Mục lục
Vương Phi đa tài đa nghệ – Hạ Thương Mai (full) – Truyện tác giả: Lục Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 711: Sắp Tức Chết Rồi!

A Man vội kéo Thương Mai: “Đi thôi, chúng ta đi vào, bây giờ hắn nghe không thấy hai chữ kia.”

Thương Mai che miệng mỉm cười: “Không phải đã cho thuốc rồi sao?”

“Uống rồi, đúng là có hiệu quả, nếu không hắn còn phải cạo đầu luôn.” A Man nói.

Thương Mai quay đầu lại, thấy vẻ mặt tức giận của Lễ Thân vương thì không cãi lại được, nghẹn lời bĩu môi.

Hôm nay tâm trạng của Hoàng thái hậu không tệ, ăn mặc vô cùng cẩn thận, son phấn bôi đến mức không thấy chút nếp nhăn nào trên mặt, phấn trên khóe mắt càng đánh càng dày, trông khiến người ta sợ hết hồn, trắng đến mức… tựa như người tuyết.

Lúc đối diện với Lễ Thân vương, nụ cười của bà ta trở nên cứng đờ.

Nhưng Lễ Thân vương lại rất lễ phép, theo quy củ tiến lên vấn an, mãi đến khi Hoàng thái hậu nói một tiếng: “Miễn lễ, ngồi xuống hết đi.”

Vốn dĩ thỉnh an sẽ không cho ngồi, nhưng hôm nay vì có Lễ Thân vương, cho nên mới cố ý ban ngồi.

Lễ Thân vương ngồi xuống trước, không đợi người khác nói chuyện đã nói: “Hoàng thái hậu, hôm nay bản vương vào cung là vì một chuyện.”

Thương Mai rõ ràng nhìn thấy chân mày của Hoàng thái hậu nhíu lại hai lần, nhưng cuối cùng vẫn giữ vẻ mặt đoan trang uy nghi: “Chuyện gì?”

Lễ Thân vương nói: “Hoàng thái hậu đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ, xem việc dạy dỗ nữ tử trong thiên hạ là nhiệm vụ hàng đầu, bản vương cảm thấy Hoàng thái hậu làm rất tốt, có câu có ba loại bất hiếu, không có con là tội lớn nhất, bản vương và vương phi thành thân mấy năm vẫn không có con, bản vương thật bất hiếu, nhưng ngự y đã khám cho vương phi rồi, không phải vương phi không thể sinh con, cho nên người không thể sinh con có lẽ là bản vương, nhưng bản vương chưa từng công khai điều này, cũng không trách Hoàng thái hậu không biết.”

Mọi người nghe đến đây thì đều nhìn Lễ Thân vương, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Nam nhân trong thiên hạ, dù mình không thể sinh con cũng sẽ đổ tội cho nữ tử, sao có thể tự mình thừa nhận được?

Đặc biệt là bây giờ ông ta còn là thân vương, danh tiếng lẫy lừng.

Nếu truyền ra ngoài, sau này ông ta có còn làm người được nữa không?

Thương Mai chỉ muốn lập tức vỗ tay, nhẹ giọng nói bên tau A Man: “Có trượng phu như thế, còn cầu mong gì nữa?”

A Man giật mình, bà ta cũng nhỏ giọng nói với Thương Mai: “Thật ra người khó mang thai là ta, thể chất của ta không tốt.”

Thương Mai càng tán thưởng hơn, thừa nhận vấn đề của mình đã là đáng quý, bây giờ còn ôm tội không thể sinh con giúp vợ, đừng nói là cổ đại, dù ở hiện đại, cũng có mấy người đàn ông có thể làm được đâu?

Không thể sinh con, chuyện này có liên quan đến thể diện đấy.

Hoàng thái hậu nghe ông ta nói một tràng, dù cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không thể hiện ra, vì lúc đầu người ta đã khen bà ta, nói bà ta dạy dỗ nữ tử trong thiên hạ rất tốt.

“Ai gia thật sự không biết là vấn đề của Vương Gia.”

“Ừm, bây giờ người đã biết rồi, cho nên, hôm nay bản vương vào cung là có chuyện cần nhờ vả, nếu trước kia Hoàng thái hậu cho rằng bản vương không thể sinh con nên đưa một nữ tử vào phủ nói là muốn sinh con nối dõi cho bản vương thì thôi đi, bây giờ đã biết vấn đề, cho nên đưa cả nghìn nữ tử đến cũng là chuyện vô bổ.”

Hoàng thái hậu nói: “Ngươi là muốn tìm một đứa trẻ làm con thừa tự sao?”

“Không, nhận con thừa tự, một là không phải cốt nhục của bản vương, hai là không phải cốt nhục của A Man, muốn là nhi tử của bản vương thì phải có dòng máu của bản vương hoặc A Man.”

“Ý… Ý ngươi là?”

“Mong Hoàng thái hậu tìm một nam nhân nhân phẩm tốt cho A Man, đưa vào Vương Phủ.” Lễ Thân vương nói ra từng câu từng chữ.

Lời này như ném một quả bom nguyên tử vào cung Diên Tập, khiến mấy người ở đây hồn bay phách lạc.

Sao có thể có yêu cầu như vậy được? Hoàng thái hậu có thể hạ chỉ sao?

Đây thật sự là… thật sự là nói ra cũng mất mặt mà! Thân là vương gia, cuối cùng vì sinh con mà để vương phi của mình đi tìm nam nhân khác, quan trọng là sau khi sinh, ông ta vẫn bằng lòng thừa nhận.

Suy nghĩ thế này thật sự chưa từng thấy bao giờ.

Dù suy nghĩ của ông ta qua được cửa ải của mình và vương phi, thì nếu Hoàng thái hậu hạ chỉ tìm nam nhân thay vương phi, e rằng dân chúng trong thiên hạ đều sẽ mắng chửi Hoàng thái hậu, nói bà ta thiếu đạo đức, phá hoại thuần phong mỹ tục.

Hoàng thái hậu nghe vậy, giận dữ nói: “Làm càn, trong thiên hạ, làm gì có nam nhân nào tìm một nam nhân khác cho phu nhân của mình chứ?”

Lễ Thân vương nói chuyện rất hùng hồn: “Sao lại không được? Hoàng thái hậu cho rằng vương phi không mang thai, tìm nữ nhân đến cho bản vương, bây giờ bản vương nói với bà là ta không mang thai được, theo lý mà nói, đương nhiên cũng có thể tìm nam nhân sinh con dưỡng cái thay vương phi rồi.”

Mặt Hoàng thái hậu đen lại: “Ai gia đưa nữ nhân vào phủ ngươi khi nào?”

“Uyển Tuệ.”

Hoàng thái hậu tức giận nói: “Đó là đưa đến phủ Nhiếp Chính vương, ai gia chỉ từng đưa hai nữ tử đến phủ Nhiếp Chính vương thôi, chưa từng đưa đến phủ thân vương của ngươi.”

Nghe vậy, mọi người đều hiểu Hoàng thái hậu đưa hai nữ tử đến phủ Nhiếp Chính vương, nhưng e rằng Nhiếp Chính vương phi đã đưa một người đến phủ Lễ Thân vương, khiến Lễ Thân vương hôm nay vào cung nổi giận.

Mọi người đều cho rằng Lễ Thân vương sẽ nhắm vào Thương Mai, dù sao người cũng đưa đến từ phủ Nhiếp Chính vương.

Nhưng lối tư duy của Lễ Thân vương thường khó mà đoán được như thế đấy.

Ông ta rất tức giận, nhưng không phải nổi giận với Thương Mai, mà là nổi giận với Hoàng thái hậu.

“Cái này cũng là vấn đề công bằng, lão thất thành thân không bao lâu, vương phi của hắn không thể sinh con, người đã vội vã đưa nữ tử đến phủ của hắn, bản vương thành thân nhiều năm cũng không có con, người cũng không đưa nữ nhân đến Vương phủ, đều là nhi tử của tiên đế, vì sao Hoàng thái hậu lại bên nặng bên nhẹ? Nói đến thứ tự, bản vương là tam ca của lão thất, nói đến tính nghiêm trọng của chuyện này, bản vương còn thành thân lâu hơn cả hắn, dù Hoàng thái hậu muốn đưa nữ nhân cũng phải đưa đến phủ Lễ Thân vương trước rồi mới đưa đến phủ Nhiếp Chính vương, Hoàng thái hậu, có phải nên như thế không?”

Mặt của Hoàng thái hậu đã đen lại hơn một nửa: “Không phải ai gia bên nặng bên nhẹ, nhưng, nhưng ai gia không có được sự đồng ý của vương phi, nếu ngươi rối rắm chuyện này thì nhận Uyển Tuệ là được.”

Lễ Thân vương nói: “Nhận Uyển Tuệ cũng được, nhưng ta lại trở về vấn đề đầu tiên, nếu người đưa nữ nhân cho bản vương thì cũng nên đưa cho A Man một nam nhân, Hoàng thái hậu hạ chỉ đi.”

Lần này có rất nhiều người bật cười, thật ra từ đầu bọn họ đã thấy rất buồn cười, nhưng vì mặt Hoàng thái hậu đen lại, nên không ai dám cười ra tiếng.

Hoàng thái hậu tức đến mức khớp xương cũng trắng bệch, lạnh lùng đảo mắt, bên dưới im lặng không chút tiếng động: “Làm gì có chuyện ban thưởng nam nhân cho vương phi chứ? Từ khi khai triều đến nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy bao giờ.”

“Chuyện gì cũng phải có lần đầu, lúc trước không phải cũng không có Đại Chu sao? Nếu không nhờ tổ tiên dẫn đầu…”

“Được được được, ngươi nói đi, ngươi muốn làm thế nào?” Hoàng thái hậu vội ngăn hắn ta thao thao bất tuyệt, tức đến mức môi cũng run rẩy.

Lễ Thân vương nhìn bà ta bằng ánh mắt khó hiểu: “Sao lại hỏi bản vương? Là Hoàng thái hậu muốn làm thế nào chứ.”

“Ai gia không làm gì hết.” Hoàng thái hậu tức giận nói.

“Không đúng, không phải người đưa nữ nhân đến phủ Nhiếp Chính vương ư?” Lễ Thân vương nói.

Bắp thịt trên mặt Hoàng thái hậu run rẩy, ai đứng gần có thể thấy rõ phấn trên khóe mắt bà ta rơi xuống: “Chuyện này cũng đâu liên quan đến phủ Lễ Thân vương chứ?”

“Sao lại không liên quan? Không phải Uyển Tuệ kia ở phủ thân vương của ta sao?”

“Không phải ai gia đưa đến.”

“Người là Hoàng thái hậu hạ chí đưa ra khỏi cung mà?”

Hoàng thái hậu hít sâu một hơi, nhìn khuôn mặt không chút cảm xúc của Lễ Thân vương, liên tục hít sâu, cảm thấy đầu óc choáng váng, bà ta há mồm, nhưng không thể nói ra một câu.

“Ai gia… Như Dung, mau, mau gọi ngự y, ngực ai gia đau…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK