Dương Yến cũng nhanh nói đỡ cho đệ đệ của mình.
"Phụ thân, đệ đệ đã mấy ngày, ở suốt trong cung làm hộ giá nên đã kiệt sức rồi, người đừng bắt đệ ấy quỳ nữa."
Dương Tử thấy phụ thân trừng mắt mình suốt nên cũng hơi run sợ, nhỏ nhẹ hỏi.
"Phụ thân. Con làm gì sai sao?"
Dương Trung đập bàn thật mạnh như giải tỏ bực tức, hướng mắt vẫn không rời khỏi người Dương Tử mà lớn giọng.
"Ngươi xem, thái tử giao ngươi bảo vệ hoàng thượng, giờ hoàng thượng đã mất, chẳng khác là thất trách, tội không hoàn thành trách nhiệm rồi sao? Ngươi còn chưa hiểu độ nghiêm trọng của vấn đề?"
Dương Tử nghe vậy không hề sợ sệt, mà hất mặt lên nhìn phụ thân dõng dạc tuyên bố.
"Phụ thân, làm không tốt là việc của con, con sẽ tự gặp mặt thái tử nhận tội, nhất định không làm liên luỵ cho Dương phủ."
Dương Trung quát lớn, mắt đỏ ngầu.
"Co!!! ..."
Dương Yến vội rót trà dâng lên cho Dương Trung, nhẹ giọng.
"Phụ thân, người bớt giận, đệ đệ còn nhỏ."
Dương Trung nhìn Dương Yến hiểu chuyện cũng dần giãn cơ mặt ra, cầm lấy tách trà uống.
Dương Yến nhìn phụ thân đã bình tĩnh liền nhìn Dương Tử hỏi han.
"Đệ cho tỷ biết, người hoàng thượng gặp cuối cùng là ai?"
Dương Tử đáp nhanh gọn.
"Thập công chúa."
Dương Yến bắt đầu căng thẳng, ánh mắt như suy nghĩ cái gì đó.
Ba người còn lại thấy Dương Yến đứng thơ thẩn mà cũng tò mò quan sát.
Bỗng Dương Yến la lên một tiếng, làm ba người giật mình, muốn rớt khỏi ghế.
"Không xong rồi!"
Cả ba người đang chỉnh lại tư thế ngồi đàng hoàng rồi nhìn Dương Yến chăm chăm.
Dương Yến cũng không quan tâm ai nhìn mình nữa mà nhanh nhìn Dương Tử căn dặn.
"Đệ đệ, đệ nhanh tới phủ công chúa, bảo vệ người đi, ta nghĩ công chúa đang gặp nguy hiểm."
Dương Tử tuy không hiểu là chuyện gì, nhưng nhìn thái độ gấp gáp của tỷ tỷ, cùng với Liêu Sương cũng là bằng hữu thân thiết nên không nghĩ ngợi gì thêm mà nhanh chóng chạy đi hướng về phủ công chúa một mạch không quay đầu nhìn lại.
\*\*\*\*\*\*
Phủ công chúa.
Tống Phi đang dỗ dành Liêu Sương uống thuốc.
Liêu Sương nhăn mặt làm nũng.
"Ta không uống đâu, đắng lắm."
Tống Phi nhẹ giọng cười, lấy từ trong người ra một thứ.
"Ta biết nàng không chịu được đắng, nên làm thứ này cho nàng."
Liêu Sương nhìn viên thuốc trong tay Tống Phi tò mò hỏi.
"Đây không phải cũng là thuốc sao?"
Tống Phi nhẹ lắc đầu, ánh mắt tươi cười.
"Đây là thứ ta tự tay làm theo sách cổ, nó được gọi là kẹo, được làm từ một loại thảo dược bồi bổ cùng đường ngọt và mật ong, thứ này có thể được dùng để uống thuốc."
Liêu Sương chề môi lắc đầu như không tin.
Tống Phi vẫn nhẹ nhàng, thúc dục.
"Nàng nhanh uống đi, kẻo thuốc nguội, uống xong liền ngậm viên kẹo này vào, là sẽ không còn thấy đắng nữa."
Liêu Sương làm nũng, ôm lấy gối, chùm mền kín che cả đầu.
Tống Phi nhẹ nhàng lắc đầu, cười. Rồi nhanh lấy chén thuốc ngậm một ngụm vào.
Tống Phi nhanh kéo chăn ra, từ từ tiến sát vào gương mặt của Liêu Sương. Liêu Sương mở to mắt, nhịp tim dần tăng mà gương mặt cũng đỏ dần.
Tống Phi dán môi vào môi Liêu Sương, truyền thuốc bằng miệng vào.
Thấy đã cho Liêu Sương uống thuốc xong, cũng nhanh ngồi dậy, lấy viên kẹo nhẹ nhàng đặt lên môi chính mình rồi từ từ tiến tới đúc cho Liêu Sương bằng chính đôi môi của mình.
Sau khi xong hết quá trình uống thuốc, Tống Phi mới đứng dậy bật cười.
"Thấy chưa, ta nói không có đắng nữa, mà nàng không tin."
Liêu Sương ngượng ngùng, kéo chăn che đi nửa gương mặt đỏ ửng của nàng.
Tống Phi lúc này mới biết ngại, mà ho nhẹ phá tan bầu không khí ngại ngùng này, rồi đi tới cầm chén thuốc nhẹ giọng.
"Nàng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài cất chén thuốc rồi sẽ quay lại ngay."
Liêu Sương nhẹ gật đầu, thỏ thẻ.
"Chàng đi nhanh, trở lại..."
Tống Phi tươi cười nhìn Liêu Sương gật đầu rồi nhanh chân bước đi.
\*\*\*\*\*\*
(Văn Bích, 16 tuổi, phụ thân là Văn Bách, từ tài mạo cho đến nhan sắc phải nói là ngang tài ngang sức với Dương Yến, chỉ là tính tình không điềm tĩnh bằng Dương Yến, mà tính tình vui vẻ hơn, lạc quan hơn, chỉ từ khi bước chân vào phủ của Liêu Nguyệt mới trở nên khác lạ, trầm tĩnh và không mấy vui vẻ."
\*\*\*\*\*\*
Tống Phi vừa rời đi không lâu, thì một tên áo đen từ ngoài nhảy vào, kê kiếm vào cổ Liêu Sương đe doạ.
"Ngươi mau giao ra thứ hoàng thượng để cho ngươi ra đây, nếu muốn toàn mạng."
Liêu Sương không sợ sệt, mà hướng nhìn tên áo đen, lớn giọng.
"Ta không có gì để đưa cho ngươi hết."
Ngụy Thúc Khang thấy nàng quyết không chịu khai ra. Nên cũng mạnh tay hơn, kiếm cũng sát vào cổ nàng, khiến mặt nàng cũng nhăn mặt lại khó coi.
Cũng ngay lúc này Tống Phi đi vào nhìn thấy, liền chụp ngay cái ghế đập mạnh vào đầu của tên áo đen.
Lợi dụng tên áo đen đang choáng váng, mà vội chạy đến nắm lấy tay Liêu Sương kéo ra khỏi chỗ tên áo đen đứng.
Nguỵ Thúc Khang cũng không phải dạng vừa, mà nhanh lấy lại được bình tĩnh, chặn trước hai người hướng kiếm thẳng vào Liêu Sương chém.
Tống Phi đem thân che chở trước người Liêu Sương, nhận lấy một nhát chém, bị thương rồi cũng dần ngất đi.
"Phụ thân, đệ đệ đã mấy ngày, ở suốt trong cung làm hộ giá nên đã kiệt sức rồi, người đừng bắt đệ ấy quỳ nữa."
Dương Tử thấy phụ thân trừng mắt mình suốt nên cũng hơi run sợ, nhỏ nhẹ hỏi.
"Phụ thân. Con làm gì sai sao?"
Dương Trung đập bàn thật mạnh như giải tỏ bực tức, hướng mắt vẫn không rời khỏi người Dương Tử mà lớn giọng.
"Ngươi xem, thái tử giao ngươi bảo vệ hoàng thượng, giờ hoàng thượng đã mất, chẳng khác là thất trách, tội không hoàn thành trách nhiệm rồi sao? Ngươi còn chưa hiểu độ nghiêm trọng của vấn đề?"
Dương Tử nghe vậy không hề sợ sệt, mà hất mặt lên nhìn phụ thân dõng dạc tuyên bố.
"Phụ thân, làm không tốt là việc của con, con sẽ tự gặp mặt thái tử nhận tội, nhất định không làm liên luỵ cho Dương phủ."
Dương Trung quát lớn, mắt đỏ ngầu.
"Co!!! ..."
Dương Yến vội rót trà dâng lên cho Dương Trung, nhẹ giọng.
"Phụ thân, người bớt giận, đệ đệ còn nhỏ."
Dương Trung nhìn Dương Yến hiểu chuyện cũng dần giãn cơ mặt ra, cầm lấy tách trà uống.
Dương Yến nhìn phụ thân đã bình tĩnh liền nhìn Dương Tử hỏi han.
"Đệ cho tỷ biết, người hoàng thượng gặp cuối cùng là ai?"
Dương Tử đáp nhanh gọn.
"Thập công chúa."
Dương Yến bắt đầu căng thẳng, ánh mắt như suy nghĩ cái gì đó.
Ba người còn lại thấy Dương Yến đứng thơ thẩn mà cũng tò mò quan sát.
Bỗng Dương Yến la lên một tiếng, làm ba người giật mình, muốn rớt khỏi ghế.
"Không xong rồi!"
Cả ba người đang chỉnh lại tư thế ngồi đàng hoàng rồi nhìn Dương Yến chăm chăm.
Dương Yến cũng không quan tâm ai nhìn mình nữa mà nhanh nhìn Dương Tử căn dặn.
"Đệ đệ, đệ nhanh tới phủ công chúa, bảo vệ người đi, ta nghĩ công chúa đang gặp nguy hiểm."
Dương Tử tuy không hiểu là chuyện gì, nhưng nhìn thái độ gấp gáp của tỷ tỷ, cùng với Liêu Sương cũng là bằng hữu thân thiết nên không nghĩ ngợi gì thêm mà nhanh chóng chạy đi hướng về phủ công chúa một mạch không quay đầu nhìn lại.
\*\*\*\*\*\*
Phủ công chúa.
Tống Phi đang dỗ dành Liêu Sương uống thuốc.
Liêu Sương nhăn mặt làm nũng.
"Ta không uống đâu, đắng lắm."
Tống Phi nhẹ giọng cười, lấy từ trong người ra một thứ.
"Ta biết nàng không chịu được đắng, nên làm thứ này cho nàng."
Liêu Sương nhìn viên thuốc trong tay Tống Phi tò mò hỏi.
"Đây không phải cũng là thuốc sao?"
Tống Phi nhẹ lắc đầu, ánh mắt tươi cười.
"Đây là thứ ta tự tay làm theo sách cổ, nó được gọi là kẹo, được làm từ một loại thảo dược bồi bổ cùng đường ngọt và mật ong, thứ này có thể được dùng để uống thuốc."
Liêu Sương chề môi lắc đầu như không tin.
Tống Phi vẫn nhẹ nhàng, thúc dục.
"Nàng nhanh uống đi, kẻo thuốc nguội, uống xong liền ngậm viên kẹo này vào, là sẽ không còn thấy đắng nữa."
Liêu Sương làm nũng, ôm lấy gối, chùm mền kín che cả đầu.
Tống Phi nhẹ nhàng lắc đầu, cười. Rồi nhanh lấy chén thuốc ngậm một ngụm vào.
Tống Phi nhanh kéo chăn ra, từ từ tiến sát vào gương mặt của Liêu Sương. Liêu Sương mở to mắt, nhịp tim dần tăng mà gương mặt cũng đỏ dần.
Tống Phi dán môi vào môi Liêu Sương, truyền thuốc bằng miệng vào.
Thấy đã cho Liêu Sương uống thuốc xong, cũng nhanh ngồi dậy, lấy viên kẹo nhẹ nhàng đặt lên môi chính mình rồi từ từ tiến tới đúc cho Liêu Sương bằng chính đôi môi của mình.
Sau khi xong hết quá trình uống thuốc, Tống Phi mới đứng dậy bật cười.
"Thấy chưa, ta nói không có đắng nữa, mà nàng không tin."
Liêu Sương ngượng ngùng, kéo chăn che đi nửa gương mặt đỏ ửng của nàng.
Tống Phi lúc này mới biết ngại, mà ho nhẹ phá tan bầu không khí ngại ngùng này, rồi đi tới cầm chén thuốc nhẹ giọng.
"Nàng nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài cất chén thuốc rồi sẽ quay lại ngay."
Liêu Sương nhẹ gật đầu, thỏ thẻ.
"Chàng đi nhanh, trở lại..."
Tống Phi tươi cười nhìn Liêu Sương gật đầu rồi nhanh chân bước đi.
\*\*\*\*\*\*
(Văn Bích, 16 tuổi, phụ thân là Văn Bách, từ tài mạo cho đến nhan sắc phải nói là ngang tài ngang sức với Dương Yến, chỉ là tính tình không điềm tĩnh bằng Dương Yến, mà tính tình vui vẻ hơn, lạc quan hơn, chỉ từ khi bước chân vào phủ của Liêu Nguyệt mới trở nên khác lạ, trầm tĩnh và không mấy vui vẻ."
\*\*\*\*\*\*
Tống Phi vừa rời đi không lâu, thì một tên áo đen từ ngoài nhảy vào, kê kiếm vào cổ Liêu Sương đe doạ.
"Ngươi mau giao ra thứ hoàng thượng để cho ngươi ra đây, nếu muốn toàn mạng."
Liêu Sương không sợ sệt, mà hướng nhìn tên áo đen, lớn giọng.
"Ta không có gì để đưa cho ngươi hết."
Ngụy Thúc Khang thấy nàng quyết không chịu khai ra. Nên cũng mạnh tay hơn, kiếm cũng sát vào cổ nàng, khiến mặt nàng cũng nhăn mặt lại khó coi.
Cũng ngay lúc này Tống Phi đi vào nhìn thấy, liền chụp ngay cái ghế đập mạnh vào đầu của tên áo đen.
Lợi dụng tên áo đen đang choáng váng, mà vội chạy đến nắm lấy tay Liêu Sương kéo ra khỏi chỗ tên áo đen đứng.
Nguỵ Thúc Khang cũng không phải dạng vừa, mà nhanh lấy lại được bình tĩnh, chặn trước hai người hướng kiếm thẳng vào Liêu Sương chém.
Tống Phi đem thân che chở trước người Liêu Sương, nhận lấy một nhát chém, bị thương rồi cũng dần ngất đi.