CHƯƠNG 178: cô cầu xin nhầm người rồi.
“ừm” anh ấy nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt như nhung,
nhìn Cố An An rồi mới rời đi.
Viên Viên ra hiệu cố lên cho Khương Tịnh Hàm, rồi
theo Lam Hân rời đi.
Mà Cố An An, từ đầu đến cuối, không hề có tiếng động.
Cố An An đè nén không dám nhìn Âu Cảnh Nghiêu,
anh là thư ký và là bạn của Lục Hạo Thành, chuyện
của Lục Hạo Thành, anh đều biết rõ, chuyện đã xảy ra
đêm qua chắc hẳn anh cũng đã biết.
Đêm qua, hy vọng chỉ là một giấc mơ.
Có An An và Khương Tịnh Hàm, đứng im lặng tại chỗ,
không nói nên lời, nhìn người này đến người khác thất
vọng rời đi, trong lòng hai người họ có chút đánh trống.
Những người tuyển dụng của tập đoàn Lục Thị, đòi
hỏi rất cao, mặc dù bọn họ đều biết thiết kế nhưng
chưa từng có công việc chính thức vì gia đình có quan hệ tốt.
Nhưng đối với xu hướng phổ biến của mỗi mùa hàng
mới trên thị trường, hai người họ rất am hiểu.
Lam Hân chỉ mải mê với công việc, chuyện tuyển
dụng, cô cũng không để tâm đến máy, đến giờ tan ca,
thì cô chuẩn bị tan ca.
Nhưng vừa ra cổng công ty, cô đã bị một người phụ
nữ chặn đường.
“Giám đốc Lam, chúng ta có thể nói chuyện không”
Lam Hân nhìn, đó là người phụ nữ đã tạt rượu vào
người cô đêm qua.
Vương Tịnh cẩn thận dè dặt nhìn Lam Hân, nhường
như Vương Tịnh của đêm hôm qua có một mặt khác Vậy.
Tuy nhiên chỉ sau một đêm, khuôn mặt cô ta hóc hác,
xanh xao, thần thái càng căng thẳng hơn.
Nghĩ đến cô ta cố tình đổ rượu vang đỏ vào người cô,
mặt cô bỗng rất lạnh: “giữa tôi và cô chẳng có gì để nói cả”
Vương Tịnh gấp gáp nhìn Lam Hân lo lắng nói: “Giám
đốc Lam, tôi biết chuyện ở bữa tiệc là tôi không đúng,
tôi ở đây xin lỗi cô, thật sự xin lỗi cô, xin cô hãy
khuyên Lục tổng rút lại hợp tác với Vương gia đi”
Lam Hân vừa nghe, nghi hoặc chau mày, cô ta có ý gì chứ?
Chuyện hợp đồng, tại sao lại đến xin cô?
Điều đó liên quan gì đến cô?
Lam Hân luôn bận rộn không hề hay biết những gì
diễn ra trong giới bây giờ, Lục Hạo Thành đã chấm
dứt mọi mối quan hệ hợp tác với Vương gia.
Có thể thấy thế lực của Lục Hạo Thành, con người
như tên tuổi, trong giới kinh doanh, mãi mãi là cái tên
quá đỗi đáng nễ.
Lam Hân đang muốn lên tiếng, nhưng phía sau lại
truyền đến giọng nói lạnh nhạt.
“Cô Vương, chuyện này không liên quan gì đến giám
đốc Lam, cô cầu xin nhằm người rồi.”
Đó là Âu Cảnh Nghiêu, Lam Hân nhanh chóng quay
đầu nhìn Âu Cảnh Nghiêu, anh ấy thay một bộ đồ màu
xám giản dị, đó là đồng phục công ty của Cần Hi, cô
vừa nhìn liền có thể nhận ra ngay.
Vương Tịnh nhanh chóng nhìn Âu Cảnh Nghiêu, bây
giờ tất cả các mệnh lệnh đều do Âu Cảnh Nghiêu ra lệnh.
Vương gia bọn họ, luôn dựa vào hợp tác với tập đoàn
Lục Thị mới có thể tồn tại được, khiến cô ta nằm mơ
cũng không thể ngờ rằng, một ly rượu vang đỏ, vài
câu tấn công cá nhân đã khiến gia đình họ phá sản.
Cô ta vội vàng đi về phía Âu Cảnh Nghiêu, khóc lóc
nói: “thư ký Âu”
“Cút” Âu Cảnh Nghiêu không cho cô ta cơ hội mở miệng.
Anh ây nhìn Lam Hân và nói: “Cô Lam, cô đi trước đi”
Lam Hân nghi hoặc gật đầu, muốn hỏi sao Âu Cảnh
Nghiêu lại…, nhưng Vương Tịnh đang ở đây.
Mà cô còn có việc phải đi trước.
Cô nói lời tạm biệt với Âu Cảnh Nghiêu: “Tạm biệt thư
ký Âu.”
Âu Cảnh Nghiêu gật đầu, rồi nhìn Vương Tịnh, Lam
Hân quay người bỏ đi.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn bóng lưng của Lam Hân, cô gái
đó trông thanh tú đặc biệt dưới ánh hoàng hôn.
Nhưng lại mạnh mẽ khiến người ta thương xót.
Ánh mắt của anh ấy phức tạp, đôi mắt nhỏ bé của anh
híp lại, điều khó nhất trên thế gian này là dùng trái tim
của mình, nhưng lại đặt cho một người khác trong
hoàn cảnh của mình.