CHƯƠNG 252: CÙNG TRỞ VỀ THÀNH
Trần Loan Loan đã đem một bức phong thư đến cho Hồ Hạnh Nhi.
Hồ Hạnh Nhi nhìn bức thư được gấp gọn đặt trên bàn, ngẩng đầu nhìn Trần Loan Loan: “Hạ Thương Mai có nắm chắc sẽ đối phó được bệnh cương thi không?”
Trần Loan Loan nói: “Chuyện này ta không biết, cô ấy không nói.”
Hồ Hạnh Nhi gật đầu: “Được, ngươi trở về nói cho cô ấy biết, ta sẽ giúp cô ấy, nhưng cũng xin cô ấy làm theo những gì viết trong thư, ghi nhớ công lao tương trợ của ta.”
“Ngươi yên tâm, cô ấy nhất định làm theo.” Trần Loan Loan nói.
Hồ Hạnh Nhi nhìn nàng ta với ánh mắt phức tạp: “Phong thư này, ngươi đã xem qua chưa?”
“Không có khả năng!” Trần Loan Loan tức giận nói: “Ta sao có thể nhìn lén thư từ?”
“Thư đã mở ra rồi .” Hồ Hạnh Nhi tựa người vào ghế thái sư, con mắt lộ ra sự khôn khéo.
Trần Loan Loan kinh ngạc nói: “Thật sao? Mở ra rồi sao? Ta không để ý.”
Hồ Hạnh Nhi chăm chú quan sát nàng ta một hồi lâu: “Cháu gái của Trần thái quân phải không? Ừm, ta tin lão thái quân, tự nhiên cũng tin cháu gái của bà ta.”
Trần Loan Loan ra vẻ đạo mạo ừ một tiếng: “Ta trở về nói với Thương Mai, chuyện các ngươi cấu kết với nhau làm chuyện xấu đã quyết định.”
Hồ Hạnh Nhi nở nụ cười: “Cấu kết làm chuyện xấu? Hay lắm, ta thực thích câu này.”
Trần Loan Loan cảm nhận Hồ Hạnh Nhi cũng khá bí hiểm, nàng ta cũng không muốn nói nhiều, cảm giác cặp mắt kia nhìn thấu đáy lòng: “Ta đi đây.”
“Đi thong thả!” Hồ Hạnh Nhi lại cầm giấy viết thư lên, cẩn thận nhìn một lần nữa, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
“Người tới!”
Một hạ nhân đến: “Đại tiểu thư!”
“Giúp ta hẹn thái tử, xem hắn ta hôm nay có rảnh rỗi đến Từ Ái Viện một chút không?”
“Đại tiểu thư muốn hẹn thái tử điện hạ?” Hạ nhân giật mình.
“Cứ làm theo ý của ta, sau đó ta sẽ đi mời thái tử, nghĩ cách báo cho Nhị tiểu thư Tướng phủ Hạ Oanh Nhiễm.” Hồ Hạnh Nhi thản nhiên nói.
Người làm thuê do dự một chút: “Đại tiểu thư, ngài thật sự không nên qua lại với Tướng phủ.”
Hồ Hạnh Nhi lắc lắc cây bút lông không dính mực trong không trung: “Từ khi nào việc của ta cần ngươi can thiệp? Đi đi.”
“Vâng!” Hạ nhân lui ra ngoài.
Không cần phải khuấy nước cho đục, nhưng, đây cũng là một đường lui tốt, không phải sao?
Nàng ta lần thứ hai cầm lấy thư, sau đó châm lửa đốt thư.
Đều là cùng một loại người, hôm đã gặp nhau thì cớ gì cần biết rõ ai với ai?
Trong tiểu viện của nhà họ Trần.
Đao Lão Đại đi một vòng trở về, nói với Thương Mai: “Bốn phía đều có rất nhiều người theo dõi chúng ta.”
Thương Mai thản nhiên nói: “Mặc kệ bọn họ đi.”
Đao Lão Đại thấy trên bàn của Thương Mai có rất nhiều sách, hắn ta một chữ cũng không biết: “Đại tiểu thư, sách này xem tốt vậy sao?”
Thương Mai dừng đọc sách ngẩng đầu lên, dụi mắt: “Nếu hiểu được sẽ tốt, không hiểu được thì không tốt.”
Những sách y học này đều là mua ở đây, không có gì mới mẻ, hơn nữa, trong sách lại viết gì đó, đều là những thứ nhập môn cơ bản tầm thường, đối với cô không có ích.
Đao Lão Đại nói: “Nếu Đại tiểu thư muốn trị bệnh cương thi, tại sao không tìm một người bị bệnh cương thi mang về từ từ quan sát? Đọc sách cũng vô dụng, trước kia chưa từng nghe qua bệnh cương thi.”
Lời này của Đao Lão Đại bỗng nhiên làm Thương Mai thức tỉnh.
Cô đứng bật dậy: “Ngươi lập tức đi ra viện ở ngoại ô, nhìn xem ai ở đó, hỏi có thể đưa Nghiêm Vinh tới nơi này không.”
Đao Lão Đại đáp: “Được!”
Đao Lão Đại đến ngoại ô Kinh Thành, chỗ Tiêu Thác canh giữ, Thương Mai không đi mà ở lại tiểu viện nhà họ Trần, tức giận nói: “Trần Loan Loan không phải nói muốn dẫn cô ấy đi sao? Vương gia ra lệnh, bảo ngươi đưa Đại tiểu thư rời khỏi Kinh Thành, cô ấy không đi có phải muốn tai họa giáng xuống đầu mới cam tâm?”
Sáng nay Đao Lão Đại nghe Tiêu Thác nói vậy rất không vừa lòng, nhưng hiện tại lại nghe hắn ta nói như thế, vung roi ra “vù” một tiếng: “Ngươi dám mắng Đại tiểu thư, ta liều mạng với ngươi.”
Tiêu Thác liếc mắt một cái: “Đồ ngốc!”
Đao Lão Đại nói: “Ngươi có thể mắng ta, nhưng không thể mắng Đại tiểu thư.”
Nghiêm Vinh đi tới: “Hạ Đại tiểu thư muốn ta đến đó phải không?”
Hắn ta ở bên trong đã nghe được hai người nói chuyện.
“Đúng vậy, Đại tiểu thư nói phải nghiên cứu điều trị bệnh cương thi, cho nên mời ngài qua một chuyến.” Đao Lão Đại được Tiểu Khuyên dạy dỗ, đã hiểu nhiều phép tắc.
Nghiêm Vinh nói: “Được, ta cùng Vương đại tẩu qua đó, ánh mắt của Vương đại tẩu đã bắt đầu xuất hiện tia đỏ, nhưng ta thì không sao, cùng đi thôi.”
Hắn ta đối với Thương Mai rất tin tưởng, tuy rằng biết trong thời gian ngắn cô khó lòng nghĩ ra cách, nhưng nếu từ từ nghiên cứu, vẫn có thể, không cứu được hắn ta thì cứu được những người khác cũng tốt.
Tiêu Thác giữ chặt Nghiêm Vinh: “Ngươi không thể đi, Vương gia bảo ta ở đây trông coi ngươi.”
“Nếu không được” Nghiêm Vinh đề nghị: “Chúng ta cùng đi, ngươi cũng biết về y thuật của Hạ Đại tiểu thư, có lẽ thật sự cô ấy có thể nghĩ ra cách.”
Tiêu Thác suy nghĩ một chút: “Ta đi hỏi Vương gia đã.”
“Không cần hỏi, đi thôi, Vương gia cũng sẽ không phản đối, nếu thật sự có thể tìm được phương thuốc tốt, Vương gia sẽ không phải phiền não, ngươi không thấy Vương gia mấy ngày nay, đều bị đại thần ép ra bộ dạng nào hay sao?” Nghiêm Vinh nóng vội nói.
Tiêu Thác ngẫm lại cũng đúng, gần nhất trong triều thế cục càng lúc càng căng, dân chúng cũng không yên ổn, tuy rằng cấm đi lại ban đêm, nhưng có không ít người thừa dịp trời tối rời khỏi Kinh Thành, muốn tránh qua trận dịch bệnh này.
Nếu tìm được phương pháp chữa bệnh cương thi, vậy thì mọi phiền não đều biến mất.
“Được, ta đi chuẩn bị xe ngựa, thừa dịp không ai để ý đưa các ngươi đi, Vương Du đã có biểu hiện bệnh, vào thành lúc này rất khó tránh khỏi bị người ta phát hiện, trước hết cứ để ở lại chỗ này, ta sẽ cho người chăm sóc hắn ta.”
Đao Lão Đại ngạc nhiên nói: “Lâu như vậy tên Vương Du này vẫn còn sống sao?”
Đao Lão Đại vừa nói như vậy, Nghiêm Vinh và Tiêu Thác đều sợ run, thật đúng, hơn hai ngày nay, hắn ta tuy rằng vẫn dùng mê dược, nhưng rốt cuộc vẫn dùng được thuốc sắc, khi uống thuốc sắc cũng không chán ghét như trước.
Trước kia mặc dù là đang hôn mê, nhưng khi cho uống thuốc sắc, hắn ta theo bản năng kháng cự lại, rất khó nuốt xuống, nhưng từ khi cắn người, hắn ta dường như đỡ hơn, hay là căn bệnh cương thi này phải cắn người mới có thể sống?
“Nếu không ngại, kêu cô ấy tới nơi này?” Tiêu Thác nói.
Nghiêm Vinh lắc đầu: “Không, nơi này không ở lâu được, hơn nữa, nơi này không có cách lấy thuốc, ở đây không phải Kinh Thành.”
Tiêu Thác ngẫm lại cũng đúng: “Với lại, nơi này quá gần với thôn Thạch Đầu, sớm muộn cũng có người điều tra đến đây.”
“Đi, thu dọn đồ đạc trở về.” Nghiêm Vinh đi vào, Vương đại tẩu ngồi ở cửa, vẻ mặt ngây ngốc, ánh mắt tơ máu cũng nhiều hơn so với sáng nay, xem ra thân thể cô ta suy nhược hơn, thời gian phát tác cũng ngắn hơn.
Một gã thị vệ khác trong mắt cũng có tia đỏ, nhưng tình trạng lại tốt hơn, không có biểu hiện ngây ngốc.
Muốn đưa Vương Du vào trong thành, cần phải nghĩ cách, bởi vì thời điểm này nếu vào thành, phải kiểm tra, cho dù là Tiêu Thác cũng khó lòng đem một người bị bệnh cương thi vào thành.
Đao Lão Đại đưa ra đề nghị: “Lúc vào thành, quan binh thường kiểm tra trong xe ngựa, không kiểm gầm xe ngựa, nếu cột Vương Du vào phía dưới xe ngựa, dù sao hắn ta cũng đang hôn mê, cũng sẽ không kêu la, lúc này có thể lừa quan binh đúng không?”
Nghiêm Vinh cùng Tiêu Thác nhìn nhau, Tiêu Thác vuốt đầu Đao Lão Đại: “Tiểu tử, kế sách hay.”
Đao Lão Đại thầm nói: “Cách đơn giản như vậy mà không nghĩ đến, đây là các ngươi ngốc, không phải ta thông minh.”
“Tiểu tử này cũng xấu như chủ tử của hắn ta.” Tiêu Thác hừ một tiếng.