Mục lục
Vương Phi đa tài đa nghệ – Hạ Thương Mai (full) – Truyện tác giả: Lục Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vương Phi Đa Tài Đa Nghệ CHƯƠNG 320: NGƯỜI MẪU THÂN TỐT

Thương Mai nghĩ Lương vương không về sớm như vậy liền nói với Tô Thanh: “Không bằng, ngươi đi thăm Loan Loan với ta đi!”

Tô Thanh nói: “Ta đi rồi, bị lão thái quân đuổi ra, ngươi cũng không gặp được đâu, lão thái quân bây giờ không quan tâm nhiều như vậy, dù có trói cũng phải trói nàng lên kiệu hoa.

Thương Mai không ngờ rằng sự việc đã nghiêm trọng đến mức này, cô cũng bó tay: “Vậy làm sao đây? Chẳng lẽ phải gả Loan Loan cho một người mà nàng không thích sao?”

Tô Thanh nói: “Ngươi có cách gì? Tên khốn Tiêu Thác đó thì đầu óc ngu si tứ chi phát triển.”

Hai người đang sầu lo thì thấy Lương vương khập khễnh đi vào.

Hắn ta nhìn thấy Thương Mai và Tô Thanh đều có mặt liền tươi cười: “Đều đến rồi à?”

Thương Mai nói: “Đúng vậy, đã đợi ngươi nửa ngày rồi.”

Lương vương ngồi xuống, vẫn tươi cười như cũ: “Bổn vương đã vào cung.”

“Ừm, ta biết, vừa nãy người trong phủ của ngươi đã nói với ta rồi.” Thương Mai nhìn hắn, cảm thấy nụ cười của hắn có hơi kì lạ, rất là miễn cưỡng.

“Đúng vậy.” Lương vương thở phảo nhẹ nhõm, sau đó ngẩng đầu nhìn Thương Mai: “Ngươi ở đây thì tốt rồi, bổn vương đúng lúc muốn nói chuyện với ngươi, sau này ngươi không cần đến chữa chân cho bổn vương nữa.”

Thương Mai ngơ ngác nhìn hắn ta: “Tại sao?”

Lương vương cười: “Như vậy không phải rất tốt sao? Đã quen rồi, đột nhiên làm cho bổn vương có thể đi đứng giống người bình thường, bổn vương còn không quen đâu, hơn nữa, ngươi cũng nói chữa trị đều là đập gãy xương sau đó nối lại, nghĩ đến chuyện này liền cảm thấy đau, bổn vương là người không thể chịu đau, vẫn là không cần trị vẫn hơn.”

Tô Thanh kỳ lạ mà nói: “Ngươi còn sợ đau? Trước kia ngươi trúng tên cũng không rên một tiếng mà.”

Thương Mai nhìn hắn, hắn bỏ đi nụ cười miễn cưỡng, cố hết sức tươi vui, nhưng mà phần đau khổ nơi đáy mắt đó dù cười cũng không thể che giấu nổi.

Cô hiểu rõ, hoàng hậu truyền triệu hắn vào cung là kêu hắn từ bỏ.

Trong đầu của Thương Mai dâng lên cơn giận, hoàng hậu sao có thể làm như vậy? Chuyện này đã khiến hắn chịu nỗi thất vọng và đau thương lớn tới chừng nào?

“Về phương diện đau đớn, ta có thể nghĩ cách, chỉ cần ngươi bằng lòng.” Thương Mai nhìn hắn ta nói.

Lương vương khoát tay: “Khỏi đi, như vậy rất tốt rồi, đúng rồi, bổn vương sắp thành thân rồi.”

Hắn cười, đắc ý mà nhìn Tô Thanh: “Bổn vương cuối cùng cũng thành thân trước ngươi.”

Tô Thanh ngạc nhiên hỏi: “Ngươi lấy nữ tử của nhà ai?”

“Đại tiểu thư Lâm gia, là vị trước kia định gả cho tướng gia.” Lương vương nói.

Thương Mai gần như ngay cả bàn cũng hất lên, cô cười lạnh: “Ngươi đồng ý rồi?”

Hắn đuổi hết người trong phủ đi, chuẩn bị hết tất cả để đợi nữ tử mà hắn yêu, lại được cho biết phải lấy một người không thích?

“Tại sao lại không đồng ý?” Lương vương kì lạ mà nhìn cô: “Đại tiểu thư Lâm gia không tệ, diện mạo rất đẹp, xuất thân tốt, điều quan trọng nhất là, đại tiểu thư Lâm gia không có huynh đệ.”

Không có con trai, ngoại thích không nhiều, nối dỗi không ngừng, cưới đại tiểu thư Lâm gia, sau này sẽ không có uy hiếp gì.

Đương nhiên, điều càng quan trọng hơn là, chức vị của Lâm đại nhân không cao, gần như là không có giá trị lợi dụng.

“Vậy còn Ý Nhi? Ý Nhi làm sao đây? Ngươi thật sự muốn từ bỏ sao?”Thương Mai chất vấn.

Lương vương kì lạ nhìn cô: “Ngươi biết Ý Nhi? Ý Nhi là một cô nương tốt, nàng có lẽ đã sớm thành thân rồi, hơn nữa, bổn vương tuy rằng từng thích nàng nhưng chưa từng nghĩ sẽ lấy nàng, nàng dù sao cũng là nữ tử Tây Nam, xuất thân thấp kém, không xứng với bổn vương.

Hắn vươn tay, rót một cốc trà, Thương Mai nhìn thấy đầu ngón tay cầm cốc trà của hắn đều khẽ run rẩy.

Hắn đau lòng, lại phẫn nộ, nhưng lại không thể không giả bộ thành bộ dạng khốn nạn này để an ủi người thật sự quan tâm hắn.

Tô Thanh cũng đã nhìn ra điều bất thường: “Lương vương, ngươi có thể từ chối, ngươi rất thích Ý Nhi, hơn nữa, Ý Nhi chưa hẳn đã thành thân, sao không đi tìm nàng?”

“Không tìm, có cái gì đáng để tìm chứ? Loại nử tử bình dân đó chỉ là người dùng để tiêu khiển, sau khi tiêu khiển xong thì vất đi giống như rác vậy.”

Hắn há to miệng uống hết một cốc trà: “Được rồi, các ngươi về hết đi, bổn vương còn có việc.”

Nói xong liền đi ra ngoài.

Thương Mai nhanh chóng đứng dậy cản hắn lại: “Ta biết hoàng hậu nương nương là sợ ngươi uy hiếp thái tử, cho nên kêu ngươi từ bỏ chữa trị chân của ngươi, thậm chí còn sắp xếp cho ngươi mối hôn sự này, ngươi có thể chống lại, ngươi không cần phải nghe bà ta.”

Lương vương nhìn cô, cười nhạo một tiếng: “Xem ngươi nói cái gì kìa? Mẫu hậu sao có thể đối xử với ta như vậy? Là tự ta từ bỏ không chữa trị, hơn nữa, ta từng gặp qua đại tiểu thư Lâm gia, thật sự không tệ, là ta quyết định lấy nàng ấy, được rồi, đừng tùy tiện suy đoán nữa, về đi, đợi uống rượu hỉ của bổn vương đi.”

“Lương vương…”

“Được rồi, đi đi, đừng cản trở bổn vương, chút nữa bổn vương còn hẹn tiểu thư Lâm gia đi ngắm hoa của mẫu thân nàng nữa.” Nói xong đẩy Tô Thanh và Thương Mai.

Thương Mai và Tô Thanh nhìn nhau một cái, chỉ đành tạm thời rời khỏi.

Lương vương thấy họ đi rồi, sau đó chậm rãi ngồi lên thềm đá, gõ nhẹ lên chân của mình, cười nói: “Đây không phải rất tốt sao? Sắp thành thân rồi.”

Nụ cười của hắn, từ từ biến thành khối đá cứng đờ.

“A Toàn, bệnh của con có thể trị khỏi, mẫu hậu thật sự rất vui mừng, vui tới nỗi không nói thành lời, mẫu hậu không còn tiếc nuối nữa, có thể nhìn thấy con sống như người bình thường, thật sự là không còn gì tiếc nuối nữa.”

“Mẫu hậu rất hy vọng có thể nhìn thấy chân của con khỏe lại, giống như tất cả người bình thường, không lại bị người cười nhạo nữa, nhưng mà, một khi con khỏi rồi, con có từng nghĩ tới chưa, những tên có dã tâm sẽ chia rẽ huynh đệ các con, con liền trở thành hung khí của người khác, hung khí làm hại đệ đệ của con, con thật sự bằng lòng lòng như vậy sao?”

“Đệ đệ của con tuy rằng không có tiền đồ gì, nhưng mà bản tính thuần lương, cực kì quan tâm chăm sóc con, con cũng không đành lòng nhìn thấy nó bị tước mất vị trí thái tử đúng không? Con xuất sắc hơn nó nhiều.”

“Mẫu hậu đã sắp xếp một mối hôn sự cho con, là một nữ tử hiền lương thục đức, là Lâm đại tiểu thư cháu gái của Lâm thị lang, trước kia tướng gia cũng là cực kì khen ngợi nàng, nhất định sẽ trở thành hiền thê của con, cũng sẽ không ghét bỏ khiếm khuyết của con.

“Nếu như con không đồng ý, mẫu hậu cũng không thể ép con, đúng rồi, vị Ý Nhi cô nương đó vẫn ở trong kinh đúng không? Nữ tử thấp kém cũng vọng tưởng trở thành vương phi, quả thật là nằm mơ giữa ban ngày, yên tâm, mẫu hậu sẽ giải quyết nàng ta thay con.”

Hắn nghe thấy âm thanh quỳ xuống thanh thúy của mình: “Mẫu hậu, nhi thần sợ đau, không thể chịu đựng đau đớn của việc gãy xương rồi liền lại, chuyện này, nhi thần sẽ tự mình nói với Hoàng thẩm thẩm. Còn về phần cưới vợ, đây là giấc mộng mà nhi thần luôn ao ước, khấu tạ sắp xếp của mẫu hậu. Con về Ý Nhi, nhi thần đã lâu không gặp nàng, mẫu hậu không cần đi tìm nàng.”

“A Kim, lấy rượu lại đây, bổn vương có hỉ sự, cần chúc mừng một chút!” Lương vương ngẩng đầu lên, gào to.

Hắn đỡ cột đứng dậy, cười lạnh: “Mẫu hậu à, thật ra người rõ ràng biết rằng là nó đẩy con, là nó trăm phương ngàn kế hại con bị thương, hại con thành phế nhân, bản tính thuần lương?”

Bà ta vẫn luôn biết, nhiều năm như vậy, ngay cả khi hắn đã trở thành phế nhân, hắn ta cũng không bỏ qua cho hắn.

Tất cả những chuyện này, bà ta đều biết cả.

Bà ta cũng biết chuyện của Ý Nhi, bà ta biết, đó là nữ tử duy nhất từng cho hắn một chút ấm áp ở nơi trần thế, bà ta dùng Ý Nhi để uy hiếp hắn, thật là mẫu thân tốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK