CHƯƠNG 573: LÒNG TIỂU NHÂN
Thương Mai nghe thấy hắn ta nói như thế thì có hơi yên tâm: “Được, ta bây giờ đi viết phương thuốc, ngươi nghĩ cách đưa phương thuốc xuống núi, tốt nhất người đừng tự mình đi, có bồ câu đưa thư thì dùng bồ câu đưa thư”
Khi Thương Mai biết Trấn quốc Vương gia đến, để lại một lồng bồ câu, dùng để nhanh chóng bẩm báo tin tức.
“Được, hạ quan biết rồi” Tô Mộc trả lời, nhưng trong lòng hắn ta lại nói, tuyệt đối không thể thông báo.
cho An công chúa, An công chúa hôm nay đã vô cùng tin tưởng bọn họ.
Tâm trạng của Tô Mộc rất phức tạp.
Bởi vì, vào trước lúc đó, hẳn ta thật sự rất khâm phục Nhiếp Chính vương phi.
Hắn ta còn từng cho rằng, Đại Chu và Bắc Mạc, sẽ có thể chung sống hòa bình, bởi vì hẳn ta nhìn thấy thái độ của phu phụ Nhiếp Chính vương.
Nghĩ đến đây, hắn ta đột nhiên rất tức giận, tức giận mình bị lừa rồi.
Hắn ta quyết định đích thân xuống núi, đi tìm Trấn quốc Vương gia.
Hắn ta lập tức đến tìm Thương Mai lấy phương thuốc, sau khi lấy được phương thuốc thì liền xuống núi.
Khi đi đến Trấn quốc Vương phủ, đã là sáng hôm sau rồi.
Trấn quốc Vương gia còn chưa dậy, hẳn ta đợi ở hàng lang.
Đợi khoảng 15 phút, Trấn quốc Vương gia liền triệu hẳn vào.
Trấn quốc Vương gia vừa rửa mặt xong, còn đang tết tóc, nhưng thấy Tô Mộc sáng sớm đã tới rồi, biết là có chuyện gấp, liền để hắn ta vào.
“Hạ quan tham kiến Vương gia!” Tô Mộc bước lên hành lễ.
“Miễn lễ, có chuyện gì?” Trấn quốc Vương gia soi gương đồng, dư quang nơi khóe mắt quét qua mặt Tô Mộc.
“Bẩm Vương gia, hôm qua sau khi hạ quan trở về, Nhiếp Chính vương phi nói với thần, bệnh dịch này gọi là bệnh dịch hạch, sẽ lây lan rộng, thậm chí sẽ lây lan đến các nước khác, hơn nữa nàng ta bảo hạ quan thông báo cho An công chúa, bảo An công chúa truyền phương thuốc ra ngoài”
“Phương thuốc?” Mắt của Trấn quốc Vương gia sáng lên: “Nàng ta có phương thuốc rồi?”
“Phương thuốc này không thể chữa hết bệnh, nói là tăng sức đề kháng đại loại gì đó, sau khi uống, cũng không phải là sẽ không nhiễm bệnh, chỉ là giảm bớt khả năng nhiễm bệnh thôi”
Trấn quốc Vương gia thất vọng một trận, lệnh người dừng tết tóc, quay đầu nhìn Tô Mộc: “Phương.
thuốc gì? Ngươi cầm tới không?”
“Cầm tới, ở đây, ngoài phương thuốc ra còn có một bức thư viết cho An công chúa” Tô Mộc rút phương thuốc từ trong ống tay áo ra, trình lên cho Trấn quốc Vương gia.
Trấn quốc Vương gia mở ra xem, đọc không hiểu.
Sau đó, hẳn ta đưa bức thư cho nô tài: “Đọc!”
Nô tài nhận lấy, mở ra liền đọc: “An công chúa, tình hình cấp bách, xin hãy bảo Hoàng thượng đem phương thuốc này công cáo với thiên hạ, phương thuốc.
này tuy không thể chữa khỏi bệnh dịch, nhưng có thể giảm bớt khả năng lây nhiễm của bệnh dịch”
“Chỉ có như thế?” Trấn quốc Vương gia nhíu mày.
“Bẩm Vương gia, hết rồi “Không đầu không đuôi, cũng không nói là bệnh gì, phương thuốc này dùng để làm cái gì cũng không nói, cứ thế gửi cho An công chúa?”
Tô Mộc nói: “Bẩm Vương gia, Nhiếp Chính vương phi nói, bệnh này gọi là bệnh dịch hạch, đã từng.
tạo ra thương vong rất lớn, trong lịch sử cũng có ghi chép, đã từng có ba lần bùng đại dịch, mỗi lần bùng dịch, đều gây hại đến mấy nước”
“Bệnh dịch hạch?” Trấn quốc Vương gia cười lạnh một lời: “Bản vương căn bản chưa từng nghe, lời lừa gạt này quá không có trình độ rồi”
“Vương gia, phương thuốc này ngài xem có cần giao cho An công chúa hoặc Hoàng thượng không, hạ quan phải trở về trước rồi, nàng ta nói hạ quan đã từng tiếp xúc với bệnh nhân, không thể xuống núi, hạ quan là giấu nàng ta đi xuống”
“Ừm, ngươi đi đi, có tin tức gì, nhớ lập tức báo cáo” Trấn quốc Vương gia nói.
âng, hạ quan cáo lui!” Tô Mộc lùi ra ngoài.
Trấn quốc Vương gia cầm phương thuốc xem xét một lát, sau đó nói: “Tìm một đại phu tới.”
“Vâng” Nô tài nhận lệnh đi ra ngoài.
Sau khi đại phu xem qua đơn thuốc, nói: “Bẩm Vương gia, phương thuốc này, Liên Kiều, Sài Hồ, Cát Cân, Sinh Địa, Đương Quy, Xích Thước, Đào Nhân, Hồng Hoa, Xuyên Phác, Cam Thảo, Tô Mộc, Thạch Cao, tổng cộng 12 vị, cộng thêm một phương thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu và giải độc”* *Ghi chú: tình tiết câu chuyện này chỉ là hư: ảo,đặc biệt là phương thuốc này không thể cọi như là thật.
“Không có độc?” Trấn quốc Vương gia hỏi.
“Không có độc”
Trấn quốc Vương gia cảm thấy kỳ quái, vốn dĩ ông ta nghi ngờ phương thuốc này sẽ sinh ra độc tính.
Nhưng nếu không có độc, lại không thể chữa khỏi bệnh, Hạ Thương Lan tại sao muốn truyền phương thuốc này ra chứ?
Đây không phải là chuyện vô dụng sao?
Cho đại phu lui ra, ông ta đem phương thuốc cất vào trong ống tay áo, đi vào cung.
Sau khi hỏi ngự y, ngự y nói giống như lời của đại phu, nhưng cũng có bổ sung: “Phương thuốc này thật ra dùng rất khéo, bệnh dịch do chướng khí độc khí bình thường gây ra, dùng phương thuốc này là cực tốt”
“Vậy phương thuốc này không có giúp đỡ gì cho bệnh dịch lần này sao?”
“Cũng có thể nói như thế, hiệu quả chữa trị là có một ít, có lẽ đối với bệnh nhân vừa mới chớm đó mà nói, dùng theo phương thuốc này, có thể giảm nhẹ bệnh tình, thậm chí duy trì dùng thuốc sẽ tốt lên cũng không chừng, nhưng, đối với bệnh nhân bệnh đã nặng rồi, tác dụng của phương thuốc này không lớn”
Trấn quốc Vương gia thật sự là không thấu ý tứ của Hạ Thương Mai.
Có điều, sau khi ngự y nói một câu, ông ta bỗng hiểu rồi Ngự y nói: “Thuốc của phương thuốc này, không có rẻ, gia đình bình thường, một gia đình đều dùng.
mấy ngày, sợ rằng không gánh nổi, Sinh Địa và Đương Quy trong phương thuốc này, sản lượng của nước ta rất ít, chỉ có thể mua từ Đại Chu”
Ánh mắt của Trấn quốc Vương gia lạnh đi, đây chính là mục đích của cô.
Phương thuốc này nếu như ban xuống, triều đình bắt buộc phải điều chỉnh giá cả của dược liệu, lại từ Đại Chu thu mua số lượng lớn dược liệu về, như này tiêu tốn một khoản ngân lượng lớn, quốc khố vốn đã trống rỗng, muốn cứu trợ thì phải điều chỉnh quân lương, còn phải dùng để mua dược liệu, căn bản không gánh nổi.
Nhưng, phương thuốc này nếu công bố ra, bách tính chắc chắn sẽ xem nó thành phương thuốc cứu mạng, dược liệu này không thể thu mua, bách tính nhất định sẽ bạo động.
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi cười lạnh, giỏi cho một nữ nhân độc ác.
Kỳ Vương tên ngốc đó, vậy lại tin bọn họ là thật lòng đến giúp đỡ Bắc Mạc.
Nghĩ đến đây Tân Châu sắp trở về, ông ta phải trước tiên thông báo cho bên phía Tân gia, bảo Tân gia lão tướng quân biết độc kế của Hạ Thương Mai.
Sau khi ông ra rời khỏi cung, liền lập tức đến Tân gia.
Lão gia tử của Tân gia, là tổ phụ của Tân Châu.
Phụ thân của Tân Châu đã chiến tử sa trường, được truy phong thành Liệt đại tướng quân.
Lão gia tử của Tân gia cũng từng là danh tướng, vì Bắc Mạc lập chiến công hiển hách.
Chiến tích của Tân gia, là một đời nối tiếp một đời, gần như mỗi một thế hệ đều sẽ có một danh tướng.
Vì thế, địa vị của Tân gia ở Bắc Mạc, không thể lung lay.
Hiện nay Tân Châu tay nắm trọng binh, tuy không phải là hoàng thân, địa vị ở Bắc Mạc, lại ép thẳng tới ông ta Trấn quốc Vương gia này.
Một điểm may mản là Tân gia đời đời tận trung, đối với mệnh lệnh của hoàng gia chưa từng làm trái, không kiêu ngạo tự đạo, Hoàng thượng dùng cũng yên tâm.
Tân gia lão gia tử thấy Trấn quốc Vương gia đích thân đến thăm, liền biết có chuyện gấp.
Tân gia lão gia tử này, cũng từng là nhân vật lãnh quân của phái chủ chiến, chỉ là theo tuổi tác đần cao, không còn tiếp tục hỏi chuyện triều chính nữa.
Tân gia lão gia tử những năm nay thân thể không tốt, cộng thêm bên phía tam phòng bị nhốt trong khu bệnh dịch, ông ta ngày đêm lo lắng, dẫn đến bệnh tình càng thêm nặng.
Nhưng, vẫn mang bệnh đến gặp Trấn quốc Vương gia.
“Lão tướng quân, thân thể đã tốt hơn chưa?”
Trấn quốc Vương gia nhìn thấy ông ta, cũng không đợi ông ta hành lễ, liền hỏi han trước.
Tân gia lão gia tử chắp tay: “Vương gia có lòng, lão thần đây là bệnh tuổi già rồi, nhất thời sẽ không khỏe lại được, Vương gia mời ngồi”
Ông ta cho hạ nhân vào châm trà, bản thân cũng xuống một chiếc ghế mềm, ho khẽ một tiếng, hỏi: “Vương gia có chuyện gì gấp sao?”
Trấn quốc Vương gia lấy ra phương thuốc, đưa cho Tân gia lão gia tử, nói tâm cơ thâm độc’ của Thương Mai.