CHƯƠNG 356: mắt cô bị mù rồi
Âu Cảnh Nghiêu không nói gì cả, Ninh Phi Phi cũng không mở miệng nói thêm lời nào.
Cho đến tầng một, Ninh Phi Phi bị hơi thở kỳ lạ này đè nén đến nỗi có chút khó thở, trên trán còn có lớp mồ hôi mỏng.
Đến tầng một, cô có chút muốn chạy ra khỏi thang máy, lập tức cảm thấy hơi thở nhẹ nhõm đi rất nhiều.
“Thư ký Âu, tạm biệt!” Cô vội vã tiến về phía trước sau khi nói xong.
“Bộp!” Cô đang cúi đầu không nhìn thấy Cố An An đứng cách đó không xa.
Tài liệu trong tay của Cố An An rơi xuống đất! Cố An An nhìn Ninh Phi Phi giận giữ quát: “cô đang làm gì vậy? Không biết nhìn đường à? Mắt cô mù rồi sao?”
“Cô Có, xin lỗi! Xin lỗi, tôi không cố ý!” Ninh Phi Phi nhanh chóng cúi xuống giúp Cố An An nhặt đồ.
Cố An An biết Ninh Phi Phi, là người đã cùng cô ta đến ứng tuyển, không ngờ rằng cô có thể làm vị trí trợ lý giám đốc.
Chỉ có ở tầng 25, mới có thể đến gần Lục Hạo Thành.
Mà cô ta, không có gì, thậm chí ngay cả tầng 25 cũng không thể đến.
Giữa người và người quả thật là không có cách nào để so sánh cả.
Cố An An càng nghĩ càng tức giận, lúc này lại hắng giọng lên: “cô nhanh lên chút dùm tôi! Bạn trai tôi sắp đến đón tôi rồi đấy? Thời gian của anh ấy rất quý giá, không được làm lỡ đâu đó!”
Âu Cảnh Nghiêu bước ra khỏi thang máy, nghe câu này của cô ta, tâm trạng lập tức trở nên khó chịu.
Anh bước qua đó và kéo Ninh Phi Phi lên.
“HỐp … ” tài liệu mà Ninh Phi Phi không dễ gì nhặt lên được toàn bộ lại rơi xuống đắt.
Cố An An thấy Âu Cảnh Nghiêu bỗng nhiên đi ra, lông mày hơi chau lại, sao đi đâu cũng gặp được anh ta vậy.
“Thư ký Âu?” Ninh Phi Phi có chút bối rối nhìn anh.
Âu Cảnh Nghiêu chau mày, giọng điệu lạnh lùng: “cô đã xin lỗi cô ta rồi, những lời mà cô ta nói tại sao không chống trả? Cô ta chế giễu cô khó nghe như vậy, cô không biết trả lời lại sao? Cô ta có thể coi thường cô không lý do, thì cô cũng có thể lạnh lùng phản bác lại cô ta.”
“Thư ký Âu, tôi……” Ninh Phi Phi nhìn anh, trong lòng rất biết ơn anh đã đứng ra đòi công bằng cho mình, nhưng cô ấy có khả năng để đấu với Cố An An sao, cô ta là đại tiểu thư của Cố gia đấy.
Còn cô, cô tự cười chính mình.
Cô nhìn Âu Cảnh Nghiêu nhẹ lắc đầu: “Thư ký Âu, cảm ơn anh, nhưng không sao đâu, đề tôi giúp cô Có nhặt đồ lên trước đã.”
Nói xong, cô buông tay của Âu Cảnh Nghiêu ra, tiếp tục cúi xuống nhặt tài liệu.
Cố An An cười chế nhạo: “Thư ký Âu, anh muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân à, nhưng mà người ta không dám nhận đấy?”
Giọng điệu mang chút kiêu ngạo của cô ta, thật quá ngông cuồng, cô ta vốn dĩ không thể chung địa bàn với Âu Cảnh Nghiêu.
Thậm chí ngay bản thân cô ta còn không hiểu, rốt cuộc cô ta đã chọc gì Âu Cảnh Nghiêu, mà Âu Cảnh Nghiêu luôn đối xử lạnh nhạt với cô ta, rất ghét cô taI Dưới ánh mắt của Âu Cảnh Nghiêu lộ ra sự khinh miệt, khóe môi nhếch lên, ngay cả nói chuyện với cô ta, anh cũng sợ làm bần miệng của mình.
Ninh Phi Phi bận rộn nhặt tài liệu, bỗng nhiên nhìn thấy trong tập tài liệu bị rơi ra đó, nhìn thấy mấy chữ giám định ADN, cô nhanh chóng liếc nhìn, thấy trên đó có tên của Lam Hân và Lâm Mộng Nghị, cô có chút bất ngờ.
Âm thầm nhặt tất cả tài liệu lên rồi đưa nó cho Cố An An.
“Hừ!” Cố An An cầm lấy tài liệu, giận dữ trừng cô một cái, rồi bước đi kiêu ngạo.
Âu Cảnh Nghiêu không nhìn Ninh Phi Phi, cũng đi ra ngoài.
Ninh Phi Phi nhìn thấy bóng lưng người trước người sau của hai người họ, nghĩ đến giấy giám định ADN cô vừa nhìn thấy, ánh mắt liền trở nên phức tạp.
Lâm Mộng Nghỉ cô biết, là mẹ của Cố An An, Cố phu nhân của Cố gia Giang Thị.
Nhưng tại sao lại làm giám định ADN với giám đốc Lam chứ? Ninh Phi Phi nghĩ một hồi, trong đầu nghĩ lại cảnh hồi mình đến ứng tuyển, những cô gái ngồi bên cạnh cô nói, hình như Cố An An không phải là con gái ruột của Cố gia, mà được nhận nuôi từ cô nhỉ viện.
Ninh Phi Phi cắn nhẹ môi dưới của mình, cô cúi đầu và chạy theo ra ngoài.
Nhà Lam Hân! Tiểu Tuấn thấy mọi thứ đảo ngược, cuối cùng cũng nhẹ nhõm một chút.
Cậu nhắc điện thoại lên và gọi cho Lục Hạo Thành.
Lục Hạo Thành và Lam Hân chơi cả ngày.
Lục Hạo Thành đưa Lam Hân ra bờ biển tìm một nhà hàng, đang chuẩn bị dùng bữa, thì thấy điện thoại của tiểu Tuấn.
Lục Hạo Thành nhìn thấy Lam Hân đang vui vẻ, mỉm cười: “Lam Lam, em ngồi một chút, tôi đi nghe điện thoại.”
Lam Hân gật nhẹ đầu: “Anh mau đi đi!”
“Ừm!” Lục Hạo Thành quay người và đi ra ngoài.
Lúc này Lam Hân mới lấy điện thoại của mình từ trong túi xách ra, xem tin tức hiện trên màn hình điện thoại.
Những tin tức này ban ngày cô đã nhìn thấy rồi, chuyện khiến cô không ngờ đến là, hôm nay bọn họ lại có thể chạy đến đây! Nhưng nó không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, đây là nơi mà cô luôn muốn đến, và hôm nay cô chơi rất vui.
Bỗng nhiên, điện thoại của cô reo lên, là Cần Hi gọi đến.
Cô míim nhẹ môi rồi bắt máy: “Alo! Cần HiI”
Cần Hi bên phía đối diện, trầm mặc một hồi mới hỏi: “Lam Lam, em đang ở Hải thành cùng với Lục Hạo Thành sao?”
“Vâng!” Lam Hân không hề phủ nhận.
“Lam Lam, lẽ nào em đã quên những gì anh nói với em rồi sao? Em thân thiết với Lục Hạo Thành, thì sẽ bị lôi kéo vào những cuộc đấu tranh của gia tộc bọn họ, tin tức hôm nay em cũng thấy rồi đó, Lam Lam, em nói xem, anh phải làm sao với em đây?” Giọng nói của Cẩn Hi, mang theo chút thống khổ.
th Nhìn hai người họ tay trong tay, anh hận đến nỗi không thể lập tức bay qua đó xé xác Lục Hạo Thành.
Tại sao anh ấy lại chọn Lam Lam cơ chứ, trên thế giới có rất nhiều phụ nữ, tại sao lại cứ phải là Lam Lam.
Lam Hân cúi đầu, cô biết Cần Hi đang lo lắng, cô mỉm cười: “Cần Hi, em biết, anh rất lo lắng cho em, nhưng mà Cần Hi, Lục Hạo Thành ở trong mắt anh, và Lục Hạo Thành mà em nhìn thấy hoàn toàn không giống nhau.”
“Có gì không giống nhau cơ chứ? Lam Lam, lẽ nào em động lòng hắn ta rồi sao? Lam Lam, anh yêu em bảy năm, đợi em bảy năm, tại sao lại không thể là anh, tại sao? Anh tệ hơn Lục Hạo Thành sao? Anh không có tiền bằng Lục Hạo Thành sao? Lam Lam, em nói anh nghe, anh phải làm sao? Anh phải làm sao thì em mới yêu anh?”
Trong giọng nói thống khổ của Lạc Cần Hi tràn ngập sự bắt lực.
Lam Hân cầm điện thoại, lúc nghe được những lời này của Lạc Cần Hi, thì suýt ngã xuống đất.
Đây là lần đầu tiên Lạc Cần Hi nói với cô những điều như vậy, cũng là lần đầu tiên cô nghe thấy giọng nói đau đớn như vậy.
“Cần Hi, xin lỗi?” Lam Hân nghẹn ngào nói, ngoài việc nói câu này ra, cô không biết bản thân nên nói gì cả? Lạc Cần Hi đau đớn nhắm chặt mắt lại, tin tức ngày hôm nay, đã kích thích cảm xúc của anh đến nỗi khó kiểm soát.
Đến buổi tối, vẫn không nghe được cuộc điện thoại gọi đến giải thích của cô, cuối cùng anh không thể chịu nỗi, không thể chịu nỗi liền gọi cho cô, hy vọng có thể nghe được từ miệng chính cô đây chỉ là một sự hiểu lầm.
Nhưng cô chỉ nói một câu xin lỗi! Bỗng chốc Lạc Cần Hi cảm tháy trái tim mình như một lỗ hổng lớn.
Sau một thời gian, anh mới đè nén lại tâm trạng của mình, từ từ thở ra, lúc này anh mới nói: “Lam Lam, đợi tối mai em trở về, chúng ta nói chuyện tiếp.”
Nói xong, Lạc Cần Hi liền cúp máy.