con cũng không biết phải làm sao?”

Tần Ninh Trăn nghe vậy cũng rất phiền não.

“Bố con luôn nói chuyện rất nghiêm túc. Ông ấy nói được làm được, nếu con không cưới Cố An An, thì  ông ấy sẽ không giao tập đoàn Lục Trăn cho con.”

“Mẹ, con tới tìm mẹ để nghĩ cách đây. Mẹ cũng thấy đấy, Cố An An không thích con chút nào. Bây giờ cô  ấy vẫn đi làm trong công ty của Lục Hạo Thành.

Không phải cô ấy cố tình làm con khó xử sao? Mẹ,  con thực sự không muốn cưới một người phụ nữ không yêu con.” Lục Hạo Khải nhìn mẹ mình van xin!

Vẻ mặt thật đáng thương.

Tần Ninh Trăn thấy vậy trừng mắt nhìn anh ta: “Đúng là đồ vô tích sự, bình thường con chỉ thích uống rượu, đối phó với những cô gái khác thì dễ dàng, mà chỉ đối  phó với Cố An An lại không biết làm thế nào sao?

Cô ta không yêu con, thì con có thể khiến cô ta yêu con, có một số người phụ nữ bị cám dỗ bởi những lời  ngon tiếng ngọt.”

Lục Hạo Khải nghe vậy thì hơi nheo mắt nhìn mẹ mình với vẻ không tin: “Mẹ, con đến đây để nhờ mẹ giúp  chứ không phải nhờ mẹ dạy cách yêu?

Lục Hạo Khải con cũng không thiếu phụ nữ, cần gì  phải đi tìm một người phụ nữ không yêu mình chứ?”

“Hừ!” Tàn Ninh Trăn hừ lạnh một tiếng.

Bà nhìn con trai mình với ánh mắt đanh thép: “Tiểu  Khải, con bây giờ không còn lựa chọn nào khác! Bồ con sẽ không vì con không yêu Có An An mà cắt đứt  quan hệ với nhà họ Có.”

Nghe xong, hai mắt Lục Hạo Khải híp lại, ánh mắt mang theo sự sắc bén, khóe mắt đầy ý cười và vẻ gian xảo, anh ta cẩn thận hỏi: “Mẹ, con thật sự rất muốn biết, làm thế nào mà mẹ lấy được bó?” Khi mẹ đưa anh em họ về nhà họ Lục, anh ta đã bảy tuổi rồi,  chỉ nhỏ hơn Lục Hạo Thành 3 tuổi.

“Con có ý gì?” Tần Ninh Trăn liếc mắt nhìn con trai,  khuôn mặt xinh đẹp trở nên lạnh lùng.

Lục Hạo Khải hơi sững sờ, mỗi lần nhắc đến chuyện  này, mẹ anh ta đều rất tức giận.

Lục Hạo Khải nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, con chỉ muốn biết một số chuyện  năm đó mà thôi!”

Tần Ninh Trăn trừng mắt nhìn anh nói: “Tiểu Khải, mẹ  thừa nhận hồi đó để lấy được bố con mẹ đã dùng rất nhiều thủ đoạn đê hèn. Tại sao mẹ lại muốn gây khó  dễ cho Lục Hạo Thành? Đó là do mẹ bị mẹ cậu ta ép.”

Tần Ninh Trăn biết con trai mình luôn muốn biết chuyện này, nhưng bà sẽ không nói hết cho anh ta  nghe.

Có một số chuyện nếu nói hết cho con trai nghe, đồng nghĩa với việc trong lòng nó sẽ lưu giữ hình ảnh một  NI > Ả: người mẹ bỉ ôi.

Đây là điều bà không muốn nhìn thấy nhất, những ngày tháng sau này, dù bà có muốn chiếm đoạt chút  tài sản thì cũng sẽ dành cho con trai mình.

“Mẹ, khó trách anh ấy ghét mẹ như vậy, quả thật là cực kì ghét mẹ. Từ khi vào nhà họ Lục, con chưa thấy hai người nói chuyện tử tế với nhau bao giờ. Lần nào  gặp cũng ăn miếng trả miếng.”

Lục Hạo Khải thực sự cảm thấy anh cả của mình rất   đáng thương, nhưng trong một gia đình như bọn họ,  không ai thương hại ai, chỉ có người sống đến cuối  cùng mới có được tất cả những gì mình muốn.

Tiền là sự mê hoặc của người có quyền có thé, có tiền có thể có được nhiều thứ mà người khác không thể có  được.

Tần Ninh Trăn trừng mắt nhìn anh, châm chọc nói: “Nếu như lúc trước mẹ không làm như vậy thì bây giờ con làm sao có cuộc sống giàu sang như này? Ai bảo Vì mẹ mà trở nên mạnh mẽ, mẹ vì anh em các con mà  cả đời này mang tiếng nhục.

Vì vậy, hai anh em con, không được để mẹ thất vọng.

Ngày hôm nay con mạnh hơn ngày hôm qua, điều đó  chứng tỏ con đang tiến bộ.”

Cả đời này của Tần Ninh Trăn đã hủy hoại Hứa Mộ  Thanh, cũng hủy hoại một gia đình hạnh phúc vốn có.

Chính bà là người đã xen vào hạnh phúc của Hứa Mộ  Thanh nên mọi chuyện mới biến thành như ngày hôm   nay.

“Mẹ, mẹ yên tâm, tập đoàn Lục Trăn sẽ thuộc về chúng ta. Con sẽ luôn để mẹ sống một cuộc sống tốt  như vậy.” Lục Hạo Khải mỉm cười hứa hẹn  Tần Ninh Trăn bị dáng vẻ của con trai làm cho bật cười, nhẹ nhàng võ vai con trai: “Tiểu Khải, trước hết con hãy chịu một chút thiệt thòi. Kết hôn với Cố An An để bố con yên tâm. Chỉ cần con đính hôn trước, bố  con sẽ không nói gì nữa.

Bố con muốn cho nhà họ Cố một sự đảm bảo nên mới  ép con.”

Lục Hạo Khải gật đầu hiểu ý, nói: “Mẹ, con nghe lời mẹ, lát nữa tan làm con sẽ đón Cố An An và mời cô ấy đến nhà chúng ta ăn tối. Bố sẽ không cằn nhằn khi  nhìn thấy Cố An An nữa.”

Tần Ninh Trăn mỉm cười, gật đầu hài lòng: “Tiểu Khải, đại cục mới là quan trọng nhất. Con nghĩ như vậy là đúng. Mẹ có được tất cả những thứ này cũng không  dễ dàng, con phải trân trọng nó.

Đàn ông mà, có một người phụ nữ trong nhà là có thể  yên tâm rồi, phụ nữ bên ngoài thì thiếu gì?”

Lục Hạo Khải nghe xong cũng cảm thấy rất có lý, là một người đàn ông, làm sao anh ta có thể không hiểu  đạo lý này.

Điều anh ta tức giận là trong lòng Cố An An không có  anh.

“Mẹ, con biết rồi! Vậy con đi làm việc đây.”

“Đi đi!” Tần Ninh Trăn thấy con trai mình đã nghĩ  thông, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.

“Vâng!” Lục Hạo Khải quay người, bước chân rời đi.

Tần Ninh Trăn ngồi trên ghế sô pha da, vẻ mặt ảm  đạm, dần dần chìm vào suy tư.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK