CHƯƠNG 173: VẪN KHÔNG THỂ CHỌC VÀO HẮN
Các bạn thông cảm bất tiện hình nhé. mình ko thể làm đậm được mong các bạn thông cảm cho.
Lễ thân vương thản nhiên nhìn nàng, nhíu mày: “Không hề”
“Có, ta hiểu ngươi rất rõ, mặc dù ngươi ngay thẳng nhưng sẽ không nói lời thô tục trước mặt
nhiều người như vậy, nhưng ngươi lại cố ý nói chuyện Lương thái phó tiêu chảy, Lương thái phó này tự
cho mình là thanh cao, nho nhã, chắc chắn sẽ không thảo luận những chuyện đánh rắm đi vệ sinh
này với ngươi, lại cũng không muốn ngươi tiếp tục đề tài này, vì vậy ông ta lựa chọn im miệng, ngay từ
đầu ông ta không tranh luận với ngươi, sau này mất đi cơ hội. Ngươi nói ngươi nhìn thấy chuyện bên
kia, thật ra ngươi không hề nhìn thấy, ngươi cũng không ở trong nhà xí, ngươi chỉ là cẩn thận đề phòng
Lương thái phó, vì vậy âm thầm theo dõi, ngươi thấy vị trí Lương thái phó ngồi đối diện với hòn non bộ,
thế là ngươi phỏng đoán Lương thái phó nhìn thấy, phải không? Bởi vì lúc sau ngươi cũng không nói
rốt cuộc mình đã nhìn thấy cái gì, chỉ là đe dọa Thái tử và Tây Môn Hiểu Khánh, ngươi nói ngươi nhìn
thấy, Tây Môn Hiểu Khánh lập tức run chân”
Mộ Dung Tráng Tráng vừa nói vừa nhìn Lễ thân vương, nàng lại nói: “Có lẽ thật ra Lương thái
phó cũng chưa chắc đã nhìn thấy, nhưng ngươi nói chắc như đỉnh đóng cột rằng ngươi đứng sau lưng
ông ta mà vẫn nhìn thấy, nếu ông ta nói không nhìn thấy, sẽ bị người ta nghi ngờ ông ta thiên vị Tây
Môn Hiểu Khánh, ông ta cũng không dám tranh luận, sợ ngươi nói một số lời thô tục gây hại đến thể
diện của ông ta, vì vậy, thật ra tối nay Lương thái phó rất vô tội”
Lễ thân vương cau này: “Sức tưởng tượng của tiểu cô cô quả thật vô cùng phong phú, nhưng
mà, không phải như lời ngươi nói”
“Còn nữa, ngươi cố ý quấy rối Lương thị, che giấu giúp Thương Mai để Thương Mai có thể nói
chuyện với tên sai vặt kia, tất cả mọi chuyện đủ để chứng minh, tối nay ngươi quả thật đang giúp
Thương Mai”
Lễ thân vương mặt không đổi sắc nhìn nàng: “Không có”
“Ngươi nói cho ta biết, là ai bảo ngươi giúp Thương Mai? Nếu như ngươi bằng lòng nói, ta sẽ
nói cho ngươi biết trên trâm cài tóc của Thương Mai thiếu thứ gì” Mộ Dung Tráng Tráng biết điểm yếu
của hắn.
Sắc mặt Lễ thân vương khẽ sầm lại, cắn răng nói: “Bản vương không muốn biết”
“Thật sao? Thứ bị thiếu rốt cuộc là phỉ thúy hay hồng ngọc? Lại cũng có thể là kim cương, bằng
không, cũng có thể là một hạt san hô đỏ?” Mộ Dung Tráng Tráng đắc ý nhìn sắc mặt của hắn.
Lễ thân vương nhìn cũng không thèm nhìn Mộ Dung Tráng Tráng nữa, xoay người rời đi, nhưng
vừa đi được vài bước, bỗng nhiên hắn xoay người rảo bước quay về: “Đáng chết, là vị ở Hàn Sơn kia”
Tráng Tráng a lên, khiếp sợ nhìn hắn: “Cái gì? Hoàng tổ mẫu?”
“Nếu không ngươi cho rằng ai có thể sai bảo bản vương? Tốt nhất Hạ Thương Mai này vô tội,
nếu không bản vương chính là người đầu tiên giết bà” Lễ thân vương gắt gỏng nói.
Tráng Tráng quá mức khiếp sợ, cái cằm cũng sắp rớt xuống rồi, không ngờ Hoàng tổ mẫu lại
bảo lão tam làm như vậy, nhưng tại sao Hoàng tổ mẫu lại phải làm như vậy? Những năm này, người
và A Xà cô cô ở trên Hàn Sơn, đã mặc kệ chuyện nơi trần thế rồi.
Hơn nữa, tại sao người lại đến tìm lão tam chứ không tìm nàng chứ? Dù gì nàng cũng là Đại
Trường công chúa.
Lễ thân vương đẩy tay nàng ra: “Bản vương chỉ đồng ý với Hoàng tổ mẫu là giúp nàng hai lần,
khi nàng nói ra chuyện lớn mới giúp, nhưng bản vương cảm thấy bây giờ lợi dụng chuyện không lớn
lắm mà giúp trước, miễn cho sau này thật sự xảy ra sai lầm khiến bản vương phải tốn công tốn sức.
Hơn nữa, đừng cho rằng Hạ Thương Mai ngu ngốc, không phải A Khanh vẫn đang ở đây sao? Có con
cáo già như hắn nhìn chăm chú, Hạ Thương Mai sẽ không bị thiệt thòi, vị ở Hàn Sơn kia chỉ là sợ hắn
vướng bởi thân phận Nhiếp Chính Vương mà không tiện ra tay nên mới để bản vương đến, nếu như
Tướng phủ còn tích cực, chắc chắn hắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn”
Nói xong, lại thản nhiên rời đi.
Mộ Dung Tráng Tráng cảm thấy hắn thật sự rất gian xảo, Hoàng tổ mẫu bảo hắn sau này xảy
ra chuyện lớn gì mới giúp, hắn thì hay rồi, tùy tiện giúp hai việc nhỏ đã coi như hoàn thành dặn dò của
Hoàng tổ mẫu.
Nhưng mà trong lòng nàng rất phấn khởi, trước đó từng nói với lão nhị, có thể Hoàng tổ mẫu sẽ
lén chú ý chuyện trong triều, quả nhiên là vậy.
Mộ Dung Khanh để Tiêu Thác mang Quế Viên đi, sau đó gọi Thương Mai đến.
“Vương gia!” Thương Mai đi đến, thật ra cô có khả năng hóa giải việc này, chỉ là sẽ hơi trắc trở
một chút, không ngờ Lễ thân vương lại ra tay giúp đỡ, chuyện này mới giải quyết thuận lợi như vậy,
cũng may mà có hắn.
Trong lòng Thương Mai cảm kích Lễ thân vương, nhưng lại không biết đêm nay hắn giúp cô là
vì tránh cho sau này phải giúp cô chuyện lớn.
Mộ Dung Khanh vẫn ngồi trên ghế thái sư: “Vừa rồi, Tây Môn Hiểu Khánh này nói trước đây các
ngươi tâm đầu ý hợp?”
Thương Mai gật đầu: “Hắn ta nói như vậy!”
“Thật sao?” Mộ Dung Khanh kinh ngạc hỏi, sắc mắt đã hơi trầm xuống.
“Vương gia tin?” Thương Mai thấy tức giận tụ nơi đáy mắt hắn, lập tức nghiêm túc.
Mộ Dung Khanh nhìn cô chằm chằm, chậm rãi lắc đầu: “Không tin, chuyện này là không thể
nào, mặc dù Tây Môn Hiểu Khánh này hèn hạ, nhưng mắt không mù, là một chàng trai bình thường,
sao lại tâm đầu ý hợp với cô gái như nàng chứ? Không thể nào nói nổi”
Nói xong, hắn hếch cằm kiêu ngạo, chân dài đá về phía trước: “Lùi ra sau một chút, để bản
vương nhìn cho rõ ràng”
Vừa rồi Thương Mai còn tưởng hắn thật sự nghi ngờ giữa cô và Tây Môn Hiểu Khánh có cái gì,
không ngờ lại là thay đổi phương pháp chế nhạo cô, tức giận nói: “Nhìn cái gì chứ? Nhìn nữa cũng là
dáng vẻ này, người nào mắt mù mới sẽ để ý đến ta”
Mộ Dung Khanh gật đầu, rất là vui mừng nói: “Nàng tự mình hiểu lấy, bản vương rất vui mừng,
tiếp tục giữ vững tinh thân khiêm tốn này”
Thương Mai cảm thấy trán mình gạch đầy vạch đen rồi, nhưng mà, bây giờ cô còn có những
chuyện khác muốn hỏi hắn, thôi không tính toán với hắn nữa: “Vương gia, có phải trước kia Lễ thân
vương bị thương? Sau khi bị thương thì tính tình bỗng nhiên thay đổi lớn?”
“Bị thương? Tính tình thay đổi lớn?” Mộ Dung Khanh suy nghĩ, gật đầu: “Thật sự là có chuyện
nàng vừa nói”
“Chuyện xảy ra khi nào?” Trái tim Thương Mai co rút, mong đợi nhìn hắn.
Mộ Dung Khanh nói: “Là chuyện của mấy tháng trước, con chó Đại Kim hắn nuôi không biết bị
nổi điên gì, xô hắn ngã trên mặt đất, trán bên trái bị thương, vậy mà hắn không la hét muốn đập nốt
trán bên phải mình cho bị thương nốt, thật sự rất kỳ lạ, trước kia hắn không thể nào tiếp nhận chuyện
chỉ bị thương một bên”
Thương Mai cạn lời!
Nhìn bóng lưng cường tráng của Mộ Dung Khanh rời đi, cô cúi đầu mắng: “Ta đúng là bị mù rồi,
trước kia lại cho rằng ngươi là người kiêu ngạo thế nào, hóa ra cũng là đồ lưu manhI”
“Bản vương nghe thấy, ngứa da rồi sao?”
Từ nơi xa truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng mà rất có uy hiếp của hắn, Thương Mai lập tức tiu
nghỉu.
Cô vẫn không thể chọc vào hắn.