Dương Tử cười cười nhìn Tống Phi.
"Nhị ca? Đào hoa thiệt nha."
Cả bàn ăn rơi vào không khí ngượng ngùng. Riêng Dương Tử vẫn thản nhiên ngồi ăn.
Sau bữa ăn, Dương Tử cùng Dương Yến từ biệt để trở về. Sương Sương nhìn theo hai người vẫy tay.
"Tỷ tỷ, khi nào rảnh tỷ phải ghé thăm ta đó nha."
Dương Yến quay lại gật đầu, rồi mỉm cười bước đi, Dương Tử tò mò hỏi:
"Tỷ tỷ, tỷ biết tiểu cô nương đó à?"
Dương Yến không nhìn Dương Tử mà vẫn cứ bước đi.
"Tỷ biết chứ, khi nào đi, tỷ cũng sẽ dắt đệ theo."
Dương Tử cười tươi bước đi.
Khi bóng hai người kia vừa khuất thì Tống Phi quay sang nhìn Sương Sương:
"Cô nương, cô cũng không về luôn sao?"
Sương Sương ấp úng:
"Ta ... ta cũng phải về chứ."
Tống Phi vẫn giữ gương mặt lạnh.
"Vậy tạm biệt cô."
Rồi quay bước vô nhà.
Sương sương thỏ thẻ.
"Đa tạ."
Do nói quá nhỏ, mà Tống Phi đã gần vô nhà nên không nghe rõ, quay đầu lại hỏi:
"Cô nói gì thế?"
Sương Sương lắc đầu bước đi. Bước được vài bước thì dừng lại nói to lên:
"Huynh, này huynh, ta có thể gặp lại huynh nữa không?"
Tống Phi dừng bước xoay người lại, mỉm cười nhìn.
"Được, ta luôn ở đây, muội muốn đến chơi lúc nào cũng được."
Nói rồi Tống Phi bước thẳng vào nhà.
Sương Sương như bị nụ cười ban nãy câu mất hồn, mà đứng rất lâu ngoài sân, đến hẳn một lúc mới mỉm cười rời đi.
* * * * * *
Tại hoàng cung.
Hoàng thượng ngồi trên cao nhìn xuống hai người bên dưới:
"Hai ái khanh đã có câu trả lời rồi phải không?"
Dương Trung cúi đầu dõng dạc nói.
"Các vị hoàng tử đều là thân phận cao quý, sao thần dám tuỳ tiện chọn, thay vì vậy thì để các hoàng tử xem ai chịu đứa con gái thấp kém của vi thần thì hơn."
Hoàng thượng gật đầu nhìn sang Văn Bách. Văn Bách cúi đầu chắp tay nói:
"Thần cũng có suy nghĩ như vậy."
Hoàng thượng tay vỗ nhẹ lên ngai vàng, rồi cười to.
"Hai khanh nói vậy sao được, cả hai ái nữ của hai khanh, ai nấy cũng tài giỏi xinh đẹp, thử hỏi kinh đô này còn cô nương nào dám so tài chứ?"
Văn Bách vẫn cúi đầu, kính cẩn đáp:
"Đa tạ hoàng thượng quá khen con gái chúng thần, thần nghĩ các hoàng tử cũng rất tài giỏi, ai nấy tướng mạo cũng rất oai phong anh tuấn, thần thật không dám trèo cao."
Hoàng thượng xua tay nhẹ.
"Trẫm nghĩ thế này, trẫm sẽ cho tất cả hoàng tử tham gia thi đấu để chọn hai mỹ nhân."
Dương Trung ngạc nhiên nhìn hoàng thượng:
"Bệ hạ muốn thi đấu về cái gì?"
Hoàng thượng chỉ cười rồi nói.
"Việc còn lại để ta, hai khanh lui về trước, mà ba hôm nữa, ta sẽ cho tổ chức một buổi tiệc, khi đó mời hai khanh dẫn theo cả nhà tham gia, cũng để con gái hai khanh gặp mặt các vị hoàng tử của ta luôn."
Cả hai đồng thanh.
"Tuân lệnh bệ hạ."
Rồi hành lễ lui đi.
\* \* \* \* \* \*
Túy Nguyệt Lầu.
Trong một căn phòng dành cho khách quý được trang trí rực rỡ, đẹp mắt, Đại Trác đang say sưa ôm hai kỹ nữ uống rượu. Bỗng đâu, một bóng đen từ ngoài cửa sổ vọt vào nhanh như cắt.
Hai kỹ nữ bên cạnh bị làm cho run sợ co rúm lại sát tường.
Đại Trác dậm chân rút kiếm chỉ thẳng về tên áo đen:
"Ngươi là ai sao dám phá chuyện vui của ta?"
Tên áo đen đeo một chiếc mặt nạ đỏ thẫm như máu, nhếch miệng cười. Cặp mắt sắc nhọn như một con quạ chuẩn bị gặm nhấm con mồi trước mặt.
Trong nháy mắt, Đại Trác cảm giác được khí tức của kẻ kia đã lấn át hoàn toàn gã, khiến gã ngã ngồi xuống, kiếm rơi ra. Hai kỹ nữ không dám nhúc nhích, ôm lấy nhau nhắm mắt lại, run cầm cập.
Đại Trác cũng run không kém gì, hắn run tới nỗi muốn tạo ra cơn địa trấn. Lần đầu tiên hắn gặp kẻ đầy đáng sợ như vậy, từ khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ kẻ đó, đến ánh mắt đầy hung bạo kèm theo một nửa nụ cười đầy ngạo mạn.
Hắn cảm giác được, mình trong mắt kẻ đó chỉ như một sinh vật bé nhỏ:
"Ta ....ta....ta có bạc, rất nhiều, ngươi cần, ta cho ngươi hết."
Tên áo đen từng bước tiến sát lại. Đại Trác lết mông thụt lùi về sau, đến khi đụng phải vách tường thì ngừng lại. Mắt hắn dán trên người tên áo đen kia, miệng cứ lắp bắp không nói được trọn câu:
"Ta .... ta."
Tên áo đen nhếch môi khinh bỉ hỏi:
"Ngươi đã dùng bàn tay nào, vấy bẩn người đẹp của ta?"
Đại Trác ấp a ấp úng.
"Ta ... Không....ta."
Tên áo đen không hé thêm nửa câu, chồm đến, nắm lấy cánh tay trái của Đại Trác. Rồi lấy ra đoản đao dí sát vào bàn tay trái, sau lại chậm rãi chuyển sang tay phải, như trêu đùa hắn.
Đại Trác lúc này đã xanh tái cả khuôn mặt, miệng không ngừng run rẩy, đến nỗi nghe được tiếng hai hàm răng hắn đánh vào nhau lập cập.
Tên áo đen lại nhếch miệng nói:
"À, ta nhớ rồi, cả hai tay thì phải. Vậy thì..."
Lời vừa dứt, không để đối phương kịp hiểu ra chuyện gì, tên áo đen đã cầm đoản kiếm chặt đứt hai bàn tay của Đại Trác.
Tên áo đen như tự cảm thấy không hài lòng, liền vung tay, chỉ một nhát cứa đứt cổ họng hắn, máu tươi bắn tóe ra khắp căn phòng sực nức mùi hương phấn. Đại Trác rung bắn người, giãy giãy vài cái rồi trợn mắt, bất động.
Tên áo đen chứng kiến đối phương giãy giụa đến kiệt máu mới cảm thấy mãn nguyện. Hắn nhếch khóe miệng, thản nhiên đến gần cửa sổ, phóng vụt đi mất dạng.
Hai cô kỹ nữ sau một hồi im lặng, mới dám mở mắt lên nhìn thì thấy cảnh tượng máu me tung tóe khắp phòng.
Một người ngất đi, một người thì hét toáng lên.
Tuý Nguyệt Lầu đêm nay thật náo động.
\* \* \* \* \* \*
"Nhị ca? Đào hoa thiệt nha."
Cả bàn ăn rơi vào không khí ngượng ngùng. Riêng Dương Tử vẫn thản nhiên ngồi ăn.
Sau bữa ăn, Dương Tử cùng Dương Yến từ biệt để trở về. Sương Sương nhìn theo hai người vẫy tay.
"Tỷ tỷ, khi nào rảnh tỷ phải ghé thăm ta đó nha."
Dương Yến quay lại gật đầu, rồi mỉm cười bước đi, Dương Tử tò mò hỏi:
"Tỷ tỷ, tỷ biết tiểu cô nương đó à?"
Dương Yến không nhìn Dương Tử mà vẫn cứ bước đi.
"Tỷ biết chứ, khi nào đi, tỷ cũng sẽ dắt đệ theo."
Dương Tử cười tươi bước đi.
Khi bóng hai người kia vừa khuất thì Tống Phi quay sang nhìn Sương Sương:
"Cô nương, cô cũng không về luôn sao?"
Sương Sương ấp úng:
"Ta ... ta cũng phải về chứ."
Tống Phi vẫn giữ gương mặt lạnh.
"Vậy tạm biệt cô."
Rồi quay bước vô nhà.
Sương sương thỏ thẻ.
"Đa tạ."
Do nói quá nhỏ, mà Tống Phi đã gần vô nhà nên không nghe rõ, quay đầu lại hỏi:
"Cô nói gì thế?"
Sương Sương lắc đầu bước đi. Bước được vài bước thì dừng lại nói to lên:
"Huynh, này huynh, ta có thể gặp lại huynh nữa không?"
Tống Phi dừng bước xoay người lại, mỉm cười nhìn.
"Được, ta luôn ở đây, muội muốn đến chơi lúc nào cũng được."
Nói rồi Tống Phi bước thẳng vào nhà.
Sương Sương như bị nụ cười ban nãy câu mất hồn, mà đứng rất lâu ngoài sân, đến hẳn một lúc mới mỉm cười rời đi.
* * * * * *
Tại hoàng cung.
Hoàng thượng ngồi trên cao nhìn xuống hai người bên dưới:
"Hai ái khanh đã có câu trả lời rồi phải không?"
Dương Trung cúi đầu dõng dạc nói.
"Các vị hoàng tử đều là thân phận cao quý, sao thần dám tuỳ tiện chọn, thay vì vậy thì để các hoàng tử xem ai chịu đứa con gái thấp kém của vi thần thì hơn."
Hoàng thượng gật đầu nhìn sang Văn Bách. Văn Bách cúi đầu chắp tay nói:
"Thần cũng có suy nghĩ như vậy."
Hoàng thượng tay vỗ nhẹ lên ngai vàng, rồi cười to.
"Hai khanh nói vậy sao được, cả hai ái nữ của hai khanh, ai nấy cũng tài giỏi xinh đẹp, thử hỏi kinh đô này còn cô nương nào dám so tài chứ?"
Văn Bách vẫn cúi đầu, kính cẩn đáp:
"Đa tạ hoàng thượng quá khen con gái chúng thần, thần nghĩ các hoàng tử cũng rất tài giỏi, ai nấy tướng mạo cũng rất oai phong anh tuấn, thần thật không dám trèo cao."
Hoàng thượng xua tay nhẹ.
"Trẫm nghĩ thế này, trẫm sẽ cho tất cả hoàng tử tham gia thi đấu để chọn hai mỹ nhân."
Dương Trung ngạc nhiên nhìn hoàng thượng:
"Bệ hạ muốn thi đấu về cái gì?"
Hoàng thượng chỉ cười rồi nói.
"Việc còn lại để ta, hai khanh lui về trước, mà ba hôm nữa, ta sẽ cho tổ chức một buổi tiệc, khi đó mời hai khanh dẫn theo cả nhà tham gia, cũng để con gái hai khanh gặp mặt các vị hoàng tử của ta luôn."
Cả hai đồng thanh.
"Tuân lệnh bệ hạ."
Rồi hành lễ lui đi.
\* \* \* \* \* \*
Túy Nguyệt Lầu.
Trong một căn phòng dành cho khách quý được trang trí rực rỡ, đẹp mắt, Đại Trác đang say sưa ôm hai kỹ nữ uống rượu. Bỗng đâu, một bóng đen từ ngoài cửa sổ vọt vào nhanh như cắt.
Hai kỹ nữ bên cạnh bị làm cho run sợ co rúm lại sát tường.
Đại Trác dậm chân rút kiếm chỉ thẳng về tên áo đen:
"Ngươi là ai sao dám phá chuyện vui của ta?"
Tên áo đen đeo một chiếc mặt nạ đỏ thẫm như máu, nhếch miệng cười. Cặp mắt sắc nhọn như một con quạ chuẩn bị gặm nhấm con mồi trước mặt.
Trong nháy mắt, Đại Trác cảm giác được khí tức của kẻ kia đã lấn át hoàn toàn gã, khiến gã ngã ngồi xuống, kiếm rơi ra. Hai kỹ nữ không dám nhúc nhích, ôm lấy nhau nhắm mắt lại, run cầm cập.
Đại Trác cũng run không kém gì, hắn run tới nỗi muốn tạo ra cơn địa trấn. Lần đầu tiên hắn gặp kẻ đầy đáng sợ như vậy, từ khí tức mạnh mẽ tỏa ra từ kẻ đó, đến ánh mắt đầy hung bạo kèm theo một nửa nụ cười đầy ngạo mạn.
Hắn cảm giác được, mình trong mắt kẻ đó chỉ như một sinh vật bé nhỏ:
"Ta ....ta....ta có bạc, rất nhiều, ngươi cần, ta cho ngươi hết."
Tên áo đen từng bước tiến sát lại. Đại Trác lết mông thụt lùi về sau, đến khi đụng phải vách tường thì ngừng lại. Mắt hắn dán trên người tên áo đen kia, miệng cứ lắp bắp không nói được trọn câu:
"Ta .... ta."
Tên áo đen nhếch môi khinh bỉ hỏi:
"Ngươi đã dùng bàn tay nào, vấy bẩn người đẹp của ta?"
Đại Trác ấp a ấp úng.
"Ta ... Không....ta."
Tên áo đen không hé thêm nửa câu, chồm đến, nắm lấy cánh tay trái của Đại Trác. Rồi lấy ra đoản đao dí sát vào bàn tay trái, sau lại chậm rãi chuyển sang tay phải, như trêu đùa hắn.
Đại Trác lúc này đã xanh tái cả khuôn mặt, miệng không ngừng run rẩy, đến nỗi nghe được tiếng hai hàm răng hắn đánh vào nhau lập cập.
Tên áo đen lại nhếch miệng nói:
"À, ta nhớ rồi, cả hai tay thì phải. Vậy thì..."
Lời vừa dứt, không để đối phương kịp hiểu ra chuyện gì, tên áo đen đã cầm đoản kiếm chặt đứt hai bàn tay của Đại Trác.
Tên áo đen như tự cảm thấy không hài lòng, liền vung tay, chỉ một nhát cứa đứt cổ họng hắn, máu tươi bắn tóe ra khắp căn phòng sực nức mùi hương phấn. Đại Trác rung bắn người, giãy giãy vài cái rồi trợn mắt, bất động.
Tên áo đen chứng kiến đối phương giãy giụa đến kiệt máu mới cảm thấy mãn nguyện. Hắn nhếch khóe miệng, thản nhiên đến gần cửa sổ, phóng vụt đi mất dạng.
Hai cô kỹ nữ sau một hồi im lặng, mới dám mở mắt lên nhìn thì thấy cảnh tượng máu me tung tóe khắp phòng.
Một người ngất đi, một người thì hét toáng lên.
Tuý Nguyệt Lầu đêm nay thật náo động.
\* \* \* \* \* \*