Dương Yến cười nói.
"Đệ thôi nghĩ linh tinh đi."
Dương Tử vẫn nhây hỏi tiếp.
"Hay là đại ca của đệ, Lăng Tiêu?"
Vừa nói vừa ra vẻ suy nghĩ rồi tự trả lời.
"Mà chắc là không đâu. Người như đại ca, tính khí quái lạ như thế tỷ tỷ sẽ không thích đâu."
Dương Yến mặt không đổi sắc, vẫn cười mà đáp.
"Không, tỷ không thích ai hết được chưa. Thôi đệ luyện kiếm tiếp đi, tỷ chuẩn bị đi viếng chùa với mẫu thân đây."
Dương Yến nói xong bước nhanh đi, như là để trốn tránh khỏi chủ đề đó.
Bỗng nghe tiếng Dương Tử nói vọng tới.
"A! Là hắn, kẻ đeo mặt nạ kì bí."
Dương Yến khựng lại. Dương Tử bước tới, cười trêu.
"Hehe. Đệ đoán đúng rồi phải không?"
Dương Yến lắc đầu, ánh mắt suy tư vài giây.
"Mà sao đệ biết?"
Dương Tử vỗ ngực.
"Tỷ biết đệ có võ công mà, có người lạ vào phủ sao lại không biết. Chỉ là tính dò xét xem hắn làm gì rồi mới ra tay, ai ngờ hắn chỉ nhìn tỷ tỷ đàn mỗi đêm. Tỷ tỷ thiệt là, cũng vì biết hắn ngồi trên cây lén nghe nên tỷ đêm nào cũng cố tình đàn, phải vậy không? Mà kể cũng lạ, kể từ hôm đi chơi về, không thấy hắn lẻn vào phủ nữa."
Dương Yến xoay đầu che đi ánh mắt đượm buồn, bước đi.
"Chắc hắn chán tiếng đàn của ta rồi."
Dương Tử nhìn theo bước chân tỷ tỷ, dường như cảm nhận tỷ tỷ không được vui. Nhưng cũng ráng nói vọng theo bước chân tỷ tỷ mình.
"Tỷ tỷ hãy quên hắn đi, hắn là người của Lang Sát đó."
Tiếng nói của Dương Tử nhỏ dần nhưng vẫn kịp lọt hết vào tai của Dương Yến không sót một từ nào. Dương Yến chợt nhớ tới bóng dáng kẻ đó, rồi tự thở dài bước đi.
Dương Yến vừa tới cổng chùa thì một vị cô nương xinh đẹp không thua kém gì Dương Yến bước tới.
"Tỷ tỷ, mẫu thân tỷ đâu?"
Văn Bích nhỏ nhẹ lên tiếng.
Dương Yến cười nhẹ đáp.
"Ừm, muội muội. Mẫu thân tỷ bỗng nhiên không khỏe nên chỉ có tỷ đi với muội."
Văn Bích không đắn đo, cười rạng rỡ, kéo tay Dương Yến đi vào ngôi chùa.
"Cũng được, lâu rồi hai ta mới đi cùng nhau."
Khoảng vừa canh giờ, hai người cùng sánh vai bước ra khỏi chùa. Văn Bích xoay mặt nhìn Dương Yến dò hỏi.
"Mà tỷ, tỷ chọn ai trong các vị hoàng tử?"
Dương Yến mặt điềm tĩnh mà trả lời.
"Muội hỏi chuyện hoàng thượng hỏi phụ thân chúng ta về hôn ước phải không?"
Văn Bích gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Dương Yến chờ đợi câu trả lời.
Dương Yến vẫn từ tốn đáp.
"Chuyện này nên để hoàng thượng quyết định thì hơn."
Văn Bích tò mò hỏi.
"Tỷ có thích ai trong số các hoàng tử không?"
Dương Yến cười nhìn, như đã hiểu ra vấn đề.
"Muội thích ai trong số đó à?"
Văn Bích ngập ngừng, e thẹn.
"Muội thích nhị... "
Lời chưa thốt ra hết thì đằng xa một người tiến tới, Văn Bích đỏ mặt cúi đầu.
Liêu Tuấn bước tới, mắt chỉ nhìn về Dương Yến.
"Muội muội, lâu rồi không gặp. Có mấy lần ta đến phủ tìm muội nhưng không gặp được muội."
Dương Yến cúi đầu hành lễ.
"Nhị điện hạ, đã lâu không gặp."
Liêu Tuấn cười buồn.
"Muội đừng vậy, xa lạ thế ta không quen. Cứ như xưa là được rồi."
Dương Yến ngước lên nhìn, mặt vô cảm.
"Điện hạ dù sao cũng là thân phận cao quý, không thể cứ như hồi còn bé được."
Liêu Tuấn xoay mặt như cố che đi vẻ buồn buồn, hướng về quán trà mà nhìn.
"Dù sao cũng lâu rồi ta mới gặp lại, muội có thể cùng ta thưởng trà ở quán phía trước không?"
Liêu Tuấn vừa nói vừa chỉ về hướng đó.
Dương Yến không kịp trả lời thì Văn Bích cúi đầu hành lễ đáp.
"Được cùng điện hạ thưởng trà là vinh hạnh của tỷ muội ta."
Liêu Tuấn lúc này mới nhìn sang Văn Bích, hỏi han.
"À cô nương... Hình như cô là Văn Bích."
Văn Bích từ tốn trả lời.
"Vâng, là tiểu nữ."
Cả hai theo chân Liêu Tuấn đi tới quán phía trước, vừa đi vừa trò chuyện, trông có vẻ rất vui.
Đúng lúc này thì có một người cưỡi ngựa lao thẳng tới như cố ý chen ngang giữa ba người.
Nhị hoàng tử vội kéo tay Dương Yến né, để mặc Văn Bích ngã xuống đất. Dương Yến vội gỡ tay Liêu Tuấn ra rồi chạy lại đỡ Văn Bích đứng dậy.
Liêu Tuấn nhìn người trên ngựa, lớn giọng.
"Ngươi cố ý đúng không?"
Người đó vừa bước xuống ngựa vừa nói.
"Đúng, là ta cố ý đó."
Lời vừa dứt thì hắn xoay người lại, cả ba người kia nhìn đều ngạc nhiên.
Liêu Tuấn mặt đanh lại lạnh lùng.
"Thì ra là cửu đệ, xem ra đệ cưỡi ngựa không được tốt lắm nhỉ?"
Liêu Nguyệt chậm rãi tiến lại gần, đi ngang qua mặt Liêu Tuấn, tới trước mặt Dương Yến.
Vừa nói vừa định đưa tay chạm lên mặt Dương Yến.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, ta thật nhớ tỷ."
Tay hắn chưa chạm tới thì đã bị Liêu Tuấn chen ngang gạt tay hắn ra, dùng ánh mắt đầy sát khí nói:
"Cửu đệ, đệ nên tự trọng."
Liêu Nguyệt cười to.
"Hoàng huynh cũng thích tỷ tỷ à? Vậy thì ta nhường."
Hắn nói xong rồi lại phóng lên ngựa đi mất.
Lúc này mặt Dương Yến đã đỏ như huyết, căm phẫn nhìn bóng lưng người vừa rời đi.
Văn Bích cũng nhìn theo hướng người vừa đi mà nói.
"Tỷ tỷ. Tỷ đừng để ý lời hắn, hắn đúng là không ra gì."
Liêu Tuấn cũng nói thêm.
"Ta thay mặt đệ đệ ta, xin lỗi muội."
Dương Yến lấy lại sự bình tĩnh, không lộ một vẻ gì khác, nhẹ cúi đầu đáp.
"Điện hạ không cần làm vậy, dù sao cũng không phải là lỗi của điện hạ."
Liêu Tuấn cười nhẹ, lắc đầu.
"Thôi chúng ta vào quán thôi."
\* \* \* \* \* \*
"Đệ thôi nghĩ linh tinh đi."
Dương Tử vẫn nhây hỏi tiếp.
"Hay là đại ca của đệ, Lăng Tiêu?"
Vừa nói vừa ra vẻ suy nghĩ rồi tự trả lời.
"Mà chắc là không đâu. Người như đại ca, tính khí quái lạ như thế tỷ tỷ sẽ không thích đâu."
Dương Yến mặt không đổi sắc, vẫn cười mà đáp.
"Không, tỷ không thích ai hết được chưa. Thôi đệ luyện kiếm tiếp đi, tỷ chuẩn bị đi viếng chùa với mẫu thân đây."
Dương Yến nói xong bước nhanh đi, như là để trốn tránh khỏi chủ đề đó.
Bỗng nghe tiếng Dương Tử nói vọng tới.
"A! Là hắn, kẻ đeo mặt nạ kì bí."
Dương Yến khựng lại. Dương Tử bước tới, cười trêu.
"Hehe. Đệ đoán đúng rồi phải không?"
Dương Yến lắc đầu, ánh mắt suy tư vài giây.
"Mà sao đệ biết?"
Dương Tử vỗ ngực.
"Tỷ biết đệ có võ công mà, có người lạ vào phủ sao lại không biết. Chỉ là tính dò xét xem hắn làm gì rồi mới ra tay, ai ngờ hắn chỉ nhìn tỷ tỷ đàn mỗi đêm. Tỷ tỷ thiệt là, cũng vì biết hắn ngồi trên cây lén nghe nên tỷ đêm nào cũng cố tình đàn, phải vậy không? Mà kể cũng lạ, kể từ hôm đi chơi về, không thấy hắn lẻn vào phủ nữa."
Dương Yến xoay đầu che đi ánh mắt đượm buồn, bước đi.
"Chắc hắn chán tiếng đàn của ta rồi."
Dương Tử nhìn theo bước chân tỷ tỷ, dường như cảm nhận tỷ tỷ không được vui. Nhưng cũng ráng nói vọng theo bước chân tỷ tỷ mình.
"Tỷ tỷ hãy quên hắn đi, hắn là người của Lang Sát đó."
Tiếng nói của Dương Tử nhỏ dần nhưng vẫn kịp lọt hết vào tai của Dương Yến không sót một từ nào. Dương Yến chợt nhớ tới bóng dáng kẻ đó, rồi tự thở dài bước đi.
Dương Yến vừa tới cổng chùa thì một vị cô nương xinh đẹp không thua kém gì Dương Yến bước tới.
"Tỷ tỷ, mẫu thân tỷ đâu?"
Văn Bích nhỏ nhẹ lên tiếng.
Dương Yến cười nhẹ đáp.
"Ừm, muội muội. Mẫu thân tỷ bỗng nhiên không khỏe nên chỉ có tỷ đi với muội."
Văn Bích không đắn đo, cười rạng rỡ, kéo tay Dương Yến đi vào ngôi chùa.
"Cũng được, lâu rồi hai ta mới đi cùng nhau."
Khoảng vừa canh giờ, hai người cùng sánh vai bước ra khỏi chùa. Văn Bích xoay mặt nhìn Dương Yến dò hỏi.
"Mà tỷ, tỷ chọn ai trong các vị hoàng tử?"
Dương Yến mặt điềm tĩnh mà trả lời.
"Muội hỏi chuyện hoàng thượng hỏi phụ thân chúng ta về hôn ước phải không?"
Văn Bích gật đầu, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Dương Yến chờ đợi câu trả lời.
Dương Yến vẫn từ tốn đáp.
"Chuyện này nên để hoàng thượng quyết định thì hơn."
Văn Bích tò mò hỏi.
"Tỷ có thích ai trong số các hoàng tử không?"
Dương Yến cười nhìn, như đã hiểu ra vấn đề.
"Muội thích ai trong số đó à?"
Văn Bích ngập ngừng, e thẹn.
"Muội thích nhị... "
Lời chưa thốt ra hết thì đằng xa một người tiến tới, Văn Bích đỏ mặt cúi đầu.
Liêu Tuấn bước tới, mắt chỉ nhìn về Dương Yến.
"Muội muội, lâu rồi không gặp. Có mấy lần ta đến phủ tìm muội nhưng không gặp được muội."
Dương Yến cúi đầu hành lễ.
"Nhị điện hạ, đã lâu không gặp."
Liêu Tuấn cười buồn.
"Muội đừng vậy, xa lạ thế ta không quen. Cứ như xưa là được rồi."
Dương Yến ngước lên nhìn, mặt vô cảm.
"Điện hạ dù sao cũng là thân phận cao quý, không thể cứ như hồi còn bé được."
Liêu Tuấn xoay mặt như cố che đi vẻ buồn buồn, hướng về quán trà mà nhìn.
"Dù sao cũng lâu rồi ta mới gặp lại, muội có thể cùng ta thưởng trà ở quán phía trước không?"
Liêu Tuấn vừa nói vừa chỉ về hướng đó.
Dương Yến không kịp trả lời thì Văn Bích cúi đầu hành lễ đáp.
"Được cùng điện hạ thưởng trà là vinh hạnh của tỷ muội ta."
Liêu Tuấn lúc này mới nhìn sang Văn Bích, hỏi han.
"À cô nương... Hình như cô là Văn Bích."
Văn Bích từ tốn trả lời.
"Vâng, là tiểu nữ."
Cả hai theo chân Liêu Tuấn đi tới quán phía trước, vừa đi vừa trò chuyện, trông có vẻ rất vui.
Đúng lúc này thì có một người cưỡi ngựa lao thẳng tới như cố ý chen ngang giữa ba người.
Nhị hoàng tử vội kéo tay Dương Yến né, để mặc Văn Bích ngã xuống đất. Dương Yến vội gỡ tay Liêu Tuấn ra rồi chạy lại đỡ Văn Bích đứng dậy.
Liêu Tuấn nhìn người trên ngựa, lớn giọng.
"Ngươi cố ý đúng không?"
Người đó vừa bước xuống ngựa vừa nói.
"Đúng, là ta cố ý đó."
Lời vừa dứt thì hắn xoay người lại, cả ba người kia nhìn đều ngạc nhiên.
Liêu Tuấn mặt đanh lại lạnh lùng.
"Thì ra là cửu đệ, xem ra đệ cưỡi ngựa không được tốt lắm nhỉ?"
Liêu Nguyệt chậm rãi tiến lại gần, đi ngang qua mặt Liêu Tuấn, tới trước mặt Dương Yến.
Vừa nói vừa định đưa tay chạm lên mặt Dương Yến.
"Tỷ tỷ xinh đẹp, ta thật nhớ tỷ."
Tay hắn chưa chạm tới thì đã bị Liêu Tuấn chen ngang gạt tay hắn ra, dùng ánh mắt đầy sát khí nói:
"Cửu đệ, đệ nên tự trọng."
Liêu Nguyệt cười to.
"Hoàng huynh cũng thích tỷ tỷ à? Vậy thì ta nhường."
Hắn nói xong rồi lại phóng lên ngựa đi mất.
Lúc này mặt Dương Yến đã đỏ như huyết, căm phẫn nhìn bóng lưng người vừa rời đi.
Văn Bích cũng nhìn theo hướng người vừa đi mà nói.
"Tỷ tỷ. Tỷ đừng để ý lời hắn, hắn đúng là không ra gì."
Liêu Tuấn cũng nói thêm.
"Ta thay mặt đệ đệ ta, xin lỗi muội."
Dương Yến lấy lại sự bình tĩnh, không lộ một vẻ gì khác, nhẹ cúi đầu đáp.
"Điện hạ không cần làm vậy, dù sao cũng không phải là lỗi của điện hạ."
Liêu Tuấn cười nhẹ, lắc đầu.
"Thôi chúng ta vào quán thôi."
\* \* \* \* \* \*