Ngụy Thúc Khang nhìn vào vết thương trên ngực của Tống Phi, mà ngạc nhiên, dần chuyển sang bật cười như vừa phát hiện ra một bí mật rất lớn.
Liêu Sương thấy hắn cứ chăm chăm nhìn vào nơi đó của Tống Phi, cũng xanh mặt, vội ôm lấy Tống Phi che lấy chỗ ngực bị thương.
Liêu Sương gào thét, như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ ra tay với Tống Phi.
"Ngươi!!!"
Nguỵ Thúc Khang nhếch môi cười một cách mỉa mai và tự tin.
"Được rồi, nếu ngươi không chịu khai, thì chỉ cần ta đốt sạch nơi này, vậy thì vật đó cũng tự mà biến mất."
Nói rồi hắn nhanh đánh ngất Liêu Sương.
Rồi phóng nhanh lên mái nhà, ra lệnh các tên áo đen khác châm lửa.
Nguỵ Thúc Khang nhìn cả phủ rực cháy, soi sáng hơn cả mặt trăng ban đêm, hắn nhìn ngọn lửa bùng cháy mà mãn nguyện rồi ra lệnh những kẻ khác cùng rời đi, như chắc chắn rằng nhiệm vụ đã hoàn thành một cách tuyệt đối.
Lúc này Dương Tử cũng vừa hay chạy đến, thở hộc hệch nhìn cả phủ công chúa cháy rực mà hốt hoảng.
Dương Tử liền nhanh tay chụp lấy một xô nước từ tay tên nô bộc gần đó, tưới lên khắp người rồi phóng vào cả biển lửa ở bên trong, nhanh chóng tìm ra phòng của Liêu Sương.
Dương Tử cố gắng đánh thức Liêu Sương, Liêu Sương cũng dần hé mắt, mà nhìn Dương Tử gấp gáp, giọng tràn đầy sự lo lắng.
"Ngươi mau xem, phò mã bị thương rồi."
Dương Tử nhìn thấy Tống Phi thoát giật mình vì nhìn thấy ngực Tống Phi hơi lộ ra một chút, nhưng cũng vội lấy lại bình tĩnh mà nhìn lại Liêu Sương.
"Trước mắt cùng ta, đỡ huynh ấy rời đi đã."
Liêu Sương gật đầu, Dương Tử cố dùng khinh công, vận hết sức cõng lấy Tống Phi, một tay nắm lấy cô công chúa mà cố lực dùng công phi khỏi biển lửa, cũng may mà Liêu Sương có chút võ công mèo cào, biết chút khinh công nên cũng có thể dễ dàng bay ra khỏi căn phủ ngập lửa đó. Chứ không chắc Dương Tử có dùng hết sức lực, cũng chẳng thể cõng nổi một lúc hai người.
Cả hai cũng nhanh chóng mang Tống Phi đến Dương phủ.
Dương Yến thấy Dương Tử quay về cùng Liêu Sương, và Tống Phi đang được dìu đi, liền gấp gáp nói.
"Phò mã chắc bị thương rồi, nhanh đỡ vào phòng đi, tỷ đi kêu đại phu đến."
Dương Tử cùng Liêu Sương nhìn Dương Yến hơi lắc đầu, e ngại.
Dương Yến khó hiểu nhìn cả hai, nhận ra cả hạ dường như không đồng tình với việc gọi đại phu.
Liêu Sương cầm lấy tay Dương Yến, ánh mắt long lanh, rồi lại nhỏ giọng vào tai nàng.
"Xin tỷ giúp phò mã, chuyện này không thể tuỳ tiện tìm đại mội đại phu là được."
Dương Yến vẫn ngây người, chưa hiểu lắm vấn đề.
Dương Tử nhìn Dương Yến gật đầu, rồi ánh mắt hơi ngại ngùng, tự chọt chọt hai ngón tay của bản thân vào nhau, rồi cũng nhỏ giọng nói chỉ đủ ba người nghe thấy.
"Nhị ca là nữ tử."
Dương Yến cả kinh, mặt cũng bất an hiện rõ, nhưng với tình hình cấp bách hiện tại, nàng không thể nào suy nghĩ quá nhiều về thân phận của phò mã, mà nhanh tự trấn tĩnh lại rồi đáp.
"Tỷ hiểu rồi, hai người đưa phò mã vào trong đi, tỷ đi lấy hòm thuốc rồi quay lại ngay."
Cả hai cùng nhau gật đầu mà dìu Tống Phi đi vào, Dương Yến cũng nhanh chóng mang hòm thuốc bước vào.
Dương Yến tự tay băng bó vết thương, rồi đứng lên nhìn hai người còn lại, dặn dò.
"Tỷ chỉ biết chút việc băng bó thôi, đệ mau ra ngoài tìm Tống đại nhân đến đây xem kỹ hơn."
Dương Tử gật đầu rồi nhanh rời đi, lòng cũng dần nhẹ nhõm.
Dương Yến nhìn Liêu Sương ngồi cạnh bên giường, ánh mắt rưng rưng, vẻ mặt lo lắng nên lên tiếng an ủi nàng ta.
"Công chúa. Muội không cần quá lo lắng, Tống Nhạc đại nhân sẽ sớm đến thôi, vết thương cũng được khử trùng rồi nên muội cứ yên tâm."
Liêu Sương nhìn Dương Yến cảm kích mà gật đầu.
"Đa tạ tỷ tỷ."
Dương Yến tính hỏi chuyện nữ tử của Tống Phi, nhưng thấy tiểu công chúa đang lo lắng, cộng thêm mệt mỏi trên gương mặt của cô công chúa nên thôi, cũng không muốn hỏi thêm nữa, mà lặng lẽ rời đi, để cho hai người đó ở riêng với nhau.
******
Sáng hôm sau tại phủ của Liêu Phan.
Liêu Phan đang cầm gậy đánh mạnh vào người Nguỵ Thúc Khang.
Ngụy Thúc Khang cắn răng chịu đựng trong đau đớn.
Liêu Phan vừa đánh vừa hét vào mặt.
"Tên vô dụng nhà ngươi."
"Ta giao có tý việc cũng làm không xong, giờ thì được Dương phủ bảo vệ, làm sao mà ra tay được."
"Tên vô dụng này!"
Ngụy Thúc Khang cắn răng đến miệng bật ra máu, vẫn quỳ im một chỗ để mặc cho Liêu Phan xả giận lên người của mình.
Liêu Sương thấy hắn cứ chăm chăm nhìn vào nơi đó của Tống Phi, cũng xanh mặt, vội ôm lấy Tống Phi che lấy chỗ ngực bị thương.
Liêu Sương gào thét, như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ ra tay với Tống Phi.
"Ngươi!!!"
Nguỵ Thúc Khang nhếch môi cười một cách mỉa mai và tự tin.
"Được rồi, nếu ngươi không chịu khai, thì chỉ cần ta đốt sạch nơi này, vậy thì vật đó cũng tự mà biến mất."
Nói rồi hắn nhanh đánh ngất Liêu Sương.
Rồi phóng nhanh lên mái nhà, ra lệnh các tên áo đen khác châm lửa.
Nguỵ Thúc Khang nhìn cả phủ rực cháy, soi sáng hơn cả mặt trăng ban đêm, hắn nhìn ngọn lửa bùng cháy mà mãn nguyện rồi ra lệnh những kẻ khác cùng rời đi, như chắc chắn rằng nhiệm vụ đã hoàn thành một cách tuyệt đối.
Lúc này Dương Tử cũng vừa hay chạy đến, thở hộc hệch nhìn cả phủ công chúa cháy rực mà hốt hoảng.
Dương Tử liền nhanh tay chụp lấy một xô nước từ tay tên nô bộc gần đó, tưới lên khắp người rồi phóng vào cả biển lửa ở bên trong, nhanh chóng tìm ra phòng của Liêu Sương.
Dương Tử cố gắng đánh thức Liêu Sương, Liêu Sương cũng dần hé mắt, mà nhìn Dương Tử gấp gáp, giọng tràn đầy sự lo lắng.
"Ngươi mau xem, phò mã bị thương rồi."
Dương Tử nhìn thấy Tống Phi thoát giật mình vì nhìn thấy ngực Tống Phi hơi lộ ra một chút, nhưng cũng vội lấy lại bình tĩnh mà nhìn lại Liêu Sương.
"Trước mắt cùng ta, đỡ huynh ấy rời đi đã."
Liêu Sương gật đầu, Dương Tử cố dùng khinh công, vận hết sức cõng lấy Tống Phi, một tay nắm lấy cô công chúa mà cố lực dùng công phi khỏi biển lửa, cũng may mà Liêu Sương có chút võ công mèo cào, biết chút khinh công nên cũng có thể dễ dàng bay ra khỏi căn phủ ngập lửa đó. Chứ không chắc Dương Tử có dùng hết sức lực, cũng chẳng thể cõng nổi một lúc hai người.
Cả hai cũng nhanh chóng mang Tống Phi đến Dương phủ.
Dương Yến thấy Dương Tử quay về cùng Liêu Sương, và Tống Phi đang được dìu đi, liền gấp gáp nói.
"Phò mã chắc bị thương rồi, nhanh đỡ vào phòng đi, tỷ đi kêu đại phu đến."
Dương Tử cùng Liêu Sương nhìn Dương Yến hơi lắc đầu, e ngại.
Dương Yến khó hiểu nhìn cả hai, nhận ra cả hạ dường như không đồng tình với việc gọi đại phu.
Liêu Sương cầm lấy tay Dương Yến, ánh mắt long lanh, rồi lại nhỏ giọng vào tai nàng.
"Xin tỷ giúp phò mã, chuyện này không thể tuỳ tiện tìm đại mội đại phu là được."
Dương Yến vẫn ngây người, chưa hiểu lắm vấn đề.
Dương Tử nhìn Dương Yến gật đầu, rồi ánh mắt hơi ngại ngùng, tự chọt chọt hai ngón tay của bản thân vào nhau, rồi cũng nhỏ giọng nói chỉ đủ ba người nghe thấy.
"Nhị ca là nữ tử."
Dương Yến cả kinh, mặt cũng bất an hiện rõ, nhưng với tình hình cấp bách hiện tại, nàng không thể nào suy nghĩ quá nhiều về thân phận của phò mã, mà nhanh tự trấn tĩnh lại rồi đáp.
"Tỷ hiểu rồi, hai người đưa phò mã vào trong đi, tỷ đi lấy hòm thuốc rồi quay lại ngay."
Cả hai cùng nhau gật đầu mà dìu Tống Phi đi vào, Dương Yến cũng nhanh chóng mang hòm thuốc bước vào.
Dương Yến tự tay băng bó vết thương, rồi đứng lên nhìn hai người còn lại, dặn dò.
"Tỷ chỉ biết chút việc băng bó thôi, đệ mau ra ngoài tìm Tống đại nhân đến đây xem kỹ hơn."
Dương Tử gật đầu rồi nhanh rời đi, lòng cũng dần nhẹ nhõm.
Dương Yến nhìn Liêu Sương ngồi cạnh bên giường, ánh mắt rưng rưng, vẻ mặt lo lắng nên lên tiếng an ủi nàng ta.
"Công chúa. Muội không cần quá lo lắng, Tống Nhạc đại nhân sẽ sớm đến thôi, vết thương cũng được khử trùng rồi nên muội cứ yên tâm."
Liêu Sương nhìn Dương Yến cảm kích mà gật đầu.
"Đa tạ tỷ tỷ."
Dương Yến tính hỏi chuyện nữ tử của Tống Phi, nhưng thấy tiểu công chúa đang lo lắng, cộng thêm mệt mỏi trên gương mặt của cô công chúa nên thôi, cũng không muốn hỏi thêm nữa, mà lặng lẽ rời đi, để cho hai người đó ở riêng với nhau.
******
Sáng hôm sau tại phủ của Liêu Phan.
Liêu Phan đang cầm gậy đánh mạnh vào người Nguỵ Thúc Khang.
Ngụy Thúc Khang cắn răng chịu đựng trong đau đớn.
Liêu Phan vừa đánh vừa hét vào mặt.
"Tên vô dụng nhà ngươi."
"Ta giao có tý việc cũng làm không xong, giờ thì được Dương phủ bảo vệ, làm sao mà ra tay được."
"Tên vô dụng này!"
Ngụy Thúc Khang cắn răng đến miệng bật ra máu, vẫn quỳ im một chỗ để mặc cho Liêu Phan xả giận lên người của mình.