Lương Ngọc Tín đỡ Lăng Tiêu lên giường, rồi quay đầu lại nói.
"Tiểu cô nương, cô ra ngoài đợi đi, để ta xem vết thương cho chủ tử."
Liễu Giai Kỳ vừa ra không lâu thì Lương Ngọc Tín cũng ra theo, mặt hắn đỏ hơn chữ đỏ mà cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
"Cô nương, cô biết y thuật không?"
Liễu Giai Kỳ gật đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Lương Ngọc Tín nói tiếp, mặt hắn vẫn không hết đỏ.
"Cô vào trong trị thương cho chủ tử giúp ta."
Tuy không hiểu lắm nhưng Liễu Giai Kỳ cũng đi vào giúp Lăng Tiêu trị thương.
Sau khi băng bó, cô cũng hiểu vì sao Lương Ngọc Tín có biểu hiện như vậy.
Lăng Tiêu cũng tỉnh dậy nhìn mặt hai người kia có vẻ gì là lạ nên hỏi.
"Các ngươi biết ta là nữ rồi sao?"
Cả hai không dám nhìn vào mắt Lăng Tiêu mà hơi cúi đầu, rồi không hẹn mà cùng lúc gật đầu.
Lăng Tiêu bật cười với vẻ mặt ngại ngùng của cả hai mà nói.
"Các ngươi làm cái vẻ ngại ngùng gì vậy? Rõ là các ngươi nhìn thấy cơ thể ta, ta phải là người nên ngại mới đúng chứ."
Cả hai người vẫn cúi đầu mà cùng lúc đỏ mặt.
Lăng Tiêu ôm bụng cười mãi, rồi cũng đứng dậy đi tới chiếc hòm lấy ra chiếc mặt nạ màu vàng đưa cho Liễu Giai Kỳ rồi điềm đạm nói.
"Này là của ngươi, từ nay ngươi sẽ là người trong số chúng ta, nếu ngươi từ chối có quyền không nhận."
Liễu Giai Kỳ không suy nghĩ mà nhanh đưa tay nhận lấy, vì lòng rất cảm kích hai người đã cứu cô thoát khỏi chốn lầu xanh nên vốn từ lúc thoát ra cô luôn nghĩ sẽ theo hai người để trả ơn.
Lăng Tiêu vẫn thấy mặt Lương Ngọc Tín đỏ như sắp bốc khói mà tiếp tục trêu chọc.
Lăng Tiêu vừa cười vừa nói giọng trêu chọc, ánh mắt liếc nhìn Lương Ngọc Tín.
"Từ nay đã có nữ y rồi, sau này ta bị thương phiền cô giúp đỡ, cũng may còn nhỏ chứ sau này lớn lên nữa mà để hắn nhìn thấy, chắc mặt hắn cháy thành than luôn quá. Haha."
Liễu Giai Kỳ nghe vậy, cũng liếc nhìn Lương Ngọc Tín mà cười thầm.
Sau này cả ba người xem nhau như người một nhà vậy, Lăng Tiêu không vì mình là thủ lĩnh mà xem thường hai người họ, ngược lại đối đãi hai người họ như huynh muội, còn hai người họ cũng một lòng trung thành với Lăng Tiêu, luôn cố gắng đi theo bảo vệ Lăng Tiêu và giúp Lăng Tiêu phát triển tổ chức ngày càng lớn mạnh.
Tổ chức bề ngoài chỉ mang tiếng xấu nhưng thực chất họ chỉ giết những kẻ ác, hoặc bán tin tức cho người làm việc tốt, bọn họ không nhận bất cứ nhiệm vụ nào mà không điều tra cẩn thận trước xem người giao nhiệm vụ là tốt hay xấu, tốt thì họ nhận, xấu thì dù có cho họ cả kho bạc, họ cũng không để tâm.
......
Quay về thực tại.
Ngoại thành phía Tây, nơi đó còn được gọi Tây thành.
Cả vùng toàn là núi non, đi theo lối mòn từ núi là có thể tới thành, thành tuy không lớn nhưng kinh thương nơi này phát triển khá sầm uất, không thua gì ở kinh đô.
Trên một đoạn đường núi, một đám người thương nhân đang vận chuyển số lượng lớn hàng hướng về thành mà đi, đoàn kinh thương này đi từ Tuy Quốc và đang trên đường trở về.
Một đám sơn tặc lấp ló bên sườn núi, thấy đoàn thương nhân đi tới liền ào xuống như mưa, chúng bao vây cả đoàn thương nhân rồi cướp cả người cả xe ngựa chở hàng về trại.
Sơn tặc vùng này cũng khá có tiếng vì họ thường cướp của người giàu chia cho người nghèo nên những người trong thành cũng rất tôn sùng họ, mặc dù họ luôn là cái gai trong mắt của bọn quan lại địa phương.
Họ đều là những người thông thuộc vùng núi non này nên khó có ai có thể truy bắt được họ.
Áp trại chủ của họ là Ngọc Sanh.
Dưới Ngọc Sanh là bốn người người khác, họ đều là trẻ mồ côi tự lớn lên, tự kiếm sống và tự lập nên cả một sơn trại trên núi.
Họ luôn yêu thương, nương tựa lẫn nhau, tình cảm gắn bó như năm ngón tay trên cùng một bàn tay, dưới trướng họ chỉ khoảng hơn mười người.
A Nhị mang cả đám người vừa cướp được, ép họ quỳ trước mặt Ngọc Sanh, rồi nói.
"Đại ca, hôm nay bọn đệ bắt được kha khá đồ ngon."
Ngọc Sanh cầm bình rượu quăng vào tay A Nhị. Cả hai nhìn nhau rồi cùng cầm bình rượu lên uống.
Ngọc Sanh nhìn đám người đang quỳ, chỉ tay ngay vào kẻ ăn mặc có vẻ sang trọng mà hỏi.
"Ngươi có phải là... Kha Nhiên, nhất đại công tử của một gia tộc lớn trong thành."
Kha Nhiên hất mặt đứng dậy, ánh mắt không hề sợ sệt mà đáp.
"Đúng, là ta."
A Nhị thấy hắn đứng dậy đối đáp, liền không hài lòng, tay cầm cây đao hướng về hắn mà doạ nạt.
"Ngươi còn không mau quỳ xuống."
Kha Nhiên vẫn đứng thẳng người, mặt bình thản nhìn Ngọc Sanh.
Ngọc Sanh xua tay cho A Nhị, A Nhị hiểu ý cũng không làm khó Kha Nhiên nữa.
Ngọc Sanh mặt lạnh lùng nhìn gã trước rồi cất tiếng.
"Ta chỉ cần đồ không cần mạng nên các ngươi có thể đi được rồi."
Kha Nhiên cũng nhìn thẳng Ngọc Sanh mà đáp lời.
"Xin thứ lỗi, trước khi đi ta cũng cần lấy lại đồ mà các ngươi đã lấy."
A Nhị thấy vậy mặt tức giận nhìn Kha Nhiên, lớn giọng:
"Ngươi dám!"
Ngọc Sanh lắc đầu cho A Nhị im lặng, rồi nhẹ nhàng nói.
"Ngươi biết luật của bọn ta đó giờ đều vậy, không lẽ ngươi không muốn sống nữa sao?"
"Tiểu cô nương, cô ra ngoài đợi đi, để ta xem vết thương cho chủ tử."
Liễu Giai Kỳ vừa ra không lâu thì Lương Ngọc Tín cũng ra theo, mặt hắn đỏ hơn chữ đỏ mà cúi đầu nhỏ giọng hỏi.
"Cô nương, cô biết y thuật không?"
Liễu Giai Kỳ gật đầu, vẻ mặt khó hiểu.
Lương Ngọc Tín nói tiếp, mặt hắn vẫn không hết đỏ.
"Cô vào trong trị thương cho chủ tử giúp ta."
Tuy không hiểu lắm nhưng Liễu Giai Kỳ cũng đi vào giúp Lăng Tiêu trị thương.
Sau khi băng bó, cô cũng hiểu vì sao Lương Ngọc Tín có biểu hiện như vậy.
Lăng Tiêu cũng tỉnh dậy nhìn mặt hai người kia có vẻ gì là lạ nên hỏi.
"Các ngươi biết ta là nữ rồi sao?"
Cả hai không dám nhìn vào mắt Lăng Tiêu mà hơi cúi đầu, rồi không hẹn mà cùng lúc gật đầu.
Lăng Tiêu bật cười với vẻ mặt ngại ngùng của cả hai mà nói.
"Các ngươi làm cái vẻ ngại ngùng gì vậy? Rõ là các ngươi nhìn thấy cơ thể ta, ta phải là người nên ngại mới đúng chứ."
Cả hai người vẫn cúi đầu mà cùng lúc đỏ mặt.
Lăng Tiêu ôm bụng cười mãi, rồi cũng đứng dậy đi tới chiếc hòm lấy ra chiếc mặt nạ màu vàng đưa cho Liễu Giai Kỳ rồi điềm đạm nói.
"Này là của ngươi, từ nay ngươi sẽ là người trong số chúng ta, nếu ngươi từ chối có quyền không nhận."
Liễu Giai Kỳ không suy nghĩ mà nhanh đưa tay nhận lấy, vì lòng rất cảm kích hai người đã cứu cô thoát khỏi chốn lầu xanh nên vốn từ lúc thoát ra cô luôn nghĩ sẽ theo hai người để trả ơn.
Lăng Tiêu vẫn thấy mặt Lương Ngọc Tín đỏ như sắp bốc khói mà tiếp tục trêu chọc.
Lăng Tiêu vừa cười vừa nói giọng trêu chọc, ánh mắt liếc nhìn Lương Ngọc Tín.
"Từ nay đã có nữ y rồi, sau này ta bị thương phiền cô giúp đỡ, cũng may còn nhỏ chứ sau này lớn lên nữa mà để hắn nhìn thấy, chắc mặt hắn cháy thành than luôn quá. Haha."
Liễu Giai Kỳ nghe vậy, cũng liếc nhìn Lương Ngọc Tín mà cười thầm.
Sau này cả ba người xem nhau như người một nhà vậy, Lăng Tiêu không vì mình là thủ lĩnh mà xem thường hai người họ, ngược lại đối đãi hai người họ như huynh muội, còn hai người họ cũng một lòng trung thành với Lăng Tiêu, luôn cố gắng đi theo bảo vệ Lăng Tiêu và giúp Lăng Tiêu phát triển tổ chức ngày càng lớn mạnh.
Tổ chức bề ngoài chỉ mang tiếng xấu nhưng thực chất họ chỉ giết những kẻ ác, hoặc bán tin tức cho người làm việc tốt, bọn họ không nhận bất cứ nhiệm vụ nào mà không điều tra cẩn thận trước xem người giao nhiệm vụ là tốt hay xấu, tốt thì họ nhận, xấu thì dù có cho họ cả kho bạc, họ cũng không để tâm.
......
Quay về thực tại.
Ngoại thành phía Tây, nơi đó còn được gọi Tây thành.
Cả vùng toàn là núi non, đi theo lối mòn từ núi là có thể tới thành, thành tuy không lớn nhưng kinh thương nơi này phát triển khá sầm uất, không thua gì ở kinh đô.
Trên một đoạn đường núi, một đám người thương nhân đang vận chuyển số lượng lớn hàng hướng về thành mà đi, đoàn kinh thương này đi từ Tuy Quốc và đang trên đường trở về.
Một đám sơn tặc lấp ló bên sườn núi, thấy đoàn thương nhân đi tới liền ào xuống như mưa, chúng bao vây cả đoàn thương nhân rồi cướp cả người cả xe ngựa chở hàng về trại.
Sơn tặc vùng này cũng khá có tiếng vì họ thường cướp của người giàu chia cho người nghèo nên những người trong thành cũng rất tôn sùng họ, mặc dù họ luôn là cái gai trong mắt của bọn quan lại địa phương.
Họ đều là những người thông thuộc vùng núi non này nên khó có ai có thể truy bắt được họ.
Áp trại chủ của họ là Ngọc Sanh.
Dưới Ngọc Sanh là bốn người người khác, họ đều là trẻ mồ côi tự lớn lên, tự kiếm sống và tự lập nên cả một sơn trại trên núi.
Họ luôn yêu thương, nương tựa lẫn nhau, tình cảm gắn bó như năm ngón tay trên cùng một bàn tay, dưới trướng họ chỉ khoảng hơn mười người.
A Nhị mang cả đám người vừa cướp được, ép họ quỳ trước mặt Ngọc Sanh, rồi nói.
"Đại ca, hôm nay bọn đệ bắt được kha khá đồ ngon."
Ngọc Sanh cầm bình rượu quăng vào tay A Nhị. Cả hai nhìn nhau rồi cùng cầm bình rượu lên uống.
Ngọc Sanh nhìn đám người đang quỳ, chỉ tay ngay vào kẻ ăn mặc có vẻ sang trọng mà hỏi.
"Ngươi có phải là... Kha Nhiên, nhất đại công tử của một gia tộc lớn trong thành."
Kha Nhiên hất mặt đứng dậy, ánh mắt không hề sợ sệt mà đáp.
"Đúng, là ta."
A Nhị thấy hắn đứng dậy đối đáp, liền không hài lòng, tay cầm cây đao hướng về hắn mà doạ nạt.
"Ngươi còn không mau quỳ xuống."
Kha Nhiên vẫn đứng thẳng người, mặt bình thản nhìn Ngọc Sanh.
Ngọc Sanh xua tay cho A Nhị, A Nhị hiểu ý cũng không làm khó Kha Nhiên nữa.
Ngọc Sanh mặt lạnh lùng nhìn gã trước rồi cất tiếng.
"Ta chỉ cần đồ không cần mạng nên các ngươi có thể đi được rồi."
Kha Nhiên cũng nhìn thẳng Ngọc Sanh mà đáp lời.
"Xin thứ lỗi, trước khi đi ta cũng cần lấy lại đồ mà các ngươi đã lấy."
A Nhị thấy vậy mặt tức giận nhìn Kha Nhiên, lớn giọng:
"Ngươi dám!"
Ngọc Sanh lắc đầu cho A Nhị im lặng, rồi nhẹ nhàng nói.
"Ngươi biết luật của bọn ta đó giờ đều vậy, không lẽ ngươi không muốn sống nữa sao?"